Gian Nhà Vàng chất đống vàng bạc châu báu, bất cứ vật nào cũng là văn vật Inca vô giá. Tôi dán sát người vào đàn tế, không dám thở mạnh lấy một cái. Ở cửa vào Gian Nhà Vàng, một đội ngũ người ngoại quốc trang bị đến tận răng, cầm đèn pha công suất lớn, dàn quân chỉnh tề ở hai bên sẵn sàng ngăn đón quân địch. Họ mặc trang phục màu xanh lá cây chuyên dụng trong rừng nhiệt đới, bên ngoài là áo chống đạn, đầu đội mũ sắt, tay cầm AK. Người nào cũng đứng thẳng tắp, tỏ rõ tư thế oai hùng, dũng mãnh. Ai không biết sẽ ngỡ rằng đây là một đội quân danh dự đang xếp hàng chờ nguyên thủ quốc gia duyệt đội ngũ. Không lâu sau, tiếng ủng da lộp cộp vang lên ở lối vào, tôi ló đầu lên khỏi đàn tế để xem xét, đập vào mắt là một thanh niên còn trẻ măng, tóc vuốt keo bóng loáng, miệng ngậm xi gà, miệng cười nhếch mép, đang đi vào Gian Nhà Vàng.
“Ông anh Nhất, tôi biết anh đang ở trong này, thế nào, sao không nể mặt ra gặp gỡ một chút?”
Tôi thấy đó là Vương Thanh Chính, cậu cả nhà họ Vương, trong lòng vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Chẳng phải thằng ranh này đã chết cháy trong mỏ vàng từ lâu rồi hay sao, sao lúc này lại dẫn theo rất nhiều lính đánh thuê đột ngột nhảy ra ngáng đường thế này?
Chẳng lẽ, lúc trước y đã giả ngây giả dại, cố tình diễn một vở kịch nhằm mục đích che dấu tai mắt người khác, xóa bỏ lòng cảnh giác của chúng tôi? Nghĩ tới Lưu Mãnh oan uổng mất mạng vì một cậu chủ khốn nạn như thế này, tôi ước gì có thể lao ra cắn chết gã Ma Cô Trẻ trời đánh thánh vật này. Nhưng tương quan lực lượng lúc này không cho phép hành động theo cảm tính, tôi đành phải tiếp tục núp sau đàn tế, lặng lẽ quan sát hành động của kẻ địch để tìm thời cơ phá vòng vây.
Ma Cô Trẻ mỉm cười, vênh váo nói: “Nếu anh không chịu đi ra, trước hết tôi đành phải mời mấy người bạn của anh uống một tuần trà, thong thả mà chờ anh vậy.”
Tôi vừa sinh ra dự cảm xấu thì bỗng nghe thấy một tràng tiếng chửi rủa vang lên trong đường hành lang, “Ma Cô Trẻ, có gan thả ông béo mày ra, chúng ta ra ngoài đánh thử một trận, xem ông đây có đấm cho mày một cú vãi cả nước tiểu ra quần hay không. Ối, Đm, mày dám đánh tao, tao...”
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Tuyền béo với gương mặt tím bầm bị hai lính đánh thuê da đen đẩy vào bên trong, phía sau cậu ta là Lâm Phương đã bị trói cả hai tay. Tôi cứ ngỡ mọi người đã bị phân tán ra là do vô ý động chạm vào cơ quan nào đó, không ngờ toàn bộ là vở kịch do tên Ma Cô Trẻ Vương Thanh Chính này đạo diễn. Xem ra, trong cuộc hành trình này, lúc nào chúng tôi cũng bị người của nhà họ Vương lợi dụng. Về phần thông tin về ngôi đền thần, chắc chắn họ nắm giữ nhiều hơn tôi rất nhiều. Thậm chí có thể nói, cho dù không có tôi tham dự, họ vẫn có thể tìm được đền thần, nhưng chỉ vì thiếu chiếc nhẫn tọa độ đóng vai trò mấu chốt, họ mới không thể không nhét tôi vào trong đội ngũ tìm kiếm này.
