"Ta cũng không phải là không muốn đi theo ngươi , nhưng là ... Nhưng là
ngươi không ở nơi này , bọn họ sẽ càng thêm cần ta...ta không thể cứ
như vậy vứt bỏ bọn họ bất kể ..."
Tiêu Lan không thể làm gì ngoài nhìn Lưu Thiên Lương , biểu lộ bực bội đến gần như phát điên , nhưng mà Lưu Thiên Lương lại vỗ vỗ cánh tay của nàng nói ra: "Tuy ta rất thưởng
thức điểm ấy của ngươi, nhưng mà đám người này cũng phải cần xem mình có khả năng bao lớn đấy, tình huống hiện tại chờ đến lúc ngươi đụng phải
tường thì muốn quay đầu lại cũng đã không còn kịp nữa rồi , ta nói đến
thế thôi , chính ngươi từ từ suy nghĩ đi!"
"Ngươi ..."
Tiêu Lan thất vọng vô cùng đành lòng nhìn Lưu Thiên Lương quay người bỏ đi,
mà Lưu Thiên Lương thì cũng không quay đầu lại lớn tiếng nói: "Trước khi đi ta lại giúp các ngươi làm một chuyện tốt đi, ta sẽ đem toàn bộ hoạt
thi trong hành lang trên lầu tầng này dẫn ra, cửa lớn ta sẽ dùng đồ đạc
chắn, lấp, bịt , các ngươi sẽ có đầy đủ thời gian ở chỗ này tìm kiếm đồ
ăn , bất quá Tiêu Lan ngươi ngàn vạn lần đừng quên câu nói kia của ta,
có ít người không đáng để ngươi cứu , nên buông bỏ thì phải quyết đoán
buông bỏ đi !"
Nhìn bóng lưng Lưu Thiên Lương biến mất tại cuối
hành lang, Tiêu Lan rất là bi ai thở dài, bước chân nặng nề đi trở về
trong văn phòng , mà Lưu Lệ Bình lại rất vui vẻ mà hỏi: "Tiêu đổng ,
họ Lưu này đích thực đi rồi à? Không nghĩ tới hắn còn rất có cốt khí!
Bất quá hắn đi là tốt , ở lại chắc chắn sẽ tạo phiền toái , hắn là một
tên bại hoại , cho dù hắn muốn lưu lại thì ta cũng sẽ để cho lão Ngô
đuổi hắn đi đấy!"
"Hắn vừa rồi cứu các ngươi, làm sao ngươi còn
muốn đuổi hắn đi? Được cứu xibg lại ở chỗ này châm chọc khiêu khích ,
các ngươi còn có ... hay không một điểm lương tâm?"
Tiêu Lan tự
nhiên sinh ra một cỗ căm tức, nộ khí đằng đằng trừng mắt miệng lưỡi bén
nhọn quát Lưu Lệ Bình , mà Lưu Lệ Bình bỗng nhiên sững sờ, tựa hồ không
nghĩ đến Tiêu Lan sẽ như vậy nói giúp cho Lưu Thiên Lương, chỉ sắc mặt
hơi lúng túng nói: "Tiêu ... Tiêu đổng , ngài ... Ngài không biết, hắn
vừa mới thừa dịp thời điểm cứu ta xuống, tại trên người của ta táy máy
tay chân , làm tất cả đều là chút ít chuyện hạ lưu , không phải vậy ta
cũng sẽ không nói hắn như thế nha !"
"Cái gì? hắn ... hắn sờ ngươi à?"
hai đạo mày kiếm của Ngô Lập Quốc lập tức dựng lên , căn bản không có cân
nhắc lão bà của mình tại trong mắt Lưu Thiên Lương có hấp dẫn hay không , Lưu Thiên Lương tự nhiên là không có sờ một cọng lông củanàng, chỉ là nhìn sạch sành sanh , nhưng mà lời nói đã nói hết ra rồi, Lưu Lệ Bình
đành phải kiên trì cà lăm mà nói: "Hắn ... hắn xem quần của ta bị rách
rồi , đã thừa cơ niết cái mông ta , sờ ... Sờ bắp đùi của ta, hắn còn
muốn sờ ngực của ta nữa kia mà , nếu không ta chết chết che chắn thì
khẳng định đã để cho hắn thực hiện được rồi !"
