Giang Tùy không nghĩ tới cậu đột nhiên hỏi đến chuyện này, rõ ràng giật mình một chút, hộp kẹo trong tay đã mở ra một nửa.
Cô chọn ra hai cái kẹo sữa, ngẩng đầu lên, không nói gì.
Châu Trì thấy mặt cô đỏ lên.
Lông mày Giang Tùy nhíu lại một chút, không biết đang nghĩ gì. Qua vài giây, cô nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn cậu.
Yết hầu Châu Trì khẽ động, thấp giọng nói: “Nhớ tôi thế nào?”
“Không biết.” Giang Tùy đã cúi đầu xuống, giọng nói thì thầm trong cổ họng, sau đó để kẹo lên bàn trà, rồi đẩy đến trước mặt cậu.
Bàn tay chuẩn bị rút về, thì đột nhiên bị Châu Trì bắt lấy.
Trên mu bàn tay cô có một vết đỏ rõ rệt, kéo dài một đường.
“Làm sao thế này?” Cậu hỏi.
“Bị cọ vào một cái, thư phòng ở nhà bà nội tôi cũ quá rồi, tay nắm cửa bị hỏng, sau đó tôi không cẩn thận bị kẹp phải.”
Bị cậu nắm lấy, nhiệt độ bàn tay Giang Tùy tăng lên, giống như bị hơ trên lửa, không được tự nhiên cho lắm.
“Cũng không việc gì.” Cô nói một câu, rút tay lại, “cậu uống nước đi, xong là chúng ta có thể đi được rồi.”
Cô yên lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, tự mình bóc kẹo ăn, vừa ăn vừa lựa kẹo, đợi cậu uống hết nước.
Cô chọn ra khá nhiều kẹo, toàn bộ đều đưa hết cho cậu: “Chỗ này cho cậu này, bỏ túi áo mang theo đi.”
Cậu thích ăn kẹo mềm, thích nhất là kẹo bơ.
Giang Tùy nhớ rất rõ.
“...” Châu Trì bị hành động của cô làm cho ngẩn người một chút.
Lần cuối cùng trải qua tình huống như này, là hồi năm sáu tuổi gì đấy, đầu năm đi chúc tết nhà người thân, lúc gần về được họ dúi bánh quy vào túi áo.
Từ khi lớn lên tới giờ, đây chính là lần đầu tiên được người khác dúi đồ ăn vào túi áo cho. Lại còn là một người con gái.
Châu Trì trong một khắc không nói nên lời, nhìn cô nửa buổi, sau đó mỉm cười. Thoạt đầu chỉ là nhàn nhạt cười, sau đó hình như càng nghĩ càng buồn cười, cho nên bật cười thành tiếng.
Giang Tùy: “...”
Không biết tại sao cậu lại cười, mà còn cười thoải mái như vậy, trong mắt dường như cũng toát lên sự vui vẻ.
Với kiểu đầu ba phân mới mẻ, Giang Tùy cảm thấy lúc này trên người cậu tràn trề sức sống tươi mới, giống như một nụ hoa hồng mới nở.
Trẻ trung tràn đầy năng lượng, tươi sáng đầy màu sắc.
Châu Trì dường như cười đủ rồi, cầm tất cả kẹo bỏ vào túi áo: “Đi thôi.”
Đồ đạc cũng không cần thu dọn gì nhiều, toàn bộ đều đã được dọn dẹp hết.
Châu Trì một tay kéo vali, một tay xách balo đựng quà. Giang Tùy chỉ đeo mỗi cặp sách của mình và đi theo sau.
Đi ra khỏi tòa nhà của giáo viên, đến ngoài bến xe đợi xe bus, nhanh chóng đi về nhà trước bữa ăn tối.
Tri Tri đã sớm chạy ra ngoài cửa ngóng, nhìn thấy bọn họ liền niềm nở chạy ra đón tiếp, lấy lòng xách lấy hành lý trong tay. Giang Tùy phát hiện thằng nhóc này thế mà lại đi uốn vài lọn tóc.