Tuyền béo bị trói gô, bị người khác đẩy mạnh vào trong Gian Nhà Vàng. Cậu ta nhổ một bãi nước bọt lẫn máu ra, ngẩng đầu lên mắng chửi Vương Thanh Chính thậm tệ một tràng, cuối cùng lớn tiếng nói: “Lão Hồ, nếu hôm nay người anh em này ngã xuống ở đây, cậu hãy tìm cho tớ một chỗ phong thủy tốt. Đến lúc báo thù cho tớ, cậu phải nhớ trước tiên vặt trứng của cái đồ ma cô kia ra, để người anh em này nhắm rượu ở dưới suối vàng.”
Cậu ta vừa dứt lời thì bị người da đen da đen ở bên cạnh giáng thẳng báng súng vào mặt. Tuyền béo lảo đảo, thiếu chút nữa là đã ngã ngửa xuống đất. Lâm Phương vội đỡ ở sau lưng, nhờ vậy Tuyền béo mới có thể lấy lại được thăng bằng, mặt cậu ta lập tức hiện lên một vết đỏ bầm lớn. Vương Thanh Chính lắc đầu, rồi lại bắt đầu kêu gọi đầu hàng: “Ông chủ Hồ, nếu muốn anh em của mình được chết thoải mái một chút, anh hãy bước ra đối thoại trực tiếp. Đám thủ hạ của tôi toàn là những kẻ thô lỗ, lát nữa chẳng may xúc phạm đến hai vị này, anh đừng bảo họ Vương tôi không báo trước.”
Lâm Phương nhíu lông mày lại, đứng ra nói với Vương Thanh Chính: “Họ Vương kia, tôi nói trước cho mà biết, nếu cậu dám động đến chúng tôi, từ nay trở đi, tôi đảm bảo nhà họ Vương các cậu đừng hòng có ngày yên lành ở nước Mỹ.”
Vương Thanh Chính gằn giọng: “Bản lĩnh của thượng tá Phương, nhà họ Vương chúng tôi đương nhiên biết rõ. Tuy nhiên, một người đã chết thì không bao giờ có năng lực đối nghịch với nhà họ Vương chúng tôi đâu!”
Tuyền béo lập tức đẩy Lâm Phương sang bên cạnh, co chân đạp Vương Thanh Chính. Ai ngờ thằng ranh kia phản ứng nhanh nhẹn hơn bình thường rất nhiều, y hóp bụng khom lưng lại, vung tay tát Tuyền béo một phát. Cú tát này rất mạnh, Tuyền béo phun ra máu lẫn bọt, miệng đỏ lòm máu. Cậu ta há to miệng, định nhào tới cắn Vương Thanh Chính. Thấy Tuyền béo không màng sống chết, lao tới cá chết lưới rách với chủ của mình, đám thủ hạ của Vương Thanh Chính vội vàng phản ứng, bốn tên lực lưỡng lao tới đè nghiến Tuyền béo xuống đất. Tuyền béo giãy dụa làm bọn họ dồn đống vào với nhau, vậy là dùng báng súng nhè vào đầu cậu ta mà giáng loạn xạ. Tôi thừa hiểu, này giờ mà mình không ra mặt, hai người Tuyền béo sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hiện giờ đành phải đến đâu hay đến đó, trước tiên cứu Tuyền béo thoát khỏi bàn tay của đám dã man này rồi tính sau.
Tôi gõ mạnh một cái vào đàn tế, tất cả mọi người lập tức đình chỉ động tác, đồng loạt nhìn về bên phía tôi. Tố chất của đám lính đánh thuê này của nhà họ Vương cực kỳ xuất chúng, thấy một gian phòng chất đầy vàng bạc châu báu mà không một kẻ nào động lòng tham. Xem ra, Vương Phổ Nguyên đã trả cho bọn chúng một số tiền lớn, thậm chí có khả năng đã hứa là sau khi xong chuyện sẽ chia một phần bảo tàng trong đền thần cho bọn chúng cũng chưa biết chừng.
