Thành Tỷ Phú Nhờ Thua Lỗ Game

Chương 19: Chương 19: Kết Thúc Công Việc Vẽ Thẻ Bài!




Dịch: Waynell

Biên: Cá Mòi

Lão Hoàng nhìn lão Chu một cái: “Mày cảm thấy thế nào?”

Lão Chu cân nhắc một chút: “Tao nghĩ là làm được.”

Những người khác cũng nhao nhao gật đầu.

Lão Hoàng suy nghĩ một chút: “Được, công việc này chúng ta nhận! Dù sao đi nữa, có đại gia bên A cấp tiền, coi như đây là cơ hội mà thử nghiệm một lần.”

“Phong cách này nếu như không được hoan nghênh, lỗ tiền cũng là bên A lỗ tiền. Đúng lúc để mày sớm từ bỏ.”

“Phong cách này nếu nổi tiếng, sau khi tốt nghiệp chúng ta có thể mở công ty. Chỉ cần tạo dựng được danh tiếng, sau này cái gì cũng dễ nói!”

Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Đúng, tao cũng nghĩ như vậy!”

“Hiện tại chúng ta đáp ứng yêu cầu bên A đồng nghĩa với việc tạo nên danh tiếng cho mình. Hơn nữa bên A cấp tiền rất nhiều, chỉ cần chịu cực khổ trong ba tuần thôi là được. Chúng ta phải dựa vào tiêu chuẩn cao nhất, phải sử dụng toàn bộ vốn liếng thực hiện công việc này một cách hoàn hảo nhất có thể.”

“Nếu như bộ tranh gốc khi vẽ xong được hoan nghênh. Đồng thời, mấy người chúng ta cũng sẽ nổi tiếng theo, tương lai về sau sẽ vô cùng rực rỡ!”

Cuối cùng mọi người đã đạt thành ý kiến chung, họ bắt đầu bận rộn.

Nguyễn Quang Kiến vẽ lần lượt các bản phác thảo nhân vật. Lão Hoàng đưa ra các bản nháp. Sau đó mấy anh em trình độ hơi yếu một chút, hoặc không quen thuộc với phong cách này phụ trách mảng thay đổi nhỏ cùng lên màu.

Dựa theo quy trình bình thường, sau khi Nguyễn Quang Kiến bên này vẽ phác thảo xong phải đưa cho Bùi Khiêm bên kia nhìn. Bên A sẽ đưa ra quyết định cuối về bản phác thảo, nó có phù hợp yêu cầu hay không. Sau khi bên A đồng ý mới tiếp tục đi vào chi tiết.

Nhưng Bùi Khiêm chẳng thèm quản những thứ này. Vì lẽ đó, phân đoạn này được bỏ qua.

Mọi người trong phòng ngủ bắt đầu hăng hái làm việc.

...

...

Đại Học Hán Đông, tại phòng ngủ nào đó.

Chớp mắt một cái, thời gian hai tuần lễ đã trôi qua.

Bùi Khiêm mở hệ thống ra kiểm tra.

[ Hệ thống chuyển đổi tài phú ]

[ Kí chủ: Bùi Khiêm ]

[ Tỷ lệ chuyển đổi lợi nhuận 100:1, tỷ lệ chuyển đối thua lỗ 1:1 ]

[ Thời gian kết toán lần tiếp theo: 16 ngày sau ]

[ Ghi chú: Thời gian kết toán trước một tuần. Nếu như sản phẩm chưa được tuyên bố, thời gian kết toán sẽ hoãn lại, thời gian hoãn lại bao lâu do hệ thống quyết định. ]

[ Hệ thống tài chính: 8792(↓291208) ]

[ Tài sản cá nhân: 1607. 6 ]

Bùi Khiêm đã đốt hết hơn 29 vạn tệ của hệ thống tài chính, chỉ còn không tới 1 vạn tệ.

Trừ tiền mua tài nguyên đồ họa, mua hiệu ứng âm thanh, thuê server bên ngoài, Bùi Khiêm còn dùng tiền mua một bộ kỹ năng mẫu cho các thẻ bài.

Vốn không dự định mua, thế nhưng phát hiện không xài hết vốn hệ thống tài chính. Bùi Khiêm cảm thấy không cần thiết phải giữ lại làm gì.

