Dịch: Waynell
Biên: Cá Mòi
Giữa trưa ngày thứ hai, Mã Dương đưa bảng nhu cầu đã sửa đổi xong cho Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm nhìn bảng nhu cầu một chút, cảm thấy cậu ta làm rất tuyệt.
Thật sự là viết cũng như không!
Tuy rằng Bùi Khiêm không tham gia ngành công nghiệp game, nhưng bảng nhu cầu này là một mẫu trên trạm tài nguyên, bên trên có nhắc tới một ít quy tắc cơ bản khi viết bảng nhu cầu.
Tóm lại là viết càng chi tiết càng tốt.
Hình tượng mà nhà thiết kế đưa ra thường mơ hồ. Nhưng hình tượng mà họa sĩ vẽ ra lại phải cụ thể và chi tiết.
Trong quá trình này, rất dễ dàng xảy ra sai lệch.
Ví như nhà thiết kế muốn một “Nhân vật nam đặc biệt đẹp trai“. Đây chính là một tiêu chí hết sức mơ hồ, căn bản không cách nào xác định được tiêu chuẩn.
Làm sao mới được xem là “đặc biệt đẹp trai” chứ?
Họa sĩ vẽ ra một nhân vật mà mình cảm thấy đặc biệt đẹp trai, nhà thiết kế có hài lòng với bản vẽ đó không? Không hẳn là vậy.
Dù sao thẩm mỹ là điều vô cùng chủ quan.
Vì lẽ đó, lúc viết bảng nhu cầu các nhà thiết kế cần viết ý tưởng càng chi tiết càng tốt. Tốt nhất là xác định luôn nhân vật này mặc quần áo gì, đội mũ gì, sử dụng vũ khí gì, những đặc điểm khác cũng phải rõ ràng ra.
Nếu như có ảnh tham khảo thì càng tốt.
Có một mẩu chuyện vui trong ngành công nghiệp game:
Thiết Kế nói với Lập Trình: “Tui muốn một loại công năng mới! Ý tưởng thiết kế chức năng là như thế này, hiệu quả đạt thành là như thế kia.”
Lập Trình thiếu kiên nhẫn đáp lại: “Ông anh muốn chép công năng của game nào, đưa ra cho tui xem một chút.”
Thiết Kế nói với Đồ Họa: “Tui muốn có một nhân vật mới! Nhân vật này có vẻ ngoài như này, tính cách như kia, nên vẽ xuất sắc một tí!”
Đồ Họa thiếu kiên nhẫn đáp lại: “Ông anh muốn chép nhân vật nào, lấy ảnh minh họa ra cho tui nhìn một chút.”
Không phải do người ta lười biếng, mà bởi vì từ văn bản đến hình ảnh bị mất quá nhiều tin tức.
Cho nên thời điểm làm bảng nhu cầu, nhất định phải miêu tả càng chi tiết càng tốt, hình ảnh tham khảo càng phong phú càng tốt. Như vậy mới có thể bảo đảm họa sĩ vẽ ra sản phẩm giống với hình tượng nguyên bản trong đầu nhà thiết kế, không sai lệch quá nhiều.
Lại nhìn bảng nhu cầu của Mã Dương.
Hoàn toàn là tự viết tự high.
Lấy Quan Vũ làm thí dụ.
“Y là một con rồng, hình người.”
“Là Long tộc Võ Thánh, y được cho rằng có vũ lực đỉnh cao.”
“Một đời chinh chiến cùng loan đao bên mình. Lý giải của y về chiến đấu và giết chóc so với người bình thường hoàn toàn khác nhau.”
Hết.
Ví dụ như Mã Siêu:
“Hình dáng nửa người nửa ngựa, vì lẽ đó được gọi là “Dị tộc“.”
“Mã Siêu không giống với những người khác, y mang theo huyết thống Long tộc đặc thù như đầu mọc sừng rồng.”
“Có thể vì huyết thống nửa Long tộc, nên Mã Siêu đạt được sức mạnh xấp xỉ Long tộc.”
Ví dụ thêm Gia Cát Lượng.
“Gia Cát Lượng thời niên thiếu được khen là nhà phát minh, vật lý gia, kỹ sư máy móc, kỹ sư điện vĩ đại nhất thời kì Tam Quốc.”
