Trương Quốc Khải đang dẫn quân đi tuần, bỗng người đội trưởng đội ba mang mâm bánh trái tới mời. Trương Quốc Khải bảo toán lính của chàng dừng chân nghỉ một lúc, lấy bánh trái chia cho họ. Trương Quốc Khải cũng cầm cái bánh phu thê đưa lên miệng, chưa cắn miếng nào, bỗng vung tay lên, ném cái bánh vào trong chuồng ngựa gần đấy.
Cái bánh vừa ném ra, Trương Quốc Khải cũng tung người vọt theo, chẳng thấy ai trong chuồng ngựa cả. Chàng bèn nhảy lên nóc lều nhìn quanh tứ phía, vẫn không phát hiện người nào, chợt thấy một bóng người thấp thoáng ở hướng núi Ngọc Phong.
Người đội trưởng đội ba chạy lại hỏi:
-Thưa tam gia, có cần báo với tổng đà chủ để ngài cho người đến đó lục soát hay không?
Trương Quốc Khải thấy bóng người nhảy lên cành cây khi nãy, nhìn thân thủ cũng biết hắn không cao minh gì lắm, mỉm cười nói:
- Hôm nay là ngày vui, đừng để bọn chuột nhắt làm hỏng mất hứng thú mọi người. Đội trưởng đội ba, huynh tiếp tục dẫn đám anh em của ta đi tuần, để một mình ta đến đó xem thử.
Dứt lời chàng quay ra hướng Ngọc Phong nói lớn:
-Chúng bây muốn tiến đánh thì cứ xua quân! Lén lút lấp ló, người không giống người ma không giống ma!
Trương Quốc Khải lại dặn người đội trưởng tăng cường thêm thủ hạ tuần tra bốn phía. Đội trưởng đội ba tuân lệnh chia quân đi ngay.
Trương Quốc Khải rượt theo chiếc bóng tới chân núi Ngọc Phong, thấy cái bóng ẩn vào một hang động nên cũng vào theo.
Bên ngoài hang động có nhiều tiếng chân người, Trương Quốc Khải biết chàng đã trúng kế, định chạy ra nhưng cửa hang đã bị một tảng đá to lắp lại. Trong động khi này có mấy cây đuốc cắm vào vách, ánh lửa bập bùng soi hình bóng một người nam nhân đang đứng khoanh đôi tay lại. “Rõ là bọn chúng đã chuẩn bị sẵn,” Trương Quốc Khải nhủ bụng, đoạn hỏi:
- Ngươi là ai?
- Người sắp lấy mạng ngươi.
Gã áo đen bình tĩnh đáp, giọng trầm trầm ngân lên.
Âm thanh quen thuộc khiến Trương Quốc Khải giật mình, nhưng vẫn hy vọng không phải một người nên nói:
-Nhà ngươi không phải nam tử hán ư? Vì nếu là nam tử đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, sẽ chẳng vận y phục dạ hành, bịt mặt che giấu thân phận. Coi ngươi như vậy chẳng khác rùa rút đầu!
-Ha ha ha!
Người áo đen buông thõng đôi tay, ngẩng mặt lên cười rộ một tràng, rồi lừ mắt ngó Trương Quốc Khải.
Hắn cười xong tháo khăn che mặt ném xuống đất.
Trương Quốc Khải nhìn xoáy vào mặt người áo đen, trong lòng đau thắt, không ngờ hắn là nội gian. Toàn thân chàng run lên, nhưng cuối cùng Trương Quốc Khải cũng dằn được cơn thinh nộ.
