Dịch: PhongThanh
Lâm Vãn ngồi trong phòng khách, uống trà do trợ lý Tân đưa.
A, thật hoài niệm.
Mùi vị ở nhà...
Bao lâu rồi chưa uống lại trà ngon thế này? Chắc gần nửa năm rồi...
Lâm Vãn hiện đang là sinh viên năm 4, còn có nửa năm mới tốt nghiệp, nhưng cô đã thực tập nửa năm tại công ty Thiên Hỏa.
Khi còn ở đại học, Lâm Vãn đưa ra quyết định sẽ dấn thân vào ngành trò chơi nên đã xảy ra không ít tranh chấp với cha mình, đặc biệt là hè năm 3, tranh cãi đạt đến cao trào.
Lâm Vãn trong cơn tức giận nên không thèm trở về nhà, tự mình chạy đi công ty Thiên Hỏa thực tập.
Từ sau sự kiện kia, Lâm Vãn trải qua nhiều túng quẫn, trước đây nói mua là lập tức mua túi xách, quần áo hàng hiệu, giờ chỉ có thể tiết kiệm mới mua được.
Ở nhà thường uống trà, bên ngoài cũng không thể nào uống được.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Vãn có cảm giác được trở về nhà.
Điều này khiến thiện cảm của cô với Đằng Đạt tăng vọt!
Đây là lần đầu tiên Lâm Vãn tới thành phố Kinh Châu, lúc mới vừa xuống máy bay có một chút thất vọng nhỏ.
Dù sao chỉ đô thị loại hai, nếu so độ phồn hoa với Dương Thành đô thị loại một chính là không thể sánh bằng.
Có điều, sau khi tiến vào Thần Hoa Hào Cảnh, loại thất vọng này lập tức không cánh mà bay, thay vào đó chính là mừng rỡ và thưởng thức!
Nhìn thấy hoàn cảnh công tác thế này, thấy được hết thảy tình trạng làm việc của nhân viên, Lâm Vãn xác định, chính là cảm giác này!
Cô từng thấy trên người Bùi Khiêm loại ánh sáng chủ nghĩa lý tưởng, tại đây thể hiện vô cùng rõ rệt!
Trợ lý Tân gõ cửa vào, trên tay còn cầm một bản hợp đồng.
“Chúc mừng, Bùi tổng đã đồng ý, kí hợp đồng sẽ là nhân viên chính thức của Đằng Đạt! Tiền lương 4000 tệ mỗi tháng, được không?”
Lâm Vãn vội vàng đứng dậy: “Được được!”
Cô nhận hợp đồng, sau khi lướt nhìn qua loa một chút rồi ký tên mình lên đó.
“Như vậy, việc của tôi là làm gì?” Đôi mắt Lâm Vãn tràn đầy chờ mong.
Trợ lý Tân suy nghĩ một chút: “Việc của cô... À, chiều nay 2h đến tham gia hoạt động tập thể, xem phim, ăn cơm, hát karaoke nhất định phải tham gia hết.”
“Hả?” Lâm Vãn ngơ ngác.
...
...
Sáng thứ sáu.
Bùi Khiêm vì bận bịu thi học kỳ nên đã lâu không lộ diện. Hắn đi tới công ty của mình, dựa theo kế hoạch làm việc đã sớm định ra, trong tuần này sẽ phải hoàn thành (Pháo đài trên biển), cũng chính thức phát hành lên kệ của cửa hàng trò chơi.
Thời gian kết toán là sau hai tuần nữa, bởi vì Bùi Khiêm để lại một khoảng thời gian làm bước đệm.
Khi lập kế hoạch sản xuất, Bùi Khiêm lo lắng đám nhân viên lưu manh này sẽ làm việc chậm chạp, kéo dài thời gian phát hành trò chơi, vì vậy cố ý dời deadline sớm hơn một tuần, như vậy sẽ có đủ một khoảng thời gian dự phòng.
Ngày hôm nay, chính là lúc nghiệm thu thành quả.
Bùi Khiêm đi tới công ty, trực tiếp tìm Hoàng Tư Bác.
