Vẫn xả thân âm thầm chia sẻ
Vẫn hiên ngang ngạo thế không chờ
Vẫn cho khi đó thờ ơ
Vẫn như sóng vỗ nát bờ thế nhân
Vẫn yêu chẳng chấp lòng sân
Vẫn như đá cuội trân trân giữa trời
Vẫn trong như ngọc sáng ngời
Vẫn như nguyên vẹn một lời nguyện xưa
Vẫn như bến vắng đò đưa
Vẫn đi khắp cảnh nắng mưa một mình
Vô tâm đối cảnh si tình
Khởi tâm vọng tưởng bóng hình thiên nhai…
Cửu Dương men theo con đường mòn nhỏ, hai bên đường mọc hai hàng cỏ bông lau, trở về khu trại trên núi Đồng Sơn. Tiểu Tường lặng lội đường sá xa xôi, khổ cực trăm bề mới tới được nơi này, giữa đường còn bị hai tên du thủ du thực trêu ghẹo, nàng đương nhiên không đời nào chịu về Hàng Châu, cứ lẽo đẽo theo chàng. Nhiều lần len lén nhìn chàng, với hàng hàng lớp lớp câu nói đầy lòng song nàng không rút ra được một câu nào để nói.
Cửu Dương đi được một quãng xa, liếc sang thấy nàng vẫn còn kề bên, thật tình chàng rất xúc động, xong vẫn không quay sang nhìn nàng, chàng bảo:
- Muội đến đây làm gì?
Trong lòng Tiểu Tường như có kim đâm, tự nhủ chẳng lẽ chàng không biết tấm lòng mình dành cho chàng?
Nàng không đáp mà hỏi lại:
-Muội tới làm gì, huynh không biết thật sao?
Lời này làm Cửu Dương cảm thấy bất nhẫn, thoáng im lặng, lát sau chàng nói:
-Muội đối với huynh một lòng một dạ, huynh đây cũng không phải cỏ cây, sao lại không biết chứ…
Khi này trong đầu chàng hiện lên hình ảnh một bé gái khoảng tám mười tuổi, mặc bộ quần áo hồng phấn mình bông nhỏ. Tóc nàng thắt bím thả xoà về hai bên vai, lông mi dài quớt cong che lấy cặp mắt to mọng nước. Mũi nhỏ xinh xắn, miệng nhỏ duyên duyên, trông nàng có vẻ gì thanh thoát không nói được. Một tay nàng vịn thành cầu, miệng nàng cười duyên dáng gọi “thất ca! Thất ca ơi!”
Chàng thở dài nói:
-Như muội cũng biết, chuyện của huynh… sẽ mãi mãi như vậy. Bây giờ huynh chỉ muốn giúp thiếu đà chủ làm nên đại nghiệp, sau đó trở thành một lãng tử giang hồ. Nên muội hãy về đi, đừng trông chờ huynh nữa, lòng huynh đã định, huynh không muốn làm lỡ dỡ hạnh phúc của cả đời muội.
Nước mắt bắt đầu xuất hiện trong mắt Tiểu Tường, nàng cúi đầu nói:
-Huynh bỏ muội mà đi, không phải đã làm hỏng rồi sao?
Cửu Dương vẫn không nhìn nàng, nói:
-Thật tình xin lỗi muội, nhưng bây giờ huynh là mạng khổ, trái tim huynh đã chai sạm như sỏi đá rồi, xin muội hãy quay về.
Nghị Chánh và Hiểu Lạc đi phía sau hai người họ, Nghị Chánh thuận tay ngắt một cọng cỏ lau ngậm trên môi. Chàng nghe Cửu Dương bảo Tiểu Tường:
-Hơn nữa ở đây đồi núi hoang vu, cực khổ trăm bề...
Tiểu Tường nói:
-Thế nên muội mới đến đây, có thêm muội ở nơi này chắc chắn sẽ giúp được các huynh nhiều việc lắm.
Cửu Dương vẫn nói:
-Nhưng các huynh lần này là đi lên núi kiếm đồng, chuyện của nam nhi, muội thì khác, muội là con gái…
-Phụ nữ thì đã sao? - Tiểu Tường ngăn lời chàng.
Rồi nàng bấm mấy lóng tay nói:
-Hoa Mộc Lan, Mộc Quế Anh, Lưu Hồng Ngọc, Tùng Quán Hương, họ không phải là phụ nữ à? Đừng nói chi đến những người có tiếng tăm, ví như Tôn nhị nương ở núi Lương Sơn, Phó tam nương và các vị của nhà họ Cố, nếu đem họ ra so với đàn ông thì đâu thua kém gì mấy. Lại nữa sư thái năm xưa chống đối quân Thanh đã lên núi tuyết Thiên Sơn sống trên đó hết một năm hai tháng, đốn củi mài dao, nấu cơm, săn bắn, có việc gì cản trở được bà?