-Trước kia - Trương Quốc Khải thở một hơi dài, lắc đầu bảo - Tàu Bang ở phân đà Đình Hồ quy thuận triều đình, đã cho người bắt nhốt ba mươi mấy huynh đệ của chúng ta. Đêm đó ta và ngươi tìm tới Tàu Bang, chỉ hai đứa mình. Ta mang theo một tĩnh nữ nhi hồng thượng hạng, bên trong giấu lưu quỳnh, ngươi thì mang theo binh khí không bao giờ phóng trật. Chúng ta không những cứu được đám huynh đệ, còn giết chết năm mươi tên đàn em của Tàu Bang. Khi trở về, Chu tổng đà chủ đã trách bọn mình hành động lỗ mãng, không chịu bẩm báo để bà tìm cách xử lý, phạt hai đứa mình không cho ra khỏi tổng đà một tháng. Hai huynh đệ mình cùng ngồi uống rượu trong Hắc Viện cả tháng trời, đàm luận chuyện thiên hạ, gọi nhau là tri kỉ...
Trương Quốc Khải nói tới đây ngừng một chút, nhìn xuống cánh tay phải của chàng, sau đó thêm lời:
-Còn nữa, năm đó Hoàng Hà vỡ đê, chúng ta lại lén vào quan phủ, bị mấy trăm quân binh trùng trùng bao vây. Mình hợp sức nhau đã bắt được quan tuần phủ, kêu hắn phải mở kho phát gạo, nhưng khi đó lại có một đám tám người nấp ở bên ngoài phủ bắn tên vào, may là ngươi cứu ta, bằng không thì ta bị bát đại thị vệ bao vây, cánh tay phải này của ta nhất định đã bị họ chặt. Cánh tay dùng kiếm này, cũng nhờ ngươi mới giữ được cho đến bây giờ. Ngươi nói ta làm sao có thể tưởng tượng được ngươi là nội gian?
Người áo đen nghe nhắc chuyện xưa, bình tĩnh ngắt lời Trương Quốc Khải:
-Những chuyện này đã là dĩ vãng!
Trương Quốc Khải lắc đầu:
-Trong bang hội chúng ta ai cũng đồng lưu tương thân, bây giờ có gian tế triều đình bán rẻ huynh đệ. Thật là chuyện đáng buồn! Chu tổng đà chủ đối với chúng ta ơn nặng như núi, bao nhiêu năm chuyện bà làm cho bang hội ngươi đã chính mắt nhìn thấy. Sao ngươi có thể nhẫn tâm bán đứng huynh đệ của mình? Tại sao ngươi làm vậy? Ngươi còn chút lương tâm thì hãy theo ta về thỉnh tội với tân tổng đà chủ, cầu ngài tha thứ. Bằng không, ngươi đừng trách ta vô tình!
-Ha ha ha!
-Ngươi cười cái gì?
-Dựa vào bãn lĩnh của ngươi?
Người áo đen không chút sợ hãi, trả lời cứng rắn, giọng cũng trở nên gay gắt hơn:
-Trương Quốc Khải, ngươi tưởng ngươi là ai? Nghĩa đảm kiếm khách tam đương gia! Một kẻ rất trung thành với đại nghĩa, chẳng thà để tất cả thiên hạ phụ ngươi cũng không phụ người trong thiên hạ! Được, để ta tác thành cho ngươi, cũng như đã tác thành con mụ già Cửu Nạn!
Trương Quốc Khải nghe nhắc sư thái, trong lòng giận đến phát run, trong đầu lần xâu chuỗi những sự việc lại, bắt đầu là Tây sơn, Hắc Viện, rồi Bình Lương.
“Khi đó hắn trở về Hắc Viện, vẻ mặt hắn bình tĩnh, hắn đóng kịch giỏi đến vậy, thành ra mọi người dù nhìn kỹ bao nhiêu cũng không phát hiện hắn là kẻ phản bội...”
“Quả thật là vậy, cũng như bây giờ, bất cứ kẻ phản nghịch nào đều ít nhiều lộ ra nét mặt lo lắng, nhưng hắn thì không…”
Trương Quốc Khải không ngừng nhủ bụng. Chàng không ngờ hắn cũng là một trong số người tham giàu phản bạn, thâm tình huynh đệ đem so với tiền bạc quyền quý, chỉ là con số không to tướng!
Trương Quốc Khải thở dài:
-Ngươi chỉ vì vinh hoa phú quý, nhẫn tâm giết sư thái, bán rẻ bằng hữu…
-Ngươi sai rồi!