Mái tóc thằng bé vốn dĩ đã màu vàng, bây giờ nhìn y như đầu sư tử.
Giang Tùy hết cả hồn.
Chỉ mới qua một cái Tết mà thôi...
Vậy mà hai cậu cháu nhà này lại cùng hẹn hò nhau đi làm tóc???
Cô hỏi nhỏ Châu Trì: “Đầu của thằng bé này... Dì Châu nhìn thấy chưa?”
Châu Trì ừ một tiếng trong cổ họng, nói: “Nhìn thấy rồi, hạn cho nó đến trước lúc đi học phải đi cắt hết.”
“Ý tôi là.” Giang Tùy có chút không nói thành lời: “Nó mới có mấy tuổi chứ, đã đi làm tóc rồi, tôi lớn chừng này còn chưa làm nữa.”
“Cậu muốn làm thế nào?” Châu Trì cười một tiếng, “Uốn xù cả đầu sao?”
“...Tôi chỉ tiện mồm nói thôi mà.”
“Cậu không cần phải làm đâu.” Châu Trì quay sang nhìn cô một cái, nói: “Như giờ đủ đẹp rồi.”
Bữa tối đầu tiên sau khi trở về nhà vô cùng phong phú, dì Đào đã làm một bàn đầy thức ăn món, giống như đại tiệc mừng Giang Tùy quay lại vậy.
Mặc dù bữa cơm cũng chỉ có mấy người bọn họ, thế nhưng bầu không khí rất hòa hợp, Tri Tri cùng với cậu nhỏ của nó chưa bao giờ hòa bình mà ngồi với nhau như vậy, không bị bắt nạt, càng cảm thấy Giang Tùy chính là vị cứu tinh của mình.
Quả nhiên, gia đình vẫn phải có một người chị thì mới có thể hạnh phúc.
Ăn tối xong, Giang Tùy quay trở về phòng để chia quà, mang xuống lầu dưới cho dì Đào một đôi giày mới ấm áp, lại mang toàn bộ đồ dùng học tập mới đến phòng Tri Tri.
Tri Tri vốn dĩ đặt rất nhiều kỳ vọng háo hức vào món quà, đến khi nhìn thấy mớ đồ dùng học tập, khí thế liền ngay lập tức ủ rũ.
“Sao đấy?” Giang Tùy nói, “mấy cái này rất là hữu ích đấy, hộp bút này cực kỳ nhiều người mua, toàn là đồ cho con trai cả đấy.”
Tri Tri liên tiếp thở dài: “Qua đây qua đây chị qua đây, em đếm cho chị nghe, chúng ta làm chị em đã bốn năm rồi, chị tặng cho em một bộ sách học tiếng Anh, ba quyển sách văn, rồi còn cái gì mà “bí mật của toán học”, còn nữa, cặp sách, vở, máy tính, bút, bút chì...” càng đếm càng nhiều, “Em nói chị, chị hy vọng em cùng với chị thi Thanh Hoa Bắc Đại à, lần sau có thể tặng cho em cái gì không liên quan đến học hành được không???”
Giang Tùy á khẩu.
“Này.” Cô lôi từ trong túi ra một bao lì xì.
Đôi mắt của Tri Tri lập tức sáng lên: “Tiền mừng tuổi hả hihi.”
Nói xong liền nắn nắn, hình như khá nhiều.
Giang Tùy nói: “Không được tiêu lung tung.”
“Chị yên tâm đi. Em đã nghèo đói như này, thì sao có thể lãng phí được.” Tri Tri cười hí hí hí, cảm giác sung sướng tới bay cả người, luôn mồm nịnh hót: “Chị, em chưa từng thấy ai tốt như chị, đã xinh đẹp còn dịu dàng tử tế, lại còn không vụng về, quan trọng là còn có tiền nữa, vung tay cũng rất hào phóng, bởi vậy sau này ai mà lấy được chị thì đúng là phúc của anh ta. Chị chờ em, em sẽ đi mua khoai lang nướng cho chị.”