Tôi dắt dao găm vào trong giày, sau đó hét lớn: “Họ Vương kia, nếu muốn hợp tác cậu hãy ra lệnh cho đám thủ hạ của mình biết điều một chút! Tôi đã biết cái ấn vàng đang ở chỗ nào, nếu cậu còn dám động đến người anh em của tôi, chúng ta sẽ cùng cá chết lưới rách, hai bên sẽ chẳng có lợi lộc gì.”
Tôi vừa lên tiếng, vị trí ẩn nấp đương nhiên bị lộ. Vương Thanh Chính hất đầu, hai tên lính đánh thuê của y lập tức cầm súng bò lên trên đống vàng bạc chất cao như núi. Hai người đó, một trái một phải leo lên đàn tế bọc tôi vào giữa. Tôi nhặt lấy một vốc đầy đồng tiền vàng bằng cả hai tay rồi ném văng ra ngoài. Hai người đó giật mình, một tên bị mười đồng tiền vàng cổ ném trúng vào gáy. Nhân cơ hội đó, tôi chống tay mượn lực nhảy ra khỏi đàn tế, tung ra một cú đá theo đà đá văng tên lính đánh thuê đó cắm đầu rơi thẳng xuống dưới. Hắn luôn mồm rú lên thảm thiết vì xương cốt bị rạn gãy. Tên lính đánh thuê da đen còn lại hiển nhiên không ngờ tới tình trạng này mà tôi vẫn còn có thể bình tĩnh dựa vào nơi hiểm yếu để kháng cự, đầu tiên là ngây ra mất một thoáng, sau đó lập tức giương súng trường lên định bắn tôi. Trong lúc khẩn cấp, tôi quét chân đá văng quá nửa số tiền vàng dưới chân hắn. Hắn lập tức chới với, văng cả súng ra khỏi tay. Nắm bắt lấy cơ hội ngàn năm có một này, tôi chém mạnh tay vào gáy hắn. Gã da đen đó chỉ được cái tốt mã, thực tế không chịu nổi một đòn, choáng váng bởi cú chém của tôi, ngã gục xuống đống vàng, không kêu nổi một tiếng đã ngất lịm.
Tôi định thừa thắng xông lên bắt cậu cả họ Vương làm con tin, nào ngờ thằng ranh này chẳng những tâm địa độc ác mà ý thức cảnh giác còn rất cao, không còn thấy biểu hiện khờ khạo của một cậu ấm lúc trước đâu nữa. Y rít một hơi thuốc lá, lùi lại nấp sau đám đông, sau đó đẩy Lâm Phương ra đằng trước.
“Ông anh Nhất, người của tôi cũng đã bị anh đánh rồi, chắc là đã hả giận rồi chứ. Giờ tôi thả cô Lâm, chỉ giữ lại một mình người anh em của anh lại. Ân tình như thế, có phải anh nên báo đáp lại một chút hay không.”
Lâm Phương đứng giữa hai phe, liếc nhìn tôi. Tôi lao xuống dưới đống vàng kéo cô ta về phía mình. Vương Thanh Chính lạnh nhạt nói: “Nơi đây là đường cùng, chỉ có duy nhất một đường ra. Trong gian hầm thì người của tôi đã kiểm tra qua rồi, không hề thấy bóng dáng của ấn Bá Vương đâu cả. Nếu ông anh Nhất đã biết cái ấn vàng đang ở nơi nào, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, nếu không,.. hừ hừ.”
Chiêu này của Vương Thanh Chính cực kỳ độc. Y chẳng những tránh được va chạm với Lâm Phương, mà còn ép tôi phải nói ra cái ấn vàng đang ở đâu. Nói là thả người nhưng thực ra là đang ép tôi đi vào khuôn khổ. Nếu như vì tôi mà những người khác phải chịu liên lụy, sau khi ra ngoài có lẽ y sẽ nói toáng lên rằng Hồ Bát Nhất là kẻ táng tận lương tâm, hại chết mọi người.
Tôi vừa cởi dây trói cho Lâm Phương, vừa thỏa hiệp với Vương Thanh Chính: “Chuyện này lớn hay nhỏ do chúng ta quyết định, nếu người nhà họ Vương các cậu thật sự có thành ý, tôi thấy mọi chuyện đều có thể thương lượng.”