Nghị Chánh nghe nói vậy, bước lên phía trước dùng cọng cỏ lau quất lên đầu Tiểu Tường:
-Cái cô này! Coi cô đó, đấng trượng phu còn chưa nói dứt một câu, cô đã nói một lượt tới mười câu, Thiên Văn huynh ấy không thích loại con gái mồm mép tép nhảy vầy đâu!
Tiểu Tường bấy lâu khắc khẩu với Nghị Chánh, liền quay lại giật lấy cọng cỏ:
-Hứ! Chuyện riêng tư của bổn nương, ai kêu người dưng xía vào?
Nàng trề môi tiếp:
-Đúng là mõm chó không bao giờ mọc được ngà voi mà!
Nghị Chánh trợn mắt nhìn môi dưới nàng nhọn ra, trong bụng ức lắm, định trả đủa câu gì đó thì bị Hiểu Lạc kéo tay chàng đi tọt vào một ngôi lều. Dưới ánh trăng hạ tuần, những túp lều của các cống sinh hiện ra trước mắt Tiểu Tường. Cửu Dương nói ở nơi hoang vắng tiêu sơ này đâu khác gì cảnh màn trời chiếu đất thật tình rất đúng. Nàng thấy tất thảy có năm mươi mấy ngôi lều được dựng lên trông rất sơ sài, ngoài ra còn có mấy chục con ngựa, cỗ xe, xẻng, cuốc để la liệt trên mặt đất, mấy cái lu đựng nước và đồ dụng dành để nấu ăn ngoài trời. Nàng thầm nhủ cảnh tượng như là đang chạy giặc vậy, không biết sang đến mùa đông họ sẽ ra sao?
Cửu Dương đi tháo sợi dây cương buộc ngựa vào thân cây tùng ra, dẫn một con ngựa lại nói:
-Ngựa đã chuẩn bị rồi, mời muội lên đường.
-Huynh định đuổi muội đi thật sao?
-Muội không thượng lộ, huynh không an tâm để kiếm đồng được.
-Muội không đi!
Tiểu Tường nói rồi buông mình ngồi bệt xuống đất, dùng cọng cỏ vẽ những đường lằn ngoằn trên cát. Hiểu Lạc khi này đang dùng gàu múc nước uống chỗ cái lu, ngó thấy Tiểu Tường đang chơi trò ăn vạ nó liền buông chiếc gàu đánh “xoảng” một cái xuống nền đá, chạy lại nói:
-Đại sư tỉ à, nghe sư phụ của đệ khuyên đi, ở trên núi này có nhiều lưu quỳnh lắm, tỉ ở đây chưa qua tám ngày sắc đẹp sẽ trở thành như bà già vậy đó.
Tiểu Tường là con gái, đương nhiên vấn đề nhan sắc phải được nâng lên hàng đầu, nhưng nghĩ tới thảm cảnh nàng thân gái dặm trường một mình lẽo đẽo đi về, còn tồi tệ hơn nữa là không được ở cạnh chàng, nàng nhìn xuống đất, lắc đầu nói:
-Muội không đi về đâu, huynh biết chăng, lúc huynh đi rồi bỏ lại muội một mình, chưa bao giờ muội thấy cô đơn đến vậy.
Cửu Dương im lặng. Hiểu Lạc nói xong một câu, thấy không cứu nguy được cho sư phụ nó, nó cũng trở lui.
Tiểu Tường lại nói:
- Sau khi huynh đi rồi, tâm hồn muội hoàn toàn trống vắng.
Cửu Dương vẫn lặng thinh không nói, song chàng cũng như nàng, hiểu nỗi trống trải trong tâm hồn thật là đáng sợ dường nào. Và chỉ có những người cảm thấy trống trải mới biết quý giá giây phút hạnh phúc khi gặp lại nhau.
- Cũng có thể chúng ta sẽ mãi mãi chỉ là tri kỷ của nhau, nhưng cũng không sao đâu, vì chỉ có bên cạnh huynh muội mới không cảm thấy lòng mình trống vắng.
Tiếng Tiểu Tường lại vang lên, dưới ánh trăng, da nàng trắng như ngọc, tóc mềm như nhung, đôi mắt to đen lay láy chứa chan tình.