“Mũi nhọn nghiên cứu của Gia Cát Lượng nhằm vào nhiều lĩnh vực như tạo sấm sét nhân tạo, vũ khí thời tiết, máy bay, công cụ chở tự động, người máy.”
“Đồng thời, y có rất nhiều danh hiệu như nhà thơ, nhà triết học, giám thưởng gia âm nhạc*, nhà ngôn ngữ học và nhiều danh hiệu khác nữa.”
*Giám thưởng gia âm nhạc: Người sành âm nhạc.
Miêu tả về Gia Cát Lượng nhiều hơn so với hai người trước. Hiển nhiên đây là do Mã Dương viết rồi.
Ngoài ra, còn có Hộ Vệ Long Nữ Chu Thương, Phượng Hoàng Mồ Côi Bàng Thống, Thủy Tinh Băng Nữ Từ Thứ, Khôi Lỗi Cơ Giới Hoàng Nguyệt Anh, Huyết Vực Lãnh Chúa Quách Gia, Loli Giết Rồng Lữ Mông, Ám Dạ Hiệp Sĩ Thái Sử Từ, Cô Ảnh Kiếm Chu Du,... và các nhân vật khác.
Trên căn bản, ngoại trừ tên và một ít tính năng đặc thù ở ngoài, còn lại hoàn toàn không giống các nhân vật tam quốc chút nào!
Những nội dung này, trên căn bản không có bất kỳ sự giúp đỡ gì với họa sĩ sáng tác.
Hơn nữa, còn dùng những ngôn ngữ đơn giản viết ra.
Ví dụ như trực tiếp viết “Quan Vũ là một con rồng hình người“. Những câu sau đó toàn là nói nhảm.
Nhưng đối với Bùi Khiêm, đây là một bảng nhu cầu hoàn mỹ!
Hắn thậm chí còn cao hứng vỗ đùi.
Không hổ là Mã Dương, rất đáng tin!
Nếu để Bùi Khiêm viết thứ này, tuyệt đối không thể nào viết ra được như vầy!
Quả nhiên, hắn coi Mã Dương như nhân viên của mình là một lựa chọn khá chính xác!
Bùi Khiêm không cải biến bất kì một chữ nào, trực tiếp quăng bảng nhu cầu này cho Nguyễn Quang Kiến.
Năm phút sau, Nguyễn Quang Kiến trả lời.
“Bảng nhu cầu này của anh quá đơn giản rồi?”
“Không có tiêu chuẩn rõ ràng, như vậy tôi rất khó vẽ.”
Bùi Khiêm đã sớm chuẩn bị, lập tức nói: “Không có việc gì, cậu cứ vẽ thoáng thôi, tùy ý thiết kế! Thậm chí nếu như cậu cảm thấy bảng nhu cầu này vô căn cứ, cậu có thể vẽ theo cảm giác của mình cũng được, tôi tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của cậu!”
Nguyễn Quang Kiến: “... Không được, chúng ta kí hợp đồng rồi, làm thế nào cũng phải có tiêu chuẩn. Nếu như đến lúc cãi cọ không phải rất phiền phức sao?”
Bùi Khiêm vội vàng trả lời: “Đây là sự thật! Tôi hoàn toàn tín nhiệm trình độ nghệ thuật của cậu. Người anh em, yên tâm, vẽ ra sao thì chính là vậy. Tuyệt đối không bắt cậu sửa chữa nhiều lần! Cậu có thể chụp màn hình đoạn chat của chúng ta lưu lại làm bằng chứng. Hoặc nếu cậu cảm thấy chưa đủ, chúng ta có thể viết thêm điều này vào hợp đồng cũng được.”
“Thôi không cần đâu... Được rồi, tôi sẽ xem xét lại kỹ càng.” Nguyễn Quang Kiến trả lời.
Bùi Khiêm yên tâm.
Hắn sợ là Nguyễn Quang Kiến đang tuổi mới lớn, sức trẻ bừng bừng yêu cầu một bản nhu cầu ban đầu đặc biệt tỉ mỉ, sau đó vẽ đẹp ra hình ra dáng.