Lâm Phương thốt lên: “Anh không thể tin tưởng y! Mấy đời nhà họ Vương đều là kẻ gian thương, lừa gạt cả. Chỉ cần y lấy được thứ mình muốn, mấy người chúng ta chắc chắn sẽ bị giết sạch.”
Tôi vòng ra sau lưng Lâm Phương, mượn cơ hội cởi dây trói nhét khẩu súng lục vào túi hậu của cô ta, thì thầm bảo: “Người anh em của tôi giao cho cô phụ trách. Khi có cơ hội, cô hãy dẫn cậu ta chạy trốn ngay.” Nói xong, tôi đẩy Lâm Phương sang một bên, bước tới chỗ cậu cả nhà họ Vương đang nấp kín sau bức tường người.
Vừa mới tới gần đám lính phỉ lửa đốt không chết này, sát khí dàn dụa đã ập thẳng vào mặt. Tuyền béo bị hai tên lính đánh thuê dí súng canh chừng ở một bên, mặt mũi đầy vết bầm tím, áo đã rách tươm như sơ mướp từ bao giờ. Thấy tôi tới gần, cậu ta liên tục lắc đầu. Tôi nháy mắt ra hiệu cho cậu ta cứ yên tâm rồi bảo với Vương Thanh Chính đang núp sau bức tường người: “Có phải đã làm con cháu loài rùa lâu quá rồi cho nên mới hình thành tật xấu co đầu rụt cổ không thế. Ấn vàng ở đâu, tôi biết, nhưng có một số việc tôi vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, cho nên tạm thời chưa định nói cho cậu biết.”
Tên sĩ quan phụ tá cho Vương Thanh Chính ấm ớ hỏi: “Anh muốn biết cái gì, phải thế nào mới đồng ý nói cho chúng tôi biết?”
Tôi sửa lại mái tóc, khinh thường nói: “Ngàn vàng cũng khó mà mua được hứng khởi của ông đây, bảo cậu cả nhà mày học theo con rùa kêu vài tiếng, có lẽ tao sẽ nói.”
Tên sĩ quan phụ tá uất đến mức mặt tái xanh. Vương Thanh Chính trợn mắt, thẳng tay vả cho hắn một bạt tai, sau đó đẩy vẹt bức tường người ra, đi tới trước mặt tôi, nói bằng giọng khiêu khích: “Anh muốn biết cái gì thì cứ hỏi thẳng, họ Vương tôi sẽ giải thích ngọn ngành, đảm bảo các vị sẽ được chết nhắm mắt.”
Tôi thấy hắn mắc câu, dù mừng thầm nhưng vẫn cố ý sa sầm mặt lại, hỏi: “Thực ra cái ấn vàng có tác dụng gì mà nhiều người lại tranh đoạt như vậy.”
Vương Thanh Chính nở một nụ cười cực kỳ coi thường, vỗ vào cái túi đeo ở bên hông: “Đám người trộm mộ thấp hèn các anh moi móc mộ phần chỉ vì muốn nhón vài món đồ cổ mang ra ngoài đổi lấy mấy bữa cơm sống qua ngày.”
Tuyền béo hừ một cái, cười khẩy vặn lại: “Chẳng lẽ nhà họ Vương các cậu trộm mộ cổ, khai quật đền thần là để giải phóng toàn bộ nhân loại? Tôi nhổ vào, đừng có tự dát con mẹ nó vàng lên mặt mình.”
Cậu cả nhà họ Vương chẳng thèm liếc Tuyền béo lấy một cái, mặt đỏ bừng vì hưng phấn, sải một bước dài tiến lại gần chỗ tôi: “Suối nguồn thanh xuân linh thiêng của người Inca, trường sinh bất lão, phản lão hoàn đồng ở chốn này, nằm ngay bên dưới đền thờ Thần mặt trời này! Chỉ cần tìm được ấn vàng là tôi có thể mở được cửa vào dòng suối thần. Nhà họ Vương chúng tôi, sự nghiệp của nhà họ Vương chúng tôi sẽ có thể kéo dài nghìn đời...”