Người áo đen lại lên tiếng, cắt lời Trương Quốc Khải:
- Ngươi phải rõ đều này, Trương Quốc Khải. Ta vốn chỉ trung thành với chính ta. Đối với ta thật sự không bao giờ tồn tại vấn đề huynh đệ. Nếu như sáng ngày mai Phủ Viễn tướng quân thắng trận, ta sẽ là người lập đại công, được tiến cử làm quan, từ nay phú quý vinh hoa hưởng bất tận! Ha ha!
-Ngươi… - Trương Quốc Khải nghiến răng rít lên - Đồ súc sinh! Ngươi dám...
-Thế nào? - Người áo đen không để Trương Quốc Khải tiếp tục mắng gã, vội đáp - Chẳng lẽ ta nói sai? Bây giờ cuộc diện đã rõ ràng như ban ngày, Phủ Viễn tướng quân hoàn toàn khống chế trận đánh ngày mai còn Đại Minh Triều sắp sửa tận số!
Trương Quốc Khải hãy còn nghiến răng ken két, người áo đen tiếp:
-Ngươi tức giận làm chi? Theo ta, ngươi cũng nên quy thuận triều đình, bây giờ Tần thiên Nhân đã thất thế, ngươi cố chấp theo hắn, có ích lợi gì? Ngươi biết sẽ chết mà vẫn tiếp tục dấn thân vào đường chết, không phải là rất đáng tiếc à?
-Ha ha ha!
Lần này tới phiên Trương Quốc Khải bật một tràng cười, khẽ đặt tay lên chuôi kiếm, nhủ bụng, binh khí của chàng là kiếm, mà đã là kiếm thì tượng trưng cho tinh thần quân tử, hiệp nghĩa, bởi thế mới được gọi “Bách binh chi quân chí tôn chí quí,” há chỉ vì tiếc rẻ sinh mạng mình mà buông kiếm, quy hàng bọn người ngoại tộc ư? Vả lại, chàng đã sai lầm một lần trước đó rồi, trong hang động bên sông Thông Lĩnh Nam chàng đã có hành động trục lợi khi chuyện tình cảm của Tần Thiên Nhân gặp khó khăn. Chàng đã lợi dụng hoàn cảnh khó khăn đó để cầu lợi cho bản thân chàng, mong muốn được muội muội ra đi với mình. Chàng sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm thế nữa, vì nếu tái phạm, chàng không xứng với loại binh khí mà chàng dùng nữa.
-Có gì đáng cười? - Người áo đen hỏi - Các người nói cho cùng cũng chỉ là một đám trôi sông lạc chợ, ăn no không có việc làm, đòi cái gì… đánh đuổi ngoại bang, làm phản triều đình, thật ấu trĩ! Ngươi tưởng với thực lực của các ngươi có thể làm đổ được triều đình? Thật đúng là mơ tưởng rất đẹp! Ta cho ngươi biết, từ khi từ Sơn Tây về đây nhất cử nhất động của các ngươi đều lọt vào tay Phủ Viễn tướng quân, chuyện bang hội bị tiêu diệt chỉ là sớm muộn!
-Thì ra ngươi đã bị bọn chó Thanh mua chuộc ở Sơn Tây? - Trương Quốc Khải cay đắng thốt lên.
-Cái gì mà mua chuộc với không mua chuộc? Có thể phụ thuộc dưới quyền Phủ Viễn tướng quân là phúc ba đời của bất kỳ người nào. Con mụ già Cửu Nạn đã phát hiện ra nên ta đưa nó chầu trời!
-Ngươi...
Trương Quốc Khải nghe người áo đen không ngừng gọi sư thái bằng những lời vô lễ, mà bà chính là người có công nuôi dưỡng chàng và hắn, và còn cả ngàn cả vạn các huynh đệ Đại Minh Triều nữa. Trương Quốc Khải tức tối trong lòng mà không thốt nên lời được, chỉ hô lên một tiếng rồi tắt ngấm.
Người áo đen lại tiếp:
-Trương Quốc Khải, ta thật tình không muốn lấy mạng ngươi.