Tiểu Tường người dong dỏng cao, đúng hiệu “trường túc.” Thân nàng lại thon thon, gầy gầy, mày đậm, môi cong. Nét đẹp toàn diện ở nàng là bộ ngực bốc lửa. Ở nàng tuy có hơi thiếu phần nữ tính liễu bồ nhược chất song được cái hoạt bát siêng năng. Giữa mắt và mũi của nàng, nét đẹp anh thư nhiều hơn nét đẹp kiều mỵ. Mắt nàng sắc sảo long lanh, mỗi quét mắt của nàng đều có sự gườm gườm lôi cuốn.
Nàng đứng lên cầm lấy tay Cửu Dương.
-Thiên Văn, xin huynh đừng đuổi muội đi được chăng? Chỉ cần muội có một vị trí nào đó trong trái tim huynh, nhỏ thôi, nhưng với muội như vậy là quá đủ rồi. Muội xin hứa là mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, không gì hơn nữa cả đâu. Muội sẽ tôn trọng cách mà duyên số sắp đặt. Muội là người đến sau, vì thế, muội không có quyền gạt hình bóng người khác sang một bên để tiến đến gần huynh.
Cửu Dương nghe nàng nói, trong lòng chợt trào lên một cảm giác ngọt ngào.
Tiểu Tường chờ một hồi không nghe Cửu Dương nói gì, vừa thương vừa giận, lúc này không kìm nổi mấy giọt lệ tuôn rơi, nàng vừa khóc vừa quay lưng chạy đi.
Lát sau nàng nghe tiếng chân đuổi theo nàng, Cửu Dương chặn đường bảo:
-Tường nhi, muội khoan đi đã...
Tiểu Tường òa khóc nức nở.
- Dù sao thì muội cũng đã đến, hãy ở nơi này chơi thật vui vẻ.
Tiểu Tường không dấu nỗi vui mừng, vội gạt lệ đáp:
- Nhất định thế!
Cửu Dương cũng giơ tay lau nước mắt giúp cho nàng. Tiểu Tường ngã đầu vào ngực chàng, để chàng vỗ về trên vai nàng, cứ thế cả hai tựa vào nhau rất lâu. Có tiếng gió thổi vi vu bốn bề trong im lặng đó.
---oo0oo---
Đêm đã khuya, mảnh trăng hạ tuần lên cao lơ lửng giữa bầu trời, toả chiếu những tia sáng nhạt len lỏi vào song cửa. Một cô gái áo vàng còn ngồi trầm ngâm bên án thư, bàn tay thon mềm cầm cây bút loay hoay chấm mãi trong nghiên mực. Lòng cô gái mười bảy mười tám đương xuân như có gì xáo trộn dữ dội, vừa tức tối vừa tò mò. Bất giác nàng viết lên mảnh giấy hoa tiên mấy chữ “Gia Cát tái lai,” cái ngoại hiệu từ chiều tối tới giờ dường như cứ lẩn quẩn mãi không lúc nào chịu rời khỏi tâm trí nàng. Chợt nàng giật thót mình khi nghe tiếng hỏi từ phía sau:
-Phi Nhi tỉ tỉ bị thua cờ, tâm phục rồi chứ? Tỉ tỉ chuẩn bị xiêu lòng đi là vừa!
Cô gái tên Phi Nhi đỏ mặt, ráng trấn tĩnh để giấu vẻ sượng sùng, nàng quay lại, mặt làm bộ thản nhiên nói:
-Không, chỉ bởi nghe Lộ thúc hết lời khen ngợi người này, nên tỉ tò mò muốn có cơ hội biết thử xem anh ta tài giỏi đến bậc nào mà thôi!
-Bây giờ phát hiện thế nào?
-Chàng ấy quả là tài lắm, quả đúng y câu Lộ thúc nói chỉ có chàng ấy mới đáng là truyền nhân chân chính của Mã Lương phu tử.
Phi Yến đến ngồi cạnh Phi Nhi bên án thư, tay chống vào cằm, Phi Yến cũng hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong quán ăn với bọn Tứ Xuyên Hào Kiệt, rồi cuộc thách đố pha rượu, đánh cờ. Phi Yến mơ màng nói:
-Muội biết người Hồi đó là huynh ấy cải trang mà thành, giọng nói lẫn nụ cười của huynh ấy, muội không làm sao nhầm lẫn được.
Phi Nhi nhìn sang sư muội nàng, thấy trong khi Phi Yến nói về người này hai mắt sáng long lanh, má hồng lên rạng rỡ, tỏ ra rất là phấn khởi. Phi Nhi thấy sư muội nàng ái mộ anh chàng đó như thế, nàng cũng thấy trong dạ mình một thoáng chút bâng khuâng