“Bùi tổng!” Hoàng Tư Bác tinh thần sung mãn, hình như trở nên đẹp trai hơn hẳn.
Anh ta đến Đằng Đạt làm hơn hai tháng, thu nhập của Hoàng Tư Bác tăng lên, thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều hơn, tâm tình cũng thay đổi hẳn.
Vì vậy, trạng thái tinh thần cũng không giống như trước bị chèn ép, áp lực mà trở nên sáng láng vui vẻ!
Thời tiết đã bắt đầu vào đông, tuần trước Hoàng Tư Bác vừa mua vài bộ quần áo mùa đông.
Cân nhắc đến tình hình kinh tế dư dả hiện tại của chính mình, hơn nữa anh ta lại đi làm ở Thần Hoa Hào Cảnh, Hoàng Tư Bác quyết định chọn một bộ âu phục không hề do dự, vì vậy quyết định rất nhanh tiêu hơn một ngàn mua một bộ âu phục vừa vặn, bây giờ nhìn cũng có chút khí chất của nhân sĩ thành công.
“Tiến độ (Pháo đài trên biển) thế nào rồi, có cần kéo dài thêm một tuần không?” Bùi Khiêm hỏi.
Hoàng Tư Bác lắc mạnh đầu: “Không cần! Bùi tổng yên tâm, chúng tôi đã nhiều lần kiểm tra, lỗi tìm thấy cũng đã được sửa, bất cứ lúc nào cũng có thể cho ra mắt trò chơi.”
“Ừm, rất tốt.” Bùi Khiêm gật đầu.
Nhưng vẻ mặt hắn không vui chút nào.
Thái độ tự tin của Hoàng Tư Bác khiến Bùi Khiêm có chút chột dạ!
Trò chơi này chẳng lẽ đảm bảo được chất lượng phát hành sao?
Có điều, hắn nghĩ về lý lịch của Hoàng Tư Bác và Bao Húc, nghĩ về ba quy định của mình cho trò chơi...
Bùi Khiêm thấy cho dù trò chơi có thuận lợi hoàn thành việc nghiên cứu phát minh, chắc chắn cũng không thể kiếm tiền.
“Ngài muốn chơi thử một chút không?” Hoàng Tư Bác hỏi.
“Chơi thử thì không cần.” Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, “Anh cho tôi nhìn qua chế độ cốt truyện của game và sử thi vũ khí đi.”
Bùi Khiêm hiểu rõ trong lòng, (Pháo đài trên biển) chắc chắn là một game rác, không có gì hay để chơi thử.
Mình làm ra cứt còn muốn tự mình ăn, thế thì có còn đạo lý không.
Tuy nhiên, để bảo đảm trò chơi này có thể lỗ vốn, Bùi Khiêm vẫn quyết định nhìn sơ qua để kiểm chứng suy nghĩ của mình có được tuân theo không.
Bọn họ thật sự đã tiêu tốn rất nhiều công sức để sáng tạo ra hình thức cốt truyện?
Trong game có vũ khí hỏa kỳ lân 888 tệ hay không?
Bùi Khiêm rất quan tâm những vấn đề này.
Hoàng Tư Bác gật đầu: “Vâng Bùi tổng, để tôi giới thiệu cho ngài.”
Hoành Tư Bác mở (Pháo đài trên biển) trong máy vi tính của mình, bắt đầu giới thiệu cho Bùi Khiêm.
“Đây chính là chế độ cốt truyện của chúng ta, người chơi cần đánh từ tầng thấp nhất tới tầng cao nhất của căn cứ trên biển, toàn bộ hành trình của hình thức này khoảng 6 tiếng, chia làm ba loại khung cảnh khác nhau, nội dung chủ yếu trong game chính là đánh Zombie, tiêu diệt lính đánh thuê và một vài mục giải câu đố đơn giản...”
“Đây là cửa hàng trong game.”
“Đây là vũ khí sử thi hỏa kỳ lân bảy màu mà chúng ta chuẩn bị đưa ra khi game được phát hành, dựa theo yêu cầu của ngài, quyền sử dụng vĩnh viễn, giá 888 tệ. Còn rất nhiều vũ khí sử thi đã được đưa vào kế hoạch phát triển tiếp theo, chúng tôi dự tính cách hai, ba tháng lại đưa ra một vũ khí sử thi mới.”