Rồi hắc tặc lưỡi tiếc rẻ:
-Ta thật tình không biết, ngươi là một tên ngu độn, hay vô tri? Cái kho thuốc nhỏ nhoi ở Hắc Viện là thế giới của ngươi? Ngươi vốn là một kiếm khách có tiếng tăm, nhưng cái học viện nhỏ nhoi đó lại là nơi ngươi cam lòng ẩn thân? Ngươi ra ngoài mà hỏi người ta, hỏi xem ngươi có phải một tên ngu xuẩn vô tri không?
Hai người đối đáp được một lúc lâu, lúc này ngoài trời rất lạnh và tuyết bắt đầu rơi.
Bên trong động người áo đen tiếp:
-Trương Quốc Khải, ngươi đã nghĩ thông suốt rồi chưa? Ngươi vốn mang danh “hiệp nghĩa trung nhân,” bấy nhiêu năm có tiếng tăm trong chốn giang hồ, nhưng giờ lại không trượng kiếm giang hồ nữa, chịu bó tay chờ chết trong nơi hoang mạc này, chết chung với cái đám người Giang Nam phỉ đồ? Chẳng lẽ ngươi không muốn tiếp tục giấc mộng “độc hành thiên lý” mà ngươi từng nói với ta? Ngươi đã từng bảo thiên địa mênh mang, tứ hải ngang vai, ngươi chưa từng trải qua, núi cao có Sơn Xuyên, quản đại có hồ Hải, ngươi phải đi qua hết! Hà cớ gì bán mạng cho đám người Tần Thiên Nhân?
Trương Quốc Khải không đáp, chỉ khẽ liếc mắt nhìn cửa động, thấy cảnh tượng bên ngoài tuyết đang rơi ngập trời. Bên tai chàng vẫn vang lên tiếng người áo đen:
-Lời ta nói, ngươi nghĩ đúng không? Ngươi ở đây, chỉ thêm hao phí nhân lực của ngươi, vậy sao không chịu lãng tích thiên nhai, coi tứ hải là nhà, cuộc đời sẽ vui sướng biết bao, cần chi ở đây uống rượu đau khổ vì một chữ tình!
Người áo đen khi nói câu này trên mặt thấp thoáng nụ cười.
Trương Quốc Khải nhìn gương mặt vốn rất thân quen với chàng, cố kiềm chế cơn phẫn nộ, hỏi:
-Chuyện của ta ngươi biết được bao nhiêu?
Người áo đen cười đáp:
-Chuyện trong hội, bổn gia biết rất nhiều, cho nên tối nay ta muốn bàn với ngươi một vụ việc...
-Bàn chuyện làm ăn? - Trương Quốc Khải xẵng giọng - Ngươi câm miệng! Trương Quốc Khải ta không bao giờ có giao dịch với ngươi!
-Ầy! - Người áo đen nhướng mi nói - Ngươi lúc nào cũng tánh tình nóng nảy, không bao giờ sửa được, ngươi đã nghe ta nói xong đâu. Trương quốc khải, giữa hai chúng ta, đáng lý là một cặp tri kỷ đúng nghĩa, cần gì phải một người sanh một người tử? Giữa hai ta không có thù giết cha, cũng không có mối hận đoạt thê, nhưng giữa ngươi và Tần Thiên Nhân thì có…
Người áo đen nói tới đây phóng ánh mắt sắc lạnh nhìn Trương Quốc Khải, thấy không cần phải úp mở nữa, thẳng thừng nói:
-Kỳ thật, nếu Tần Thiên Nhân chết, đối với ngươi không phải chuyện có lợi? Tới chừng đó ngươi có thể chính thức cùng với người ngươi yêu, cả đời lãng tích thiên nhai…
Ra là thế, Trương Quốc Khải nghe người áo đen bảo với chàng mà mồ hôi toát ra khắp người chàng. Chàng chợt phát hiện kế hoạch của Dương Tiêu Phong còn đáng sợ hơn mình nghĩ rất nhiều. Điểm mấu chốt của kế hoạch này hoàn toàn không phải là cần giết chàng, mà sử dụng chàng như một nấc thang để có thể nhảy qua, đạt mục đích nham hiểm của bọn họ.
