Thanh Văn Dữ Đông Phương Hồng

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Phiêu đãng vài tháng đã trôi qua, Thanh Văn trở lại Kinh Thành lại bắt đầu cuộc sống mễ trùng (nếu không nhầm là sâu lười = =) của hắn.

 

Nhưng thiếu một cái thôn trưởng ‘viễn giá’ (gả đi xa) ở tận Tây Hồ quốc, như vậy là đột nhiên lại thiếu mất một chân.

 

Vui vẻ đến đây, ba người làm thành một vòng, nhưng lại thiếu mất một người, Thanh Văn gãi gãi đầu, đi ra cửa không được bao lâu liền mang theo một thị vệ đi vào.

 

Thị vệ kia cũng rất lợi hại, hai tay cầm đao bên hông cũng không biết được đến tột cùng là phòng bị ai.

 

“Ngươi tìm được rồi, tìm được rồi!” thấy có người đến, Tiểu Nguyệt Nhi có vẻ rất vui.

 

“Tha mạng a, Thanh Văn, ta còn có lão mẫu phải dưỡng nữa nha” người nọ ai ai cầu xin tha thứ.

 

[sao giống như sắp lâm trận vậy nè = 3=]

 

“Không chơi tám vòng sẽ không tha mạng cho ngươi” Thanh Văn bắt buộc người tới nhập toạ, rồi tiêu sái trở về chỗ ngồi của mình hét lớn “đến đến, đến, khai chiến khai chiến”.

 

[anh Văn thật là xôi thịt = 3=]

 

Tám cái tay ở trên bàn tẩy a tẩy, thị vệ kia chỉ còn biết kể khổ.

 

“Lần trước tiểu Lí để Thiết tướng quân bắt được, nói là thừa dịp tẩy bài lại sờ soạng ngọc thủ (tay ngọc a:)) của Tiểu Trần Nhi công tử, mang xuống đánh một chút không nói, khi về nhà nghe được tiếng mạt chược sẽ gặp ác mộng. Cứ như vầy, ai còn dám ngồi trên bàn a”.

 

“Sợ cái gì, có ta ở đây, Hoàng Thượng nói muốn chém tiểu Đường, còn không phải nhờ ta đỡ hộ sao” Thanh Văn ra oai nói.

 

“Nhưng chung quy vẫn dọa rớt nửa cái mạng, mỗi tối đều khóc lóc kể khổ với các huynh đệ a”.

 

“Đánh bài thì đánh bài, nghĩ nhiều như vậy làm gì” bắt đầu xếp thành tường, Thanh Văn nói “mười tám năm sau còn không thành một cái hảo hán”.

 

[mạt chược ta không biết nhiều lắm, chắc giống kiểu xếp bài giống bên mình]

 

Nói như thế cũng được sao? thị vệ thầm khóc.

 

“A a a, tam điều, tam điều!”.

 

“Bính đi nữa, bính đi nữa rồi”Thanh Văn dưới tay không chút lưu tình.

 

“Ngũ bính, ngũ bính!”

 

“Bính bính bính, ai, hôm nay vận may không tồi” Thanh Văn nói xong, liền đánh ra nhị bính.

 

“Tiểu Nguyệt Nhi, nhị bính này, nhân huynh muốn đi?”.

 

“Ai, đúng a! ngươi như thế nào biết, Thanh Văn thật tốt!” Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng kiếm tiền vào.

 

“Ngươi như thế nào có thể uy Tiểu Nguyệt Nhi mà không uy ta” Tiểu Trần Nhi đối diện kháng nghị.

 

“Ngoan, lần sai làm nhà dưới của ta, ta hảo uy ngươi ăn a”

 

“Sinh khí!” Tiểu Trần Nhi hờn dỗi, đã đánh khối nhị điều ra.

 

Thanh Văn nhìn bài một chút, cũng chưa nói gì, bốn người lại lách cách lách cách đánh thêm một vòng, rốt cục, thị vệ mới tới đánh ra khối ngũ tác.

 

“Hồ rồi, hồ rồi. trả thù lao đi” Thanh Văn hướng thị vệ vươn tay.

 

[ở đây là hồ lạp hồ lạp 胡啦 giống kiểu ăn con chốt trong tá lả ý]

 

Tam Tứ buồn bã tiếp bài!