"Vương bát đản ! ngươi như thế nào không hút chết tên hỗn đản kia?"
Ngô Lập Quốc liền dựng hết lông tóc cả người lên , một bộ dáng muốn giết
người , nhưng mà Lưu Lệ Bình lại mặt mũi đầy ủy khuất nói: "Ta nào dám , lúc ấy trong phòng chỉ có một mình hắn , nếu hắn nổi lên lòng xấu xa
không chịu cứu các ngươi thì ta đây chẳng phải là hại lão công ngươi và
mọi người rồi sao, lão công ~ ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!"
"Hỗn đãn ! Lão tử không đánh chết hắn thề không ..."
Ngô Lập Quốc nổi giận gầm lên một tiếng , quay người muốn hướng ngoài cửa
đuổi theo , nhưng mà Tiêu Lan lại gấp ngăn hắn lại , bất quá bởi vì cũng có vết xe đổ của Lý Tĩnh trước đó, Tiêu Lan cũng không có hoài nghi lời nói của Lưu Lệ Bình..., chỉ có thể không nhịn được hô: "Đã đủ rồi !
Hiện tại cũng đã đủ nguy hiểm rồi, các ngươi lại còn ở lại chỗ này đấu
tranh nội bộ , loạn còn chưa đủ sao?"
"Ai ~ ta thật sự là nhìn lầm tên khốn kia , còn tưởng rằng hắn là người tốt , căn bản chính là tên lưu manh háo sắc đi ..."
Ngô Lập Quốc đặt mông ngồi xổm xuống , đầy ảo não nắm chặt tóc của mình ,
thật giống như là đã chịu bao nhiêu vũ nhục, mà Lưu Lệ Bình cũng đầy
nước mắt đi qua ôm lấy hắn, vẻ mặt yếu đuối không chịu nổi nức nở , tiểu lưu manh Trần Đông Cường kia càng là lập tức đi lên mắng to: "Đồ chó
hoang , lại dám khi dễ chị dâu củata, chị dâu ngươi đừng khóc , đợi lát
nữa gặp lại tên mập mạp chết bầm này, ta nhất định sẽ giúp ngươi phế đi
một chân củahắn!"
"Đúng đúng đúng , Cường Tử nói không sai , tên
mập mạp chết bầm này căn bản không phải là vật gì tốt , nếu không phải
chủ tịch để cho hắn đến giúp chúng ta , hắn khẳng định đã sớm vứt bỏ
chúng ta mặc kệ , chúng ta nhất định phải cho nếm thử điểm lợi hại của
hắn..."
Trầm Lãng rõ ràng cũng buông Lý Tĩnh trong ngực ra, đi
nhanh xông đi lên hát đệm , vẻ mặt hận đời, mà Tiêu Lan chứng kiến một
tràng diện vong ân phụ nghĩa như vậy, rốt cục bi ai lắc đầu , vô lực nói ra: "Đã các ngươi đều hung ác như vậy , ta nghĩ ta cũng không thểở lại
chỗ này rồi, những việc nên chú ý ta đều nói với Lý Tĩnh cả rồi, chính các ngươi nên tự lo liệu lấy đi!"
"Đừng! Tiêu đổng ..."
Trần Đông Cường vội vàng nhìn về phía Tiêu Lan , vẻ mặt nịnh nọt cười nói:
"Ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm, nếu không phải tên mập mạp kia quá hạ lưu , chúng ta cũng sẽ không nói hắn như vậy nha , hơn nữa ngài vừa đi thì
chúng ta đã có thể xong đời, ngài đối với tình hình nơi này quen thuộc
nhất , chúng ta còn cần ngài đến chỉ điểm đại cục cho chúng ta!"
"Đúng vậy đó ! Tiêu đổng, chớ vì một tên vô sỉ hỏng khiến chúng ta mất hòa khí nha ..."
Ngô Lập Quốc cũng tranh thủ buông Lưu Lệ Bình ra mà tiến lên hai bước, đầy
vẻ xin lỗi mà nhìn Tiêu Lan , mà Tiêu Lan nhìn đôi mắt mong chờ của tất
cả mọi người trước mắt - nhìn qua nàng , lòng trắc ẩn của nàng đúng là
vẫn còn giật giật, nhẹ nhàng nhắm mắt lại gật gật đầu , bất đắc dĩ nói:
"Được rồi ! mục tiêu của chúng ta bây giờ là đi lên mái nhà chờ đợi phi
cơ trực thăng cứu viện , đem các ngươi mang lên đi xong thì chúng tamỗi
người đi một ngả đi, nói lời càng thừa thải ta cũng không muốn nhắc lại
!"