Là huynh đệ bấy lâu… Nghĩ tới đó, nỗi bi thương trong lòng Trương Quốc Khải lập tức biến thành phẫn nộ. Chàng quyết không tình nguyện làm nấc thang cho người khác, chịu để đối phương đạp qua đầu mình, tiêu diệt đám huynh đệ của mình.
Trương Quốc Khải cũng biết rằng tối nay người áo đen sẽ không đời nào để chàng đường hoàng mà đi, nhất định chàng phải bằng lòng, bằng không, chàng chỉ có một con đường để đi.
Trương Quốc Khải lại nghĩ tới sư muội, tự dưng cảm thấy nhớ nàng da diết, một cô gái hồn nhiên thành thật đến với mọi người không mặc cảm, dự tính, hậu ý.
Thấy Trương Quốc Khải im lặng không đáp, người áo đen nghĩ chàng đang cân nhắc, lại nói:
- Thế nào? Ngươi không có phản ứng, hiển nhiên ta biết tình cảm của ngươi dành cho ai.
Trương Quốc Khải nghe người áo đen nhắc đến nữ thần y, trong lòng mường tượng nàng trong bộ y phục màu hồng hết sức xinh đẹp đứng trong ánh tà dương bên bờ cao của con sông dốc đứng, trong tay mân mê một con bướm giấy màu trắng.
Hình ảnh đó in sâu vào tâm trí chàng, cùng nét mặt kiều diễm và tà áo hồng thướt tha, nàng thẫn thờ cầm con bướm trong tay, mắt nhìn dòng nước sâu thẳm.
Nàng thiêng liêng cao quý như một thiên thần, chàng tự dưng mở miệng gọi tên nàng trong vô thức.
-Thế nào? - Người áo đen lại hỏi.
Trương Quốc Khải không đáp, từ trước tới nay chàng luôn dành cho sư muội sự yêu mến lẫn lòng thành kính. Chàng nghĩ đến nàng như nghĩ đến một dòng sông êm mát, thả hồn theo dòng sông không tên đó, song đơn giản là chỉ hình dung về nàng như người ta mơ tưởng về một hình bóng, vui thích với điều đó, chứ không dám để những ý nghĩ của mình đi xa hơn, càng không dám nghĩ tới một ngày nàng sẽ thuộc về chàng.
Nữ thần của chàng, người trong mộng của chàng, mặc dù đã từ chối chàng nhưng đối với chàng nàng vẫn là người tôn thờ. Nhưng còn Tần Thiên Nhân? Tần Thiên Nhân đã từng cứu mạng chàng không biết bao lần, vì thế, chàng cũng sẵn sàng phản kháng những ai dám phạm đến Tần Thiên Nhân.
- Sao hả? - Người áo đen sốt ruột - Ngươi còn suy nghĩ gì nữa?
Trương Quốc Khải mặt lạnh như tiền, âm thầm rút kiếm, hành động này thay cho câu trả lời.
-Được! - Người áo đen có hơi bất ngờ, song cười nhạt nói - Nam nhi tự xưa tới nay mỗi người một chí, đường ai nấy đi, ta không miễn cưỡng ngươi. Nhưng ngươi không theo ta thì hãy chuẩn bị đi chầu diêm chúa đi!
Trương Quốc Khải dùng kiếm điểm mặt người áo đen:
-Ngươi giết sư thái, bán rẻ huynh đệ Đại Minh Triều, ta phải lấy mạng chó ngươi!
-Ha ha - Người áo đen hấp háy mắt, cười nói - Muốn lấy mạng ta? Hoan nghinh, hoan nghinh, có bản lĩnh thì qua đây, nào qua đây, qua đây lấy đi.
Cặp mắt Trương Quốc Khải tóe lửa, lòng đã quyết, chàng sẽ không bao giờ vì bất kỳ điều kiện gì mà bán rẻ huynh đệ, chàng nhìn thẳng mặt người áo đen, nói nhấn từng tiếng:
-Trương Quốc Khải này hôm nay sẽ vì Đại Minh Triều, chỉnh đốn môn hộ!