 

“Ngươi vì cái gì hồ ta không hồ hắn!” thị vệ kháng nghị.

 

“Ngươi ngày thường có xinh đẹp như hắn không? ngươi có người đứng sau mạnh như hắn không? ngươi có mềm mềm mại mại đến ngứa ngay nhân tâm như hắn không? không có đi? không có đi? ta đây hồ ngươi, ngươi sao lại không cam lòng hả?” Thanh Văn vươn tay.

 

[= 3= anh Văn cũng có nguyên tắc đánh bạc ghê]

 

Thị vệ hàm chứa nước mắt giao lương bổng ra, Tiểu Trần Nhi ngầm liếc mắt Thanh Văn một cái, trong lòng lại vui vẻ dào dạt, hỉ thượng mi sao.

 

Hảo hảo một vòng mạt chược, đánh cho ái muội tứ lưu, ôn tình mãn dật, trong phạm vi ba người một chút cũng không thấy được, nhưng thị vệ ngoài vòng lại đánh đến toàn thân nổi da gà

 

Nghe thử một chút. . .

 

“Thanh Văn, ta muốn đại bính, ta muốn đại bính!” Tiểu Nguyệt Nhi la hét.

 

“Nhanh nhanh cho đi a”

 

“Không công bằng, ta cũng muốn ta cũng muốn!” Tiểu Trần Nhi lại kháng nghị.

 

“Ngoan, đã nói uy không được ngươi” Thanh Văn an ủi.

 

“. . .”nhưng Tiểu Trần Nhi ánh mắt cũng đỏ, cái mũi cũng đỏ, chí kém chút nữa là nước mắt lại lách ta lách tách rơi xuống.

 

Nhưng Thanh Văn không hổ là Thanh Văn, thật khéo léo, quả đúng là sát thủ thiếu nam thiếu nữ (xem lại)

 

Chỉ nghe hắn nhất thời mềm giọng, giống như tình nhân thấp giọng nói “ngoan, ta biết ngươi đợi bài gì, đợi lát nữa ta tìm được liền cho ngươi ác”.

 

“Hi” Tiểu Trần Nhi cắn môi cười, nín khóc mỉm cười.

 

[chơi bài. . .kiểu. . .]

 

Đánh bài đánh đến giống như tán tỉnh, thị vệ một người vừa phải đối phó ba người, đánh chưa đến một nửa, mồ hôi đã chảy ròng ròng.

 

Thình lình, Tiểu Trần Nhi công tử lại đánh con tam điếu mà mình đang chờ. Nhưng thị vệ kia cũng là người thông minh lanh lợi, ngay lập tức mắt không động tâm không đi, làm bộ không biết, tiếp tục lấy bài, lại là tam điếu. tám phần là thiên ý đi.

 

“Ai tự mó” thị vệ kia cười, ngay lập tức ba đôi mắt oán hận trừng tới.

 

 

[cái tự mó ta xem trong phim toàn nói thế =) cơ mà này là chơi bài hay ức hiếp a ~ .~]

 

 

Thị vệ kia trên lưng chảy một giọt mồ hôi lạnh, hắn chưa bao giờ thắng bài mà kinh hãi đảm chiến như này. Nhưng may ra, đã có huynh đệ vội vàng chạy đến báo tin

 

“Mau bỏ đi mau bỏ đi! Hoàng Thượng hạ triều rồi!”.

 

“Oa a! Thanh Văn! ta thật muốn rút lui! ngại quá, thực xin lỗi nha!”.

 

Thị vệ kia vội vội vàng vàng chạy thoát, vì thế ở đây chỉ lưu lại có ba người.

 

Ba người mặt đối mắt ai oán mà mà nhìn, không có biến pháp.

 

“Tiểu Nguyệt Nhi? ta đã trở về, di, lại đang chơi bài a, như thế nào lại thiếu một người?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa một mặt để cung nữ thay long bào, một mặt tò mò hỏi.

 

Ba đại nhân làm thành một bàn, phía sau có năm tiểu nam hài cũng kề tai nói nhỏ, chơi đấu cứ vậy mà cuộn lại thành một đoàn.

 

Hạnh Nguyệt Cung hảo náo nhiệt a.

 

“Ba thiếu một” Tiểu Nguyệt Nhi ai oán nói.