Tôi vung nắm đấm móc ngược vào cằm y, hét lên ra hiệu cho Lâm Phương. Cô ta phản ứng cực nhanh, bắn liền ba phát hạ gục hai tên lính đang canh giữ Tuyền béo. Mặc dù quân số đối phương đông hơn, nhưng ba người chúng tôi lại chiếm ưu thế ở chỗ không phải nghe theo lệnh ai. Tôi nhảy vọt tới chỗ chốt cơ quan đóng mở cửa vào, đẩy mạnh phiến đá tụt vào trong. Ngay lập tức, toàn bộ Gian Nhà Vàng bắt đầu rung lên, sàn nhà phát ra tiếng kêu răng rắc điếc tai. Một bức tượng thần mặt trời nâng cao ấn vàng đứng trên đỉnh cột từ từ trồi lên khỏi mặt đất. Vị thần Mặt trời đứng trên đỉnh cột có ba mắt, hai tay nâng cái ấn vàng tượng trưng cho sức mạnh hướng lên trên trời. Nhân cơ hội những người khác còn đang sững sờ, tôi giật lấy cái ấn vàng trên đỉnh cao nhất của cây cột rồi nhét vào trong ngực áo.
Vừa thấy ấn vàng xuất hiện, Vương Thanh Chính cuối cùng đã lộ ra mặt thật, đám lính đánh thuê của y đồng loạt nhằm vào tôi mà xả súng. Lâm Phương kéo Tuyền béo chạy thẳng ra ngoài hành lang bên ngoài. Tuyền béo hét ầm lên: “Thả tay ra, lão Hồ vẫn còn ở bên trong!” Tôi lăn tròn trên mặt đất, vừa nép sát vào tường, vừa hét lên bảo với Tuyền béo: “Chạy trước đi, tớ sẽ thoát ra sau.”
Cây cột đang dần trồi lên, bởi vì đột nhiên mất đi áp lực từ cái ấn vàng, đột ngột dừng lại. Cánh cửa đá thông ra ngoài hành lang lập tức hạ xuống, mấy tên lính đánh thuê xông tới đẩy để mở nó ra. Tôi trêu tức: “Cửa đá ngôi mộ này ít nhất cũng phải nặng tới hai tấn, cả đời này các ngươi đừng mong sống sót ra khỏi được chỗ này.” Đám lính đánh thuê loạn hết cả lên, Vương Thanh Chính tức giận đến mức nghiến răng trèo trẹo: “Trước tiên giết chết thằng khốn nạn này cho tôi!” Cả đám lính đánh thuê lập tức giương súng lên bắn như vãi đạn về phía tôi. Đúng lúc này, những cái đầu báo trên bốn bức tường của Gian Nhà Vàng đột nhiên há cái miệng đỏ lòm như máu ra, nước sông Amazon lập tức phun ra như thác đổ, khiến mọi người ngã lỏng chỏng. Tôi lường trước được điều này nên đã bám chặt lấy sợi dây mây đứt đoạn rồi lần theo nó lặn xuống nước. Đám người bên trên vẫn liên tục xả súng xuống nước. Bỗng ai đó hét lớn: “Cậu chủ, không ổn rồi. Nơi này sắp sụp đến nơi rồi, chạy mau!” Mực nước trong Gian Nhà Vàng dâng lên nhanh chóng, ở dưới nước tôi liên tục bị sóng trào liên tục quật tơi tả. Nếu như không nhờ bám vào sợi dây mây, chỉ sợ tôi đã chết chìm trong dòng nước lũ. Bởi sợi dây mây mọc ở chỗ cửa vào Gian Nhà Vàng, tôi lần theo nó để lặn tới cạnh tường. Gốc bụi mây khổng lồ này phải lớn bằng năm người đàn ông trưởng thành gộp lại, do vô số sợi rễ nhỏ xíu chằng chịt quấn chặt vào nhau tạo thành. Tôi rút dao găm ra, cắt vài nhát vào chỗ gốc bụi mây khổng lồ tiếp giáp với góc tường. Tuy nhiên, do lực cản dưới nước quá lớn, tôi chỉ cắt đứt vài dúm rễ cây trên cái gốc khổng