Dứt lời tuốt kiếm xông lên, khuấy kiếm ra chiêu Trường Hồng Quyết. Cổ tay Trương Quốc Khải xoay tròn, mũi kiếm xoáy xung quanh một điểm nhỏ, trong chớp mắt Phục y kiếm phát ra ngũ sắc tua tủa, kiếm đi tới đâu là cầu vòng rực rỡ theo tới đó.
Người áo đen nhìn Trương Quốc Khải xuất chiêu này, nhủ bụng, chiêu này họ Trương sử hết sức thành thạo, mà học kiếm thì phải tốn rất nhiều thời gian, còn phương thức thì vô cùng biến hóa nên kiếm là thứ binh khí khó sử dụng thành thục nhất trong các loại vũ khí. Điểm này chứng minh Trương Quốc Khải đã vượt qua một quá trình trau dồi kiếm thuật vô cùng gian khổ. Người áo đen dù có nhiệm vụ phải tiêu diệt những trợ thủ đắt lực của Tần Thiên Nhân, song vẫn tán thưởng kiếm chiêu Trường Hồng Quyết, gật đầu khen:
-Bách nhật đao, thiên nhật thương, vạn nhật kiếm! Hay lắm!
Trong động có nhiều tảng đá, đủ loại kích cỡ, và vì học cùng một thầy nên người áo đen nhận biết chiêu kiếm đang tới là chiêu nào, bèn đối chiêu bằng cước pháp. Người áo đen tung một cú đá sấm sét vào khối đá ngay dưới chân gã, tảng đá bay lên, người áo đen tức thì lạng qua bên trái.
Xoẹt! Âm thanh ngắn phát ra, khối đá to đùng bị Phục y kiếm chém làm đôi, ngọt xớt như bổ đôi một trái dưa.
Kiếm thế đi nhanh vậy mà vẫn không đánh trúng mục tiêu, trong lòng Trương Quốc Khải tức tối vô cùng, lại thu chiêu về, sau đó đề kiếm mau lẹ, mũi kiếm lại lao ra, một lần nữa điểm thẳng vào huyệt nhân nghênh người áo đen.
Người áo đen đã quá quen với các chiêu thức của Trương Quốc Khải, chỉ nhìn thoáng là biết họ Trương sử Phong Thần kiếm, chiêu khởi đầu của bộ Cửu Hình kiếm pháp.
Quả nhiên tay phải Trương Quốc Khải nắm chuôi kiếm, tay trái quàng ra sau lưng, người chàng và kiếm vun vút phóng đi. Tới gần mục tiêu, Trương Quốc Khải tiễn kiếm, tốc độ càng gia tăng, mũi kiếm ánh ra tia chớp đâm vào cổ người áo đen.
Phạch! Người áo đen cởi phăng áo khoác đang mặc, ném vút về hướng Trương Quốc Khải. Áo giăng ra.
Trương Quốc Khải không thấy mục tiêu, đành trừu tay kéo kiếm xuống một đường.
Soạt!
Chiếc áo bị rọc làm đôi, hai mảnh vải bay dạt ra hai bên.
Người áo đen không còn ở đó.
Trương Quốc Khải vạch kiếm vài lần nhưng thanh kiếm chỉ quơ quàng trong không khí, còn chưa kịp thu kiếm về thì nghe tiếng gió rít khẽ đằng sau gáy.
Trương Quốc Khải quay phắt người lại, phát hiện người áo đen tay cầm binh khí quen thuộc. Đầu binh khí áp sát đất, người áo đen quét một đường từ dưới lên. Trương Quốc Khải cách kiếm tạt qua trái gạt được một chiêu, keng!
Hai thứ kim loại lại tiếp tục va nhau, không ngừng phát ra tiếng keng keng đinh tai nhứt óc, trong chớp nhoáng Trương Quốc Khải và người áo đen đã qua lại được bốn chục chiêu.