 

“Như vậy cũng không phải biện pháp” Thanh Văn nói.

 

“Ta không muốn Thiểu Hoa chơi, hắn hảo gian trá” Tiểu Nguyệt Nhi là người đầu tiên bỏ phiến phản đối thân thân phu quân của mình.

 

“Hiểu Thạch bị hắn phái đến Đông Bắc đi, ai biết được khi nào mới trở về” Tiểu Nguyệt Nhi trừng mắt nhìn bài trên mặt bàn sinh khí.

 

Ách cho nên tất cả là lỗi sai của ta sao? Hoàng Phủ Thiểu Hoa chột dạ nghĩ.

 

“Xem ra, ta thật sự phải thú một người vợ mới được” Thanh Văn thán khí.

 

“Nàng dâu của ngươi không phải vừa mới chạy sao?” Tiểu Trần Nhi không tỏ vẻ đồng ý, có điểm ê ẩm. Sớm biết thôn trưởng sau vẫn tuyển Tây Hồ vương, lúc trước nên. . .khụ. . .cái này cũng không thể nói với Hiểu Thạch, bằng không thạch đầu não kia trong khoảng thời gian ngắn nói hết trơn, chính phần chín lại muốn bị quăng vào hồ.

 

“Ngươi thật muốn thú, vậy thì nhanh lên một chút. Mặc kệ là nam hay nữ, nhìn trúng ý ngươi mau nói với ta một tiếng, không cần lởn vởn ở chỗ này nữa” Hoàng Phủ Thiểu Hoa tận tình khuyên bảo.

 

Thú thân hảo a, nhìn hai biểu huynh đệ bọn họ hiện tại cũng không phải là ‘hòa thuận vui vẻ ấm áp, vô cùng ngọt ngào’ sao?

 

Nhưng Hoàng Phủ Thiểu Hoa dường như đã quên, hai lão bà của bọn hắn thời gian bồi Thanh Văn hình như có điểm nhiều hơn?

 

“Được người hợp ý, thì từng người từng người chạy mất, ta có biện pháp gì” Thanh Văn liếc mắt nhìn Hoàng Thượng một cái.

 

“Võ lâm đệ nhất mỹ nhân, võ lâm đệ nhất nữ kiếm hào, con cả của võ lâm thủ phủ, hơn nữa tiểu biểu muội của ta Ngự Bình công chúa, người nào ngươi lưu được hả? bộ dạng ngươi rõ ràng không tồi, nhưng rốt cuộc là làm sao, xảy ra vấn đề gì, khiến các nàng không một người lưu lại?”

 

“Mỗi một người đều khóc thút tha thút thít nói không xứng với ta, không đợi ta giữ người lại liền tự rời đi, ai mà biết được, cuối cùng lại là đi không từ giã” Thanh Văn cũng không tức giận nói “Ai cần biết dung mạo các nàng thế nào, ai cần tiếng tăm của các nàng ra sao, ai cần gia phú của các nàng, ai cần thế lực của các nàng. Nói xinh đẹp, đã có mấy người vượt qua được ta? nói kiếm pháp, so với ta lơi hại hơn có bao nhiêu? Thanh Văn ta cũng có tiền tài, chỗ dựa vững chắc cực ngạnh, mấy thứ các nàng có ta vốn không cầu, cuối cùng nhìn xem các nàng nói cái gì? ta cũng chỉ muốn có người làm bạn mà thôi, cũng không cần một ai ở lại”

 

“Ô ~Thanh Văn, ngươi như thế nào lại đáng thương như vậy a, ngươi đừng sợ, Tiểu Nguyệt Nhi vẫn ở đây, Tiểu Nguyệt Nhi nhất định sẽ cả đời bồi ngươi” Tiểu Nguyệt Nhi nắm tay phải Thanh Văn, khóc đén cảm động một phen.

 

Người hăn nên bồi không phải thân thân phu quân của hắn Hoàng Phủ Thiểu Hoa sao?

 

“Ta cũng ở đây! ta dám cam đoan, ta nhất định so với bất luận kẻ nào còn thích ngươi lâu hơn!” Tiểu Trần Nhi cũng hô to.

 

Hắn rốt cuộc là lão bà của ai a?