lồ đó. Để khoét ra một lỗ thủng đủ cho tôi chui ra ngoài, chỉ sợ không phải một chốc một lát là có thể hoàn thành. Tôi âm thầm hối hận, tự trách mình đã quá chủ quan, ngộ nhận rằng sợi mây có thể giúp bản thân chạy thoát khỏi đây tìm được đường sống. Có ngờ đâu, cửa vào đã bị khóm mây cổ thụ ngàn năm này phá hỏng, khiến tôi, một dân đào mộ chính hiệu lại phải chôn thây trong mộ cổ. Tôi vừa nghĩ tới mình sắp chết đường chết chợ nơi xứ người, tự nhiên cảm thấy não hết cả lòng. Đúng lúc này, nước phía sau tôi bỗng nhiên chấn động dữ dội, bọt khí sôi sục liên tục tuôn trào làm ảnh hướng tới tầm nhìn ở dưới nước. Tôi chợt cảm giác chân mình bị một sức mạnh khủng khiếp kéo chìm sâu xuống với tốc độ chóng mặt. Còn chưa kịp tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi đã bị kéo ra khỏi dòng nước sông lạnh như đá. Vừa phải chịu áp suất thay đổi đột ngột lẫn thiếu dưỡng khí, tôi gần như đã ngất lịm. Toàn thân ướt sũng nặng như chì, tôi nằm dưới đất thở hổn hển mất một lúc mới dần dần thấy rõ người trước mặt mình. Bốn mắt ngồi ghé đầu vào phía trên đầu tôi, tát mạnh một cái vào mặt tôi, trông anh ta có vẻ quýnh quáng chỉ chực khóc đến nơi.
“Quản lý, quản lý! Tỉnh lại, tỉnh lại nào, anh đừng làm tôi sợ.”
Bị anh ta tát mạnh hai cái, tôi ộc ra nước chua lênh láng cả mặt đất, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Tôi ngóc đầu lên nhìn, thấy mình đang nằm trong một gian hầm nhỏ um tùm dây leo lẫn rêu cỏ, trong góc chất đống xương của các loài động vật. Ngay cạnh chân tôi là bụi mây khổng lồ đã bị nổ thành một đống nát vụn. Một cái bàn đá thô kệch chặn khít ở bên trên lỗ hổng, nước sông không ngừng trào ra từ bên dưới. Thấy tôi đã tỉnh lại, Bốn mắt thở phào một hơi, ngồi phệt xuống đất: “May mắn là tôi ở gần đó nên phát hiện ra sớm, trái lựu đạn này coi như đã cứu được mạng anh.”
Hóa ra đường hầm nhỏ này dùng để thông khí nằm giữa Gian Nhà Vàng và bụi mây khổng lồ, con Báo Châu Mỹ đã tự do ra vào thông qua những đường hầm thông khí xen kẽ trong ngôi mộ, bất ngờ tấn công những loài vật và những kẻ trộm mộ xông vào nơi đây. Cụm mây bị tôi chặt đứt chỉ là một góc của núi băng, chắc chắn ở những chỗ khác còn rất nhiều cụm được trồng như thế này nữa.
Bốn mắt nói: “Sau khi bị tách ra khỏi các anh khi bẫy sụp xuống, tôi đã bị đẩy luôn vào chỗ này, lần mò rất lâu mà vẫn không thể tìm được đường ra. Về sau, tôi phát hiện ra bụi mây này dường như đã mọc chắn mất đường thông tới một chỗ khác, thế là thử dùng lựu đạn để phá nổ nó. Có ngờ đâu nước lũ đột nhiên tràn vào, tôi đã mất không biết bao nhiêu sức lực và thời gian mới đẩy được cái bàn đá tới chỗ này để chặn lỗ hổng lại. Chắc anh không đoán được đâu, tôi còn chưa kịp chặn lỗ hổng lại, anh đã bị nước sông cuốn thẳng vào đây. Đúng là may mắn nhất trần đời!”