Bên ngoài hang động bấy giờ tuyết không ngừng rơi, khi thì nặng, khi lại nhẹ nhàng, như những giọt pha lê, bên trong động kiếm quang không ngừng nhoang nhoáng lướt đi.
Trương Quốc Khải kích hết chiêu này đến chiêu kia, đem những gì cả đời học được xuất ra, kiếm chiêu thuần thục, kĩ năng, kĩ thuật nhuần nhuyễn vô cùng. Thanh sắt mỏng trong tay Trương Quốc Khải xoay tứ phía. Thế kiếm phiêu diêu diễm tuyệt, như ánh mắt tiên nữ liếc nhìn cõi trần gian phàm tục.
Người áo đen cũng liên tục chuyển nhanh từ thế đánh này qua thế đánh khác, một dòng khí lực nóng hừng hực đang lưu chuyển trong cơ thể gã.
Sang chiêu thứ một trăm, tay phải người áo đen vẫn xuất binh khí lao đi vùn vụt, song tay trái đồng thời phóng một chưởng nhanh như điện chớp đánh ra.
Trương Quốc Khải chỉ lo đở binh khí, chợt thấy chưởng pháp đi tới, gấp rút đảo người tránh né nhưng không kịp. Binh! Chàng bị chưởng pháp đánh trúng vai trái, loạng choạng mấy bước.
Người áo đen xuất thủ cực nhanh, hữu chưởng vừa đánh trúng mục tiêu, người đã rượt tới nơi, tả quyền đánh bồi vào trước ngực Trương Quốc Khải.
Nhưng Trương Quốc Khải kịp thời ra chiêu Hàm Vĩ Tước của bộ Cửu Công thần quyền, lôi kéo quyền phong của người áo đen đánh ra ngoài cửa động. Ầm!
Trong chớp nhoáng đó, Trương Quốc Khải lùi vài bước. Người áo đen lại hét lên một tiếng trợ oai, dùng binh khí quấn lấy lưỡi Phục y kiếm. Rắc! Lưỡi kiếm ngay tức thì gãy đôi.
Trương Quốc Khải cả kinh, chưa biết phải làm sao, lại thấy chưởng pháp một lần nữa lao tới, bèn bắt chéo hai chưởng trước ngực phòng thủ, gồng mình đở được một chưởng, nhưng ngay sau đó cảm thấy bên vai trái đã tê chồn, rõ ràng không đỡ nổi chưởng tiếp theo nếu bị đánh trúng nữa.
Người áo đen thu nội công về, quát lên:
-Ngươi vốn không phải đối thủ của ta!
Trương Quốc Khải lầm lì không nói, tưởng chừng như bất chấp tất cả để xuất thủ. Chàng sử thanh kiếm bị gãy, lại tiếp tục xông lên, xuất Bách Liên Hợp Pháp, chiêu thức lợi hại nhất trong Thiếu Lâm tàng kiếm phổ. Trương Quốc Khải đới kiếm, đưa thanh sắt nằm ngang thẳng từ dưới lên. Phách! Kiếm bổ xuống.
Người áo đen nhếch môi khẽ cười.
Thanh kiếm trong tay Trương Quốc Khải phóng tới như vệt sao băng, nhưng chưa chạm mục tiêu thì nghe vút một tiếng.
Chàng còn chưa kịp trông thấy gì, mắt đã tối sầm, đầu óc quay cuồng, tay cầm kiếm đã rơi xuống đất.
Trương Quốc Khải vừa phi thân lên đã ngã bịch xuống, cánh tay phải đứt lìa.
Người áo đen vừa rồi xuất chiêu tuyệt kỹ của gã, chiêu này từ trước tới nay trong giang hồ ít ai đủ khả năng tránh được cú phản kích.
Chiêu thức đi rất nhanh, người áo đen dùng chính đoạn kiếm gãy của Trương Quốc Khải quấn trong binh khí gã, phóng vút ra nhanh đến kinh hồn. Chiêu đó gã chỉ sử dụng khi địch thủ đang ở cự li cực gần, thế đi thần tốc, cho nên trong giang hồ ít ai có khả năng đối phó nổi, cũng ít ai tránh được.