Như bây giờ, song phương đều bớt việc, cả hai đều vui vẻ trong lòng.
Bùi Khiêm cũng không giữ lại một ít tiền thừa. Hắn lấy ra mua hiệu ứng âm nhạc, mua tài nguyên đồ họa khác, thuê mấy server,...
Những thứ đó không tốn bao nhiêu tiền. Bùi Khiêm tính toán vừa vặn, chỉ để lại khoảng chừng mười ngàn tệ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Về phần kinh phí quảng bá trò chơi... Đương nhiên là không có một xu nào.
Hắn căn bản không có ý định quảng bá! Tốt nhất không ai biết trò chơi này mới tốt!
Bùi Khiêm cảm thấy tương lai của mình sáng rực, hắn tiếp tục công việc đốt tiền.
...
Trường đại học kinh tế tài chính Ma Đô.
Phòng ngủ khoa Mỹ thuật.
Hoàn cảnh ăn ngủ bên này tốt hơn rất nhiều so với đại học Hán Đông của Bùi Khiêm.
Cả ký túc xá trên giường dưới bàn đều có điều hòa, rất mới cũng rất rộng rãi.
Nhiều sinh viên đại học mỹ thuật được lợi từ các trạm tài nguyên thiết lập bởi ESRO. Ở trên mạng, họ có thể nhận được một ít công việc, từ đó cải thiện sinh hoạt hằng ngày.
Hơn nữa, các tác phẩm trong khoảng thời gian này rất có lợi cho sinh viên xin việc sau khi tốt nghiệp.
Nguyễn Quang Kiến thả chuột xuống, hô rát cổ họng: “Lão Hoàng, lão Chu, gọi những người khác tới nhanh lên một chút, đã nhận được công việc!”
Rất nhanh, năm người khác dồn dập tụ họp trong phòng ngủ.
“Ba tuần, 50 bộ tranh gốc, mỗi bộ 4 tấm. 3000 tệ một bộ! Như thế nào, trâu bò chứ?”
Nguyễn Quang Kiến là một chàng trai trẻ rất có tinh thần, tóc ngắn, da dẻ trắng nõn, ngũ quan đoan chính. Cậu ta hoàn toàn không có bất kỳ phong phạm gì của người làm nghệ thuật cả.
Cậu và bạn cùng phòng khá là khác nhau, có người tóc dài, có người xăm hình. Mỗi người trong đó đều có đặc sắc riêng của mình.
Lão Hoàng nuôi một chòm râu nhỏ là người đầu tiên tiến tới: “3000 tệ 4 tấm sao? Đờ mờ, sao có thể! Với cái giá này, vẽ bản chibi tao cũng nhận! Vì phí sinh hoạt mà.”
Nguyễn Quang Kiến lắc đầu: “Cái gì bản chibi, lần này không phải bản chibi! Khách hàng chỉ đích danh vẽ phong cách tùy ý. Họ không muốn bản chibi!”
Lão Hoàng chấn kinh: “Aaa? Tao nhớ tất cả các tác phẩm tiêu biểu trên web tài nguyên đều là bản chibi mà? Khách hàng không muốn bản chibi, vậy não bị úng mới tìm đến mày hả?”
“Cái rắm ấy, đây là do người ta có con mắt tinh tường!” Nguyễn Quang Kiến lườm một cái. “Tao ghét nhất vẽ bản chibi. Không biết vì sao nhân vật game mobie lưu hành hiện tại đều là bản chibi. Lúc trước, tao cũng là bất đắc dĩ mới nhận vẽ. Hiện tại không vẽ bản chibi, cuối cùng tao cũng có cơ hội thể hiện năng lực!”
“Mày muốn vẽ theo phong cách của mày sao? Không ổn lắm...” Lão Hoàng có chút do dự, “Khách hàng trả tiền, nhưng mày lại cầm tiền rồi vẽ sản phẩm theo ý mình, chuyện này...”
“Khách hàng nói rồi, tin tưởng trình độ nghệ thuật cùng năng lực chuyên nghiệp của tao. Họ để cho tao hoàn toàn tự chủ thiết kế!”
“Hơn nữa tụi mày xem bảng nhu cầu này, quả thực không hẹn mà gặp với ý nghĩ của tao!”