Tôi nói, vận số của thằng ranh nhà anh không chỉ may mắn ở mức bình thường thôi đâu, mấy người chúng tôi bị dã thú đuổi chạy khắp ngôi mộ, còn anh thì thảnh thơi một mình ngồi rung đùi ở trong này xem kịch vui. Tần bốn mắt đẩy kính mắt, nói với thái độ hết sức nghiêm túc: “Tôi đâu chỉ dựa vào mỗi vận may! Ở chỗ cửa vào, tôi đã bảo các anh chú ý tới cái bản đồ mê cung được khắc ở trên tường. Do bản thân các anh không chịu để ý thôi.”
Thời điểm đi vào đền thần Mặt trời lúc trước, tôi chỉ chú ý tìm hiểu cách mở cửa Gian Nhà Vàng, hoàn toàn không quan tâm tới điều gì khác. Tần bốn mắt không hổ là luật sư thân tín đắc lực của ông cụ Tang, năng lực quan sát tổng thể tốt hơn người khác nhiều. Tôi lên tiếng xin lỗi anh ta rồi nhìn khắp xung quanh căn hầm, hỏi: “Giờ lối ra duy nhất đã bị lấp kín rồi, chúng tôi phải tìm đường khác thôi. Lúc vào đây anh có phát hiện ra cơ quan bắt đầu hoạt động ở chỗ nào không?”
Áo sơ mi của Tần bốn mắt đã ướt sũng nước sông, anh ta cởi nó ra vắt, lắc đầu đáp: “Sự việc xảy ra quá đột ngột, ngay cả mình chui vào đây như thế nào tôi cũng còn không biết nữa là. Tuy nhiên, tôi có nhìn thấy căn hầm này trên bản đồ mê cung, chắc là ở tầng dưới cùng của đền thần. Đám xương này có lẽ là của động vật và con người mà đám thú dữ bảo vệ đền thần đã bắt về đây để làm thức ăn. Nơi này tương đương với nhà ăn tập thể của chúng. Thoát ra ngoài không phải là việc khó, nhưng tôi chỉ sợ bên ngoài còn nhiều thú dữ hơn đang chờ chúng ta.”
Tôi nhớ tới trận chiến sống còn với con báo dữ ở Gian Nhà Vàng bên ngoài mà lại thấy tái mặt. Mặc dù hiện giờ không biết Tuyền béo và Lâm Phương đang ở đâu, tuy nhiên vẫn tạm thời giam cầm được đám lính đánh thuê của nhà họ Vương trong Gian Nhà Vàng. Thế nhưng, ai mà biết được cái tên Ma cô Vương Thanh Chính kia lại nghĩ ra cái trò gì để hành hạ mọi người. Nếu Shirley Dương đang ở trong ngôi đền thần này, tôi tất nhiên sẽ dốc hết mọi sức lực ra để tìm thấy cô cho bằng được.
“Ngồi chờ chết không bằng chủ động xuất kích. Nếu Bốn mắt anh cảm thấy không yên tâm, vậy thì cứ ở lại đây chờ tôi...” Còn chưa nói xong, Bốn mắt đã đột nhiên bịt kín miệng tôi. Tôi nháy mắt mấy cái tỏ ý muốn hỏi anh ta có chuyện gì xảy ra. Anh ta hơi nhíu lông mày lại, dứ ngón tay trỏ vào bên dưới hòn đá ở trong góc căn hầm.
Sau khi dỏng tai lên, tôi nghe thấy một tràng tiếng lay động loạt xoạt. Hai chúng tôi nép sát vào tường, căng mắt ra nhìn chằm chằm vào hòn đá đang dần trồi lên trên từng tí một. Khẩu súng trường của Bốn mắt đã bị rơi ở chỗ Cây Cầu Ma, vũ khí duy nhất mà tôi có thể sử dụng chỉ còn lại cây dao găm. Nếu lúc này lại có một con thú giáp cứng hoặc quái vật nào đó, chỉ sợ chúng tôi khó mà còn cơ hội sống sót ra khỏi ngôi đền thần này.