Hành động chuẩn xác, thần tốc và thâm độc. Đó là ba điều kiện cơ bản nhất để giết người, và kết quả duy nhất là chết!
Trời khi này càng lúc càng xuống tuyết nặng và có gió lớn.
Trương Quốc Khải đau muốn ngất đi, chưa kịp ngồi dậy thì ngay sau đó bị cú đá thứ hai giáng thẳng vào ngực. Cơn đau này làm chàng tỉnh lại, cánh tay còn lại ôm lấy ngực ngã xuống quằn quại, máu tươi lẫn nước bọt trong miệng trào ra. Người áo đen đứng lặng nhìn chàng lăn lộn không ngừng, miệng và vai phải tiếp tục rỉ máu, chỉ cần nhìn dáng điệu cũng biết chàng đau đớn thế nào.
Trương Quốc Khải càng lúc càng thấy lạnh khắp mình mẩy, chàng cũng nhìn thấy máu chàng dính trên binh khí của kẻ địch, thấy vệt máu hóa đen, lồng ngực chàng đồng thời cũng đau dữ dội, rõ là binh khí của kẻ địch đã tẩm độc.
Người áo đen bước lại gần, nhìn xuống Trương Quốc Khải, nhổ một bãi nước bọt mắng:
-Đồ ngu! Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào!
Trương Quốc Khải giận dữ, cũng nhổ một bãi nước bọt quát lên:
-Tiểu nhân bỉ ổi! Ta thà theo Tần tổng đà chủ xuống suối vàng, còn hơn theo ngươi làm chó săn cho Thác Đác! Hôm nay ta sẽ trả thù cho sư thái, trả thù cho các huynh đệ bỏ mạng ở Bình Lương!
Người áo đen tặc lưỡi nói:
-Được! Thấy ngươi tôn kính Tần Thiên Nhân vậy, ta sẽ đưa ngươi đi trước một bước, rồi đưa hắn đến gặp ngươi, thế nào? Có phải ta rất tốt với ngươi? Ngươi vừa ý chứ, ha ha, ha ha…
Trương Quốc Khải dùng cả hơi sức còn lại, mắt vằn tia máu, rít qua kẽ răng:
-Cẩu tặc!
Đột nhiên, chàng đang ôm ngực lăn lộn bỗng bật người lên.
Từ trong tay áo Trương Quốc Khải chợt phát ra một ánh hào quang về phía người áo đen, từ bàn tay trái không biết bằng cách nào đã xuất hiện một thanh đoản đao chỉ dài chừng một gang tay nhưng nhìn ánh thép cũng đủ biết sắc khủng khiếp.
Trương Quốc Khải thật hận người áo đen, vì thời gian gần đây, ai đã thấy qua gã tất không nghĩ rằng gã lại có khả năng phát xuất ra hành động như vậy.
Người áo đen cũng hiểu rằng lẽ ra tráng khí đó trong Trương Quốc Khải đã nguội tắt, chỉ do tình bằng hữu và tình yêu mà họ Trương dốc tận lực phát xuất chiêu tối hậu đó, vận dụng hết tiềm lực của bản thân.
Vút! Thanh đao ngắn trong tay trái Trương Quốc Khải lao đi, ghim trúng vào ngực người áo đen.
Hự! Người áo đen kêu lên, bước vài bước thoái lui, may là đao không đâm trúng tim, gã nghiến chặt răng rút đao ra, điên tiết xông lên…
Cơn phẫn nộ đã được trút xuống, người áo đen bình tĩnh lại dần, nhưng miệng vẫn còn thở phì phì. Gã bước ra khỏi động, vừa đi vừa cất tràng cười điên cuồng:
- Quả nhiên kiếm pháp của bất kỳ ai cũng không thể đả bại ta. Độc tí thần ni, nghĩa đảm kiếm khách cái thá gì, toàn một lũ vô dụng, không ai có thể giết được bổn gia! Ha ha, ha ha ha!