 

“Hơn nữa, hơn nữa nữa, thôn trưởng đến bây giờ vẫn thực thích ngươi, ngươi yên tâm đi, cho dù thôn trưởng có Tây Hồ vương, hắn cũng sẽ không quên ngươi!” Tiểu Trần Nhi nói đến mười phần trung khí.

 

Ta thực vinh hạnh, nhưng ta thật sự chỉ hi vọng có ‘người bình thường’ thích ta a. Mày Thanh Văn hơi hơi nhíu.

 

Bất quá, bị ba ‘nhân thê’ yêu, cảm giác này đúng là kì diệu. Thanh Văn nghĩ nghĩ, không khỏi thấy bản thân mình thật sự không đơn giản.

 

Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhìn thấy ánh mắt có điểm phức tạp của hắn, ngay lúc một thân thân ái nhân đang ôm nam nhân khác nói cả đời bồi hắn một chỗ. Không thể không khiến hắn tâm tình phức tạp.

 

Hoàng Phủ Thiểu Hoa quyết định làm một môi nhân [người làm mai =) hay gọi là bà mối, đây là ông mối=)]

Thanh Văn thích loại hình rất nổi bật, hắn thích nhất chính là loại hình tiểu điểu ỷ nhân (như con chim nhỏ nép vào lòng). Mặc kệ nữ tính hay là cường thế, chỉ cần mềm mại ngả vào lòng Thanh Văn, Thanh Văn sẽ động tâm không ngừng.

 

Cũng bởi vậy, Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, mấy đại thần, Vương gia đều dặn ái nữ của mình làm biểu thanh sách (giống kiểu sơ yếu lí lịch) mang đến.

 

Hoàng Phủ Thiểu Hoa lúc đầu vui vẻ, thật sự rất náo nhiệt. Trừ bỏ buổi tối cùng Tiểu Nguyệt Nhi giải quyết ‘việc khuê phòng’ rất chuyên tâm ra, thời gian còn lại đều là chia ra ba phần, tìm cho Thanh Văn một nửa khác trong tương lai.

 

Mà sự kiện này không biết vì cái gì còn lan truyền ra bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, cả tướng quân thị vệ ở Hoàng Cung cũng bắt đầu đem ôn nhu nữ tính cùng nam tính có khả năng viết biểu thanh sách mang đến, lại còn cố gắng tự sàng lọc thật kĩ

 

Mà ngay khi cả toàn toàn dân vận động đến lúc cao trào, Hoàng Phủ Thiểu Hoa không thể không quan tâm đến thứ hắn ham thích nhất gần đây, liền cùng thần dân và thân thân hoàng hậu của hắn thảo luận đề tài rất sôi nổi để tìm ra một giải pháp.

 

Từ Đông Bắc truyền đến tin chiến thắng, mà sư phụ nói muốn về kinh thành xem hắn.

 

Hoàng Phủ Thiểu Hoa thụ sủng nhược kinh. Năm trước, hắn luôn muốn tự mình đến Đông Bắc thỉnh an lão nhân gia, như thế nào năm nay lão nhân gia lại muốn đích thân đến đây! Đây chính là đại sự vô cùng a!.

 

Cũng bởi vậy, tạo hành cung, tuyển thị nữ, để cho mấy đại thận thiếu chút nữa vì ý kiến không hợp mà đánh vỡ đầu. Ngay cả thức ăn hầu hạ lão nhân gia hắn cũng khiến phòng ngự trụ nổi lên khắc khẩu kịch liệt.

 

Mọi người trong hoàng cung càng vội, chẳng những phải vội chuyện của Thanh Văn, còn phải vội chuyện sư tôn của Hoàng Thượng, vội đến vội đi, mọi người càng vội càng hăng hái

 

Mà Thanh Văn, dưới sự yêu mến của mọi người, mỗi ngày cùng một quận chúa nào nào đó, tiểu thư nào nào đó ăn cơm, đi dạo phố. Mà người này lôi kéo kẻ khác đi theo phong trào. Nghe nói Thanh Văn đại công tử có phong thái rất mê đảo các nữ tử trong lần đầu tiên gặp mặt, trong kinh thành sinh ý bán yên chi thủy phấn tăng thêm ba phần, các cô nương trong kinh thành quần áo mặc càng thêm tiên diễm mê người. Mà khi đi vào mấy góc tối không biết tên, mấy nữ nhân chưa có tình lang lập tức cào cấu mặt đối phương, ngay lập tức những đôi bàn tay trắng như phấn tương giao, mặc kệ nam nhân hay là nữ nhân, đều rất vội,

 

Mà ngay lúc Kinh Thành không hiểu vì cái gì mà náo động, Thiết đại tướng quân đã hộ tống sư tôn của Hoàng Phủ Thiểu Hoa đến kinh Thành.