Tiếng ma sát khi phiến đá chuyển đông ngày càng lớn dần. Khi phiến đá đã trồi lên được hơn một nửa, tôi nắm ngược cây dao găm, định ra đòn trước với tâm lý tiên hạ thủ vi cường. Không ngờ, đối thủ hết sức xảo quyệt, hất văng cả phiến đá lên. Tôi nghiêng người né tránh phiến đá, còn chưa kịp bổ một cú khác thì nghe thấy ai đó hét lên: “Người một nhà, đừng đánh ẩu!”
Nhìn kỹ lại, Tuyền béo quấn da báo trên đầu, đã chui được nửa người lên khỏi lỗ hổng. Tuy nhiên, bởi vì hình thể quá to béo khiến cậu ta kẹt cứng ở đó, lúc này đang cười hề hề với chúng tôi.
Tôi và Bốn mắt tốn không biết bao nhiêu sức lực mới lôi được cậu ta ra khỏi khe đá đó. Tiếp sau đó, Lâm Phương cũng chui từ lỗ hổng vào. Băng gạc rách rưới trên tay cô ta đã được đổi thành da và xương báo. Tuyền béo vênh mặt nói: “Mượn hoa hiến Phật, tớ đã dùng con báo mà lão Hồ cậu giết để đổi cho cô ấy bộ nẹp mới. Cậu đừng có mà cằn nhằn đấy. Xương con báo đó cứng thật, mất cả ngày mới gỡ ra được hai cây.”
Lâm Phương đá đùa vào mông cậu ta một cú. Cả bốn chúng tôi đều không ngờ có thể tìm thấy được nhau trong ngôi đền thần muôn trùng cạm bẫy này. Bốn mắt mỉm cười, than thở: “Thực sự phải phục mấy người các vị! Quản lý, anh có còn muốn tìm chị dâu nữa không, chúng ta đã gần đến điện chính của đền thần rồi.”
Tuyền béo tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao hả, Tần bốn mắt anh biết đường ư?”
Tôi nói: “Ai bảo lúc vào đây chúng ta không chịu xem bảng chỉ dẫn. Anh chàng này có trí nhớ siêu đẳng, thiếu anh ta, lần này quả thật chúng ta sẽ muôn phần gian khó.”
Dựa theo trí nhớ, Tần bốn mắt dẫn chúng tôi đi xuyên qua đường hầm u ám dài dằng dặc, chẳng bao lâu sau đã tới trước một cửa đá hai cánh bốn chốt. Cửa đá này cao hơn ba mét, trên cánh của nó điêu khắc hình mặt trời bằng những đường nét rườm rà phức tạp, đồng thời còn được tô điểm bằng hai bức tượng trí giả ba mắt râu dài ở hai bên. Tuyền béo tiến lên, dồn hết sức lực đẩy một cái, cánh cửa đá không hề suy chuyển. Lâm Phương ngước đầu lên nhìn cánh cửa đá đồ sộ, nói: “Chắc đây là cửa đi vào đàn tế trong đền thần. Lúc bình thường, hai cảnh cửa đá này luôn đóng chặt, chỉ khi nào cử hành lễ tế quan trọng thì mới mở ra từ bên trong. Các anh nhìn mà xem, trên cánh cửa chẳng có một lỗ khóa nào hết.”
Bốn mắt khó hiểu thốt lên: “Nếu là cửa, vì sao không có một lỗ khóa nào, thế này thì ai mà vào được?”
Tôi giơ đuốc lên, khua khoắng vào phần điêu khắc gồ lên trên bề mặt: “Một cái cửa, nếu như không có khóa, điều đó đã chứng tỏ người ta không bao giờ có ý định mở nó ra cả. Tôi thấy chỗ này có điều gì đó kỳ quặc.”
Đang nói, cánh cửa đá nặng nề bỗng nhiên phát ra tiếng động đã cả nghìn năm nay chưa từng vang lên. Sợi dây chão của cơ quan, đã qua một thời gian rất dài chưa từng chuyển động, phát ra tiếng kêu kèn kẹt. Cánh cửa hé ra cùng với bụi bặm thổi xộc vào mũi lẫn những tiếng động điếc tai, một thế giới phủ đầy bụi đã cả vài thế kỷ dần hiện ra trước mặt chúng tôi.