Sau đó mang mái đầu sư tử chạy ra khỏi nhà.
Giang Tùy nhìn bóng lưng thằng bé, bật cười: “Đúng là một con sư tử nhỏ.”
Nghĩ một chút, cô liền quay về phòng, cầm lấy cái hộp màu trắng để trên bàn sau đó lên gác xép tìm Châu Trì.
Cánh cửa không đóng, he hé mở.
Giang Tùy giơ tay lên gõ cửa, một giọng nói từ bên trong vọng ra: “Vào đi.”
Giang Tùy đẩy cửa vào được một nửa, liền thấy cậu đang ngồi trên tấm thảm dựa vào ghế sofa, một vài vỏ kẹo để rải rác xung quanh cái bàn gỗ nhỏ bên cạnh.
Giang Tùy đã một thời gian dài không lên gác xép của cậu, hồi năm ngoái lúc lên đây đều có chút khó chịu, không quen, bây giờ mới phát hiện cậu đã bày biện lại đồ đạc trong phòng, chiếc giường được đẩy hẳn vào bên trong, bàn cũng di chuyển gọn vào, không gian trống ở giữa căn phòng trở nên vô cùng rộng rãi.
Giang Tùy đứng yên ở cửa, tay nắm chặt cái hộp để đằng sau lưng.
“Đứng đó làm gì vậy?” Châu Trì bấm dừng tivi lại, quay sang nhìn, nhấc mông dậy kéo tấm thảm ra, chỉ tay xuống.
Giang Tùy cởi giày ra, chỉ đi tất không sau đó ngồi xuống vị trí mà cậu chỉ.
Châu Trì kéo tấm chăn dịch sang một bên, đắp lên chân cô, thoáng nhìn thấy chiếc hộp cô cầm.
“Cậu cầm cái gì vậy?”
“Cho cậu này.” Giang Tùy đưa hộp sang, động tác rất tự nhiên, nhưng lòng bàn tay nóng rẫy.
Châu Trì nhìn một cái, bên trên viết toàn tiếng Anh, cậu dường như đọc không hiểu lắm, nhìn nửa ngày trời, liền ngẩng đầu ngó Giang Tùy.
Giang Tùy bị vẻ mặt của cậu chọc cười: “Tiếng Anh của cậu tệ vậy đó hả, đây là kem trị sẹo.” Cô chỉ chỉ lên trán của cậu: “Chỗ này của cậu này.”
“...”
Châu Trì cũng phục cô, lại cúi đầu nhìn hai cái, nghĩ nghĩ lại buồn cười: “Này, cậu nhìn thấy đứa con trai nào bôi cái này không?”
Hả, con trai thì không thể bôi à?
Con trai cũng dùng sữa rửa mặt đó còn gì.
Giang Tùy nói: “Trán của cậu vẫn còn sẹo.”
“Có sẹo thì làm sao?” Châu Trì cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô: “Cậu ghét bỏ à?”
Hai câu liền làm cho Giang Tùy á khẩu.
Cậu cúi nhìn, lặng lẽ cười, lấy tuýp kem nhỏ màu trắng từ bên trong hộp ra.
“Cái này dùng thế nào?”
Giang Tùy nhìn cậu: “Cậu có muốn dùng không?”
“Mua đã mua rồi, không dùng thì làm gì?”
Giang Tùy: “...”
Sao mà cậu nói chuyện khó ở thế chứ, so với Tri Tri còn khó chiều hơn.
Giang Tùy cảm thấy bản thân ở trước mặt cậu hình như một chút ưu thế cũng không có, cô tặng quà vốn dĩ đã khẩn trương rồi, cậu lại còn cố tình làm khó nữa.