Nếu không thể tiêu hết vốn hệ thống thì không cách nào chuyển thành tài sản cá nhân. Điều này giống như cắt mấy miếng thịt của Bùi Khiêm vậy, hắn không thể chấp nhận được.

Bộ kỹ năng hệ thống này, Bùi Khiêm đều thêm tất cả vào trong game.

Ví dụ như: kỹ năng của Quan Vũ là Thanh Long Yển Nguyệt Đao Liên Trảm, kỹ năng của Chu Du là Hỏa Thiêu Xích Bích gây thương tổn toàn bộ đội hình, Hạ Hầu Đôn là Bất Bại có thể trong thời gian ngắn miễn nhiễm khống chế, giảm sát thương nhận vào,...

Dù sao kỹ năng đơn giản của thẻ bài cũng chỉ có như thế. Phần lớn game thẻ bài đều sao chép từ “Tam Quốc Chibi”, cơ chế kỹ năng kém nhau không nhiều lắm. Vì lẽ đó kỹ năng mẫu chỉ vòng quanh những thứ này.

Bùi Khiêm phân chia những kỹ năng này cho các nhân vật trong game, gần như tất cả đều được tận dụng.

Đương nhiên, trong quá trình này, Bùi Khiêm cảm thấy công việc này hơi phiền phức nên đã ném cho Mã Dương.

Bùi Khiêm không mong muốn cậu ta phối hợp các kỹ năng hợp lý một chút nào cả. Hắn hi vọng cậu ta phối sai một ít số liệu hoặc xuất hiện một ít bug, như vậy mới tốt nhất.

Kết quả, Mã Dương làm rất tỉ mỉ, toàn bộ kỹ năng hệ thống đều phối hợp xong. Sau khi hoàn thành, Bùi Khiêm kiểm tra một lần, không ngờ là không phát hiện vấn đề nào.

Suy nghĩ một chút, hắn thấy trọng điểm thua lỗ không phải ở nơi này. Vì lẽ đó, Bùi Khiêm cảm thấy không có gì đáng kể hết.

Cuối cùng còn hơn 8000 tệ, bên trong có 3000 tệ là tiền lương của Mã Dương, cuối tháng mới phát.

Còn hơn 5000 tệ, Bùi Khiêm cân nhắc trước lúc kết toán sẽ tiêu tiền. Hắn sẽ đến trạm tài nguyên tùy tiện mua chút gì đó, dù sao vốn hệ thống tài chính nhất định phải tiêu hết, một đồng không chừa lại.

Về phần tài sản cá nhân tại sao nhiều hơn...

Bởi vì người nhà chu cấp 1000 tệ sinh hoạt phí.

Bùi Khiêm không khỏi cảm khái, là một người có hệ thống mà vẫn cần người nhà cấp sinh hoạt phí. Thật mất mặt!

Quả thực đây chính là sự sỉ nhục với giới kí chủ!

Lúc trước, hắn muốn tiêu sạch 5 vạn tệ nhưng không cẩn thận kiếm lời thêm 7 vạn tệ. Được chuyển đổi thành 700 tệ, còn không bằng sinh hoạt phí hàng tháng của bản thân.

Quá hổ thẹn!

Tuy nhiên lần này không giống như vậy.

Ba mươi vạn tệ, chỉ cần trò chơi thua lỗ, tất cả sẽ chuyển đổi thành tài sản cá nhân. Khi đó chỉ có hai chữ trong đầu thôi “Thoải Mái”!

Ngẫm lại, khoản tiền kếch sù ba mươi vạn sắp vào túi. Bùi Khiêm cảm giác mình hạnh phúc nói không nên lời, thậm chí hắn còn chủ động đi học.

Hiện tại, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết. Chỉ chờ tài nguyên đồ họa hoàn tất, đặt vào trong game là được. Sau đó đưa trò chơi ra thị trường với tốc độ ánh sáng, đó chính là lúc đại công cáo thành!

...

Một tuần lễ sau.

Ma Đô, phòng ngủ nào đó của Đại Học Kinh Tế Tài Chính Mỹ Thuật.

Nguyễn Quang Kiến ép cảm giác mệt mỏi xuống, dụi dụi cặp mắt với hai quầng thâm lớn. Cậu ta ném cây cây bút trên bàn: “OK! Đại công cáo thành!”