"Ai ~ "
Ngô Lập Quốc nặng nề thở dài , lắc đầu cũng
không còn cưỡng cầu cái gì nữa, ngược lại là Trần Đông Cường liên tiếp
gật đầu, không thèm để ý Tiêu Lan cuối cùng là sẽ lưu lại hay không, sau đó nhìn Ngô Lập Quốc hỏi "Ngô tổng , chúng ta là không phải trước tiên
nên tìm ít đồ tế để tế ngũ tạng miếu à? Một ngày một đêm qua đã không có ăn cái gì, ta thực sắp chết đói rồi!"
"Đúng! Vô luận như thế nào, đồ ăn mới là mấu chốt để sống tiếp, chúng ta trước hết nên đi tìm đồ ăn rồi nói sau ..."
Ngô Lập Quốc gật đầu đồng ý, lại theo bản năng nhìn về phía Tiêu Lan , mà
Tiêu Lan lại có chút mất hết cả hứng nói ra: "Mấy người nam các ngươi đi theo ta , phòng giải khát cuối cùng hành lang chúng ta còn không chưa
có tìm tòi qua , Lưu Lệ Bình cùng Lý Tĩnh thì lưu lại chiếu cố Hoàng Lâm đi, bất quá sau khi chúng ta ra ngoài thì các ngươi phải tranh thủ thời gian đi tìm đồ tắc lại khe hở cửa, mùi máu tươi trên đùi Hoàng Lâm là
thứ sẽ gây ra phiền toái rất lớn !"
"Được rồi chủ tịch , chúng ta sẽ chiếu cố tốt hắn !"
Lý Tĩnh khẽ gật đầu , lại quay đầu nhìn về phía Trầm Lãng một bên, ánh mắt vô cùng quan tâm nói: "Lãng ca , chính ngươi cẩn thận một chút , bình
an trở về !"
"Yên tâm đi ! Sẽ không chuyện gìxảy ra đâu..."
Trầm Lãng vô cùng tự tin đáp ứng, quay người liền đi theo bọn ngườiTiêu Lan
đi ra , mà Tiêu Lan trước khi đi mang một cái ống tuýp đưa đếntrong tay
Ngô Lập Quốc, Trần Đông Cường thì tìm một cái chân ghế cử động trên tay , Trầm Lãng thấy thế cũng vội nện một cái ghế dựa xuống đất, lấy ra một
cây gỗ dài trong đó!
"Hư ~ "
Tiêu Lan rón rén đi ở bên
cạnh Ngô Lập Quốc , nói khẽ với mấy người: "Hoạt thi chủ yếu là dựa vào
khứu giác để đi săn đấy, thính giác cùng thị giác tuy chỉ xếp thứ hai ,
nhưng mà cũng không thể coi thường , tận lực không để phát ra cái âm
thanhgì lớn, mauchóng cầm hết đồ đạc chúng ta đi !"
"Cái này thì
chúng ta đã biết rõ , bất quá chỉ cần bọn chúng không phải cả đàn cả
lũ đi lên , cho dù năm sáu cái cùng đi thì chúng ta cũng không sợ ,
chém người chính là sở trường của ta!"
Trần Đông Cường lập tức
cười đùa rất tí tửng giương lên côn gỗ trong tay lên trước mặtTiêu Lan,
làm ra một bộ dạng rằng ta rất có năng lực, nhưng mà Tiêu Lan lại khinh
thường hừ lạnh một tiếng , căn bản không có để ý đến hắn , nếu như bọn
họ thật có khả năng như nói thì cũng sẽ không bị nhốt trong phòng không
ra được !
"Tiêu đổng , ngài chú ý , nơi này ta so với ngươi quen thuộc hơn , ngài ở phía sau nhìn xem là được rồi ..."