 

Lần này phiên quốc náo động, nghe nói có liên quan đến nội loạn của Đông Phương gia tộc, hoàn hảo sư tôn của Hoàng Phủ Thiểu Hoa, cũng chính là trưởng lão tự mình ra mặt, mới giải quyết sự tình nhanh chóng.

 

Đông Phương gia tộc nằm ở Đông Bắc mặc dù không xưng vương, nhưng cũng là hùng bá một phương. Phú khả địch quốc không nói, mỗi trưỡng lão đương thời đều là sư phụ của long diệu quốc thái tử, hai phương thế lực hữu hảo, không phải bàn cãi.

 

Hơn nữa, mỗi vị thái tử từ sáu tuổi đến mười sáu tuổi đều ở trong thành bảo của Đông Phương gia tộc. Tập võ luyện tự, tu tập học vấn, nói trưởng lão kia là sư phụ, thì lại càng giống một nửa phụ thân hơn.

 

Hơn nữa, so với phụ vương của Hoàng Phủ Thiểu Hoa thì còn là một phụ thân tốt hơn rất nhiều. Năm xưa Hoàng Phủ Thiểu Hoa rất đáng thương, vẫn luôn đi theo sư phụ hắn học tập. Cũng bởi vậy, lần này trưởng lão kia tự mình đến chơi, khiến cho tinh thần của Hoàng Phủ Thiểu Hoa càng thêm hăng hái, nhất định phải làm cho thập toàn thập mĩ!

 

Nhưng ai có thể nhớ được? Cùng lúc tiến hành toàn dân vận động sao?

 

Đang lúc Thiết đại tướng quân hộ tống đoàn người trưởng lão vào thành, Thanh Văn đang ở trong tửu lầu xa hoa nhất trong kinh thành, cùng thiên kim vận hà Tào tổng khách khách khí khí ăn cơm.

 

Tửu lầu kia quý ở điểm tạo cảnh. Bọn Thanh Văn ngồi ở vị trí quý nhất, dựa liễu rủ, ngoài cửa sổ là liên hoa trì. Vào tiết xuân, hương hoa mê người, cảnh sắc cũng say lòng người.

 

Mùa xuân, thiên niên thiếu nữ đều động tâm. Mà thiến nữ kia thấy Thanh Văn phong độ phiên phiên, hai má tự nhên hơi ửng đỏ.

 

Tình cảnh kia làm cho Thanh Văn nhớ đến Đông Phương Hồng, biểu tình trên mặt không tự giác được mà mềm xuống. Vì thế thiếu nữ kia lại càng thêm say lòng.

 

Bầu không khí phiêu tán chút ái muội, mà lúc này đại đội ngũ kia đang từ một phía ngoài cửa sổ đi qua.

 

Thanh Văn dựa song cửa, mái tóc dài vừa mềm vừa đen nhẹ bay bay. Ánh rạng động sáng sớm chiếu trên người hắn, một vòng sáng ôn nhu, phối với một mạt cười ôn nhu, thật sự là đẹp không nói lên lời.

 

Không chỉ có thiếu nữ tâm đang đập mạnh, phụ thân thiếu nữ tâm cũng mạnh mẽ dồn dập.

 

Cũng bởi vậy, một đôi phụ nữ (ở đây là chỉ cha và con gái) cứ như vậy ngơ ngác nhìn Thanh Văn.

 

Mà ngay lúc không khí như mộng như ảo, Thanh Văn lại tán thưởng nói “bộ dáng lúc ngươi đỏ mặt thật đẹp mắt”

 

Phụ thân cùng nữ nhi mặt đều đỏ, còn đồng thởi xấu hổ lúng túng hơi hơi cúi đầu.

 

Thanh Văn lại vừa tàn hại nhà người ta.