Cậu ta quay đầu nhìn lại những người khác, có người ngủ sấp trên máy vi tính, có người ngủ ở trên giường, chỉ có mình là tỉnh táo.

Phía dưới bàn chồng không ít mì hộp, túi đựng đồ ăn vặt, trên bàn còn rất nhiều chai nước tăng lực rỗng, phòng ngủ bừa bộn khắp nơi.

“Phù, đúng hạn hoàn công.”

Nguyễn Quang Kiến cảm giác khá đáng tiếc, không ngờ thời khắc lịch sử này không có ai chia sẽ cùng với cậu ta.

Cũng hết cách rồi, tinh lực những người khác không dồi dào như cậu. Trạng thái công việc ngày đêm điên đảo, cường độ lại cao như này, đến cậu ta còn có chút không chịu nổi.

May mắn thay, công việc vẫn hoàn thành đúng hạn.

Thực ra có thể nhanh hơn nữa, nhưng Nguyễn Quang Kiến đối với yêu cầu về bộ tranh gốc này rất cao. Rất nhiều phương diện khiến cậu ta không hài lòng, nên phải sửa chữa bản thảo vài lần. Vì lẽ đó, cả đám đã bạo gan thực hiện sửa đổi một vài lần, cũng may nó hoàn thành đúng hạn.

Cậu ta nhanh chóng xem lướt qua các bộ tranh gốc.

Nguyễn Quang Kiến cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.

Đây chính là tác phẩm nghệ thuật!

Một kiệt tác hoàn mỹ!

Mỗi nhân vật đều được cậu ta thiết kế tỉ mỉ, mỗi nhân vật đều có đặc sắc, tính cách rõ ràng. Từ hình tượng lịch sử nguyên bản, sáng tạo vượt bậc cùng yếu tố truyền thống, tất cả kết hợp hoàn mỹ với nhau.

Mỗi một thẻ bài lấy ra, bảo đảm làm người khác ấn tượng không thôi!

Chỉ có điều, Nguyễn Quang Kiến không chắc những bộ tranh gốc này có phù hợp yêu cầu hay không.

“Đồ Họa”, là thứ vô cùng chủ quan.

Ngay cả đó là một bức tranh nổi tiếng thế giới, cũng sẽ có rất nhiều người cảm thấy bức tranh đó không đẹp.

Tranh gốc trong game cũng như vậy, có lúc tuy kỹ xảo của bạn đẹp, thiết kế vô cùng xuất chúng, nhưng người chơi không hẳn sẽ mua nó về chơi. Ngược lại, họ có thể không thích nó vì hình ảnh hơi tối.

Tại sao rất nhiều game cùi bắp đều thích thêm bộ cánh hoàng kim vào? Bọn họ thực sự yêu thích đồ họa này sao? Không hẳn như vậy.

Vì các đại gia nạp tiền đều thích bộ cánh hoàng kim này nên sẽ bỏ tiền vì nó!

Vì lẽ đó, nếu như là những công ty khác, quá nửa họ sẽ ghét bỏ bộ tranh gốc của trò này.

Nhưng dù sao, Bùi tổng của Công ty TNHH mạng lưới công nghệ Đằng Đạt đã nói qua, có thể tùy ý sáng tác, tự do thiết kế, vẽ thế nào thì là thế, nên chắc sẽ không thành vấn đề nhỉ?

Nguyễn Quang Kiến lấy lại tinh thần, đăng nhập vào web tài nguyên ESRO, gửi bộ tranh gốc này cho Bùi Khiêm.

“Tổng cộng 50 bộ, 200 tấm tranh gốc, xin mời nhận và kiểm tra.”

Sau khi gửi đi, bên kia không hề trả lời, chắc là không online.

Nguyễn Quang Kiến nhìn đồng hồ, bên ngoài mặt trời vừa ló rạng, hiện tại mới hơn 7 giờ sáng.

Cậu ta đưa tay qua bên cạnh lấy một cây lạp xưởng hun khói để ăn lấp đầy bụng, sau đó bò lên trên giường của mình nghỉ ngơi.

Cuối cùng cũng coi như xong, buổi trưa nhất định phải kêu các anh em đi ăn một bữa no nê!

Nguyễn Quang Kiến như trút được gánh nặng, nằm ở trên giường ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.