Bùi Khiêm nghe Hoàng Tư Bác giải thích, lúc thì cau mày, lúc thì gật đầu.
Cau mày bởi vì hắn nhìn thấy hình ảnh chân thực của (Pháo đài trên biển).
Cùng tưởng tượng có chút khác biệt!
Hắn vốn cho rằng phần đồ họa sẽ gần giống với (Crossfire), kết quả sau khi nhìn thấy hình ảnh thực tế thì phát hiện tinh tế, đẹp hơn nhiều so với game kia!
Cho dù là nhân vật trong game, súng ống, khung cảnh hay giao diện người dùng đều mới tinh, tuy không thể sánh bằng tác phẩm của nước ngoài nổi tiếng về phần đồ họa nhưng cũng không thua kém nhiều lắm.
Bùi Khiêm vốn có chút tức giận, rất muốn chất vấn Hoàng Tư Bác, ai cho anh làm trò chơi đẹp như thế?
Đẹp như vậy sẽ chết người có biết hay không?
Thế nhưng suy đi nghĩ lại, không phải là chính hắn sao...
À, vậy thì không sao.
Lúc đó Hoàng Tư Bác cầm bảng dự toán hơn 600 nghìn mua tài nguyên mỹ thuật cho Bùi Khiêm xem, Bùi Khiêm không hề liếc mắt nhìn đã nâng gấp đôi dự toán, biến thành hơn 1,2 triệu.
Đúng là vung tiền như nước!
Nhưng, chất lượng tài nguyên mỹ thuật mua được cũng tăng lên mấy lần!
Nhìn thấy phần đồ họa của game quá đẹp, Bùi Khiêm cảm thấy sầu não.
Quan trọng là hắn vẫn chưa thể tức giận, bởi vì những tài nguyên mỹ thuật xinh đẹp này đều do hắn kêu Hoàng Tư Bác mua...
Có điều, nghe Hoàng Tư Bác giới thiệu tiếp, Bùi Khiêm lại hơi an tâm một chút.
Cũng còn tốt, tốn thời gian mất công sức lại không có một hình thức cốt truyện hay, nào là đánh Zombie, đánh lính đánh thuê, nghe là biết không có ý nghĩa.
Vũ khí hỏa kỳ lân 888 tệ cũng làm được, hơn nữa trong cửa hàng cũng chỉ có một khẩu súng này, không có súng giá rẻ khác.
Kiểu gì cũng bị người chơi mắng chửi, có điều Bùi Khiêm cũng đã làm tốt việc chuẩn bị tâm lý, chửi thì cứ chửi đi, tiền có thể tiêu ra rồi lỗ vốn là được!
Như Lão Mã mỗi ngày bị người ta mắng cũng không thể ảnh hưởng việc hắn ngồi xe buýt đi lại được?
Huống chi Bùi Khiêm đã điều tra qua, (Vết đạn) của công ty Thiên Hỏa cũng chuẩn bị đưa ra thị trường thời gian này, Bùi Khiêm quyết định, (Pháo đài trên biển) nhất định phải chiến với (Vết đạn), hay nhất là bị đánh tan xương nát thịt mới được!
Thị trường có một game hấp dẫn như (Vết đạn) thì cho dù ( mPháo đài trên biển) có trau chuốt phần hình ảnh cũng có ủa nghĩa gì đâu?
Số liệu chắc chắn sẽ thua kém xa, châu chấu mà đòi đá xe à!
“Bùi tổng, trong game còn có mấy chế độ khác, để tôi giới thiệu cho ngài nhé?” Hoàng Tư Bác hỏi.
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không cần, trực tiếp gửi bản chính thức lên cửa hàng game xét duyệt đi! Mọi người nghiên cứu lâu như vậy đều cực khổ rồi! Chuẩn bị một chút, buổi chiều chúng ta đi ra ngoài ăn chơi! Xem phim, ăn nhậu!“.