Cô nhìn cậu một cái, nói: “Rất đơn giản, mở nắp ra, bóp lấy một ít ra tay rồi thoa lên trán của cậu, sau đó đậy nắp lại.”
Châu Trì: “...”
Hai người nhìn nhau một lúc, đều bật cười.
“Lợi hại đấy,“ Châu Trì nói: “Dám cười tôi.”
Giang Tùy thu lại nụ cười của mình: “Không có.”
Châu Trì nhíu mày, đưa tuýp thuốc cho cô: “Giúp tôi thoa đi.”
Cậu nói cứ như lẽ đương nhiên vậy, ngữ khí so với lần trước nhờ cô viết bản kiểm điểm giống y chang, nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ đáp ứng.
Giang Tùy nhìn cậu vài giây, cúi đầu mở nắp, sau đó bóp một ít ra ngón trỏ của mình: “Cậu cúi đầu xuống một chút.”
Châu Trì rất phối hợp, mặt cúi sát người cô, hạ đầu xuống.
Giang Tùy nhìn vết sẹo trên trán, ngón tay khẽ thoa lên, nhẹ nhàng xoa vài lần, tản đều kem ra, sau đó từ từ xoa nhẹ mấy vòng.
Khuôn mặt Châu Trì động đậy một chút.
Tay trái của Giang Tùy nhàn rỗi bèn vô thức đưa lên đỡ lấy cằm cậu: “Đừng có động.”
Sau đó cậu thực sự không động nữa.
Giang Tùy chăm chú làm chuyện của mình, đến lúc thoa xong, tầm mắt hạ xuống, vừa vặn chạm vào đôi mắt của Châu Trì.
Lông mi của cô khẽ run rẩy.
Căn phòng một mảnh an tĩnh, đèn tường phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dần dần có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn trong ngực.
Giang Tùy dáng vẻ bối rối rút tay về.
Châu Trì nửa đường chặn lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo lại, khuôn mặt hướng sát tới, đôi môi đơn bạc khẽ chạm vào khóe miệng cô.
Hơi thở nóng rực, còn mang theo hương vị kẹo bơ ngọt ngào.
......
“Chị! Chị! Chị có bên trên không?” (Trừi đou thằng quỷ phá đám này ahuhu)
Tri Tri mua khoai lang nướng trở về, không tìm thấy cô ở bên dưới, liền gào to chạy lên, đẩy cửa ra, nhìn thấy chị cùng với cậu nhỏ của mình đang ngồi trên tấm thảm.
“Chị đúng là ở đây, gọi mà cũng không thưa em lấy một tiếng! Em mua khoai lang nướng rồi này!” Khuôn mặt Tri Tri tràn đầy hưng phấn, mái đầu lắc lư: “Chị ở đây làm gì đấy?”
“Không làm gì cả.” Giang Tùy quay người đứng dậy.
Tri Tri đã chạy qua, chớp mắt nhìn vào ti vi: “Xem phim hả? Phim gì đấy chị?”
Không ai đáp lời thằng bé.
Tri Tri quay đầu lại nhìn, Giang Tùy đã đi ra đến cửa, “Em có đi xuống không hả?”
“Đi xuống, xuống, này, chị làm gì mà sốt ruột vậy?” Tri Tri xách hai củ khoai mải móng chạy theo, cửa cũng quên đóng.
Châu Trì cũng làm biếng đứng dậy đóng cửa, cậu với lấy điều khiển ti vi, bấm một cái, bộ phim tiếp tục phát trở lại.
Cậu cúi đầu đậy nắp tuýp kem, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, lười biếng tựa lưng về phía sau.
Bộ phim được xem ba bốn phút.
Mọi thứ diễn ra không qua rõ ràng, cuối cùng hình như lại chỉ nhớ tới khuôn mặt đỏ rực của Giang Tùy mà thôi.
Hết chương 25.