Ngô Lập Quốc đi tuốt ở đàng trước, mắtđã thấy được cuối hành lang , hắn lập tức dừng bước lại đối với hai cái tiểu tử ởphía sau vẫy vẫy tay , bưng
ống tuýp như đang ôm súng trường, áp sát vào trên vách tường chỉ huy
nói: "Từ nơi này quẹo phải sau đó đi ra ngoài , bên trái ước chừng hơn
hai mươi mét sẽ có một cái hành lang nhỏ, đi đến cuối thì chính là phòng giải khát rồi, tiểu trầm ngươi phụ trách bảo hộ Tiêu đổng hơn nữa chú ý canh gác , ta cùng tiểu Trần đi vào tìm thức ăn , đồ vật bên trong phải có không ít , chờ chúng ta xác định bên trong an toàn xong thì các
ngươi đi vào cùng một chỗ phụ khuân đồ ! Bất quá nhớ kỹ , gặp được sự
tình gì thì tuyệt đối cũng không được la to , nhẹ huýt sáo để chúng ta
có thể kịp phản ứng , nghe đã hiểu ra chưa?"
"Nghe hiểu ..."
Hai người gật đầu đáp ứng một tiếng , trong hai mắt cũng phát ra quang mang lòng tin mười phần, tựa hồ kinh nghiệm mười phần rằng Ngô Lập Quốc là
chỗ dựa lớn nhất của bọn họ!
"Đi !"
Ngô Lập Quốc nhẹ nhàng vung tay lên , bưng ống tuýp hóp lưng lại như mèo , một đường tiểu bào
đi tuốt ở đàng trước , mà hai cái tiểu tử cũng nghiêm túc, chặt chẽ theo sau lưng Ngô Lập Quốc trực tiếp hướng phòng giải khát phóng đi , nhưng
mà Tiêu Lan đi ở cuối cùng lại như muốn nói gì đó lại thôi , luôn cảm
thấy sắp xếp của bọn hắn mặc dù là đúng rồi, có thể đó cũng không
phải là đang hành quân chiến tranh , cùng mỗi con đường đều hận không
thể cầm kính hiển vi chiếu chiếu một cái đem đi so với Lưu Thiên Lương,
bọn họ còn giống như là quá liều lĩnh, quá lỗ mãng, nhưng mắt thấy ba
người họ sắp đi tới trước đầuhành lang nhỏ rồi, Tiêu Lan cũng chỉ có
thể bất đắc dĩ đi theo !
"Tiểu trầm ..."
Ngô Lập Quốc mạnh mẽ dán mình tại biên giới đầu hành lang nhỏ, quay đầu lại thanh âm cực
thấp làm thủ hiệu choTrầm Lãng, có thể Trầm Lãng cũng không có hiểu rõ thủ hiệu kia có ý tứ gì , dừng bước lại mặt đầy vẻ mờ mịt nhìn Ngô Lập
Quốc , Ngô Lập Quốc tức giận trừng mắt liếc hắn một cái , đành phải mở
miệng nhỏ giọng nói: "Ngươi đi phía trước canh gác đi, nghe được động
tĩnh thì tranh thủ thời gian báo cho chúng ta , để cho Tiêu đổng lưu ở
tại đây thì tốt hơn , mau đi đi !"
Trầm Lãng gật gật đầu không
nói gì , lại vẫn còn có chút không quá tình nguyện đi lên phía trước ra
một đoạn ngắn, hắn tự nhiên biết rõ chỗ ngoặt của đầu hành lang nhỏ này
xoay qua là địa phương hoạt thi tụ tập, quần thi nếu đột nhiên lao ra
ngoài , hắn khẳng định là người đầu tiên phải gặp nạn , kết quả là hắn
chỉ tiến tới chừng 5 - 6 mét thì ngừng lại , còn chẳng biết xấu hổ quay
đầu lại dựng lên một cái ngón tay cái tự tin cho Ngô Lập Quốc!
"Tiểu Trần ngươi đi theo ta ..."
Ngô Lập Quốc thấy tất cả xong , liền hạ eo mèo, mang theo Trần Đông Cường
thận trọng hướng phía hành lang nhỏ đi đến , mà trong hành lang nhỏ
chẳng những có một gian nhà vệ sinh công cộng , còn có hai gian kho
chứa đồ , một gian tận cùng bên trong nhất mới là phòng giải khát đặt
đồ ăn, Ngô Lập Quốc nhớ rõ , có mấy cái kế toán nhỏ thích ăn đồ ăn vặt
mua thật nhiều thứ để ở bên trong , sữa chua đồ uống gì gì đó tự nhiên
cũng sẽ không thiếu khuyết !