 

Xa xa nhìn lại, mục tiêu rõ ràng như vậy làm sao thoát được con mắt của Thiết đại tướng quân. Một nửa Kinh Thành mọi người đều đổ lại tửu lầu này xem náo nhiệt, hắn cưỡi trên ngựa cao to, tự nhiên cũng muốn đến cẩn thận nhìn một chút.

 

Cũng không biết hắn rốt cuộc là muốn câu nữ nhân nhà người ta, hay là muốn câu phụ thân nhà người ta đây? nam tử kia ước chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng rất tú thanh tú khí, có lẽ cũng là lọai hình Thanh Văn thích.

 

“Ta đoán là nhất tiễn song điêu, phụ nữ cộng sự một phu” quân sư của Thiết đại tướng quân nhỏ giọng nói.

 

Mà không biết vì cái gì, mấy người bên cạnh quân sự cũng theo chân đội thiết kị binh bọn họ bắt đầu có điểm hưng phấn lên.

 

[có chủ đề tám đây mà]

 

Đội ngũ đi càng chậm, ánh mắt mỗi người đều đồng nhất nhìn về phí tửu lầu ở đường lớn kia.

 

Cũng không đúng? Nhìn a! Thanh Văn bên ngoài thì đối với thiếu nữ trình diễn một màn ân cần, ngón tay lại bò lên bàn tay bé nhỏ của phụ thân người ta mà nhẹ nhàng sờ a sờ. thẳng đem Tào tổng tuổi còn trẻ kia đùa đến tâm viên ý mãn, xấu hổ quá chỉ biết dán tại trên bàn.

 

“Thật có lỗi, tại hạ nhất thời có việc, tại hạ”.

 

Dù sao cũng là người đã từng có lão bà, Tào tổng kia ở đây có nguy cơ quan hệ bất chính, liền vội vàng bỏ chạy!.

 

“Ai, chờ đã”.

 

“Ngô!”

 

Tào tổng kia phát ra một tiếng kêu đau, đương nhiên không phải bởi vì Thanh Văn trước mặt mọi người cường ngạnh bắt lấy hắn

 

Mà là hắn thoát khỏi rất chật vật, bụng đột nhiên đụng vào bàn, thẳng đem hắn đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh.

 

“Có khỏe không vậy? ta đưa ngươi đi tìm đại phu nhé?” Thanh Văn thân thiết tiến lại gần, đem Tào tổng đau đến ngã ngồi trên mặt đất bế lên, xoay người xuống lầu.

 

Tào tổng kia ở trong lòng hắn, khuôn mặt đỏ ứng có hơn ba phần ngây thơ, thấy bên ngoài nhiều người, liền giấu mặt trong lòng Thanh Văn.

 

“Đụng bị thương ở chỗ nào? muốn ta thay ngươi kiểm tra kiểm tra hay không?” Thanh Văn cúi đầu, nho giọng ghé vào lỗ tai hắn nói. Mà Tào tổng kia sao chịu nổi loại khiêu khích như vậy, ngay lập tức toàn thân hư nhuyễn, vô lực tựa vào lòng Thanh Văn.

 

Thanh Văn nhẹ nhàng cắn lên lỗ tai hắn, cảm giác được Tào tổng một trân run rẩy, liền biết được chuyện tốt đã thành.

 

Hắn thần thanh khí sáng đem người từ trên lầu bế xuống, xoay người hướng Kinh Thành mà đi. Đại phu? xem tình hình này, sẽ không cần tìm đến đại phu, chính hắn là đại phu tốt nhất rồi. Chứng bệnh này chỉ là muốn nhu nhu thiểm thiểm gần ‘huyệt đạo’ rồi lại ‘trát’ thêm vài cái, sẽ hảo. Nhìn bộ dạng ngại ngùng của Tào tổng này, lần đầu tiên không thoải mái nhiêu ít là phải có, nhưng Thanh Văn hắn tốt xấu gì coi như kinh nghiệm phong phú, cam đoan sẽ hầu hạ hắn đến thỏa thỏa đáng đáng, khí suyễn thở hổn hển, ha ha ha

 

Hưu!

 

Thình lình, ám khí bay tới!

 

Thanh Văn bị dọa, ôm ‘chiến lợi phẩm’ của hắn lắc mình qua. Nhìn kĩ, là một quả kim lăng tử,

 

Khi định thần lại, ở phụ cận trừ bỏ nhìn thấy đội ngũ ra, chỉ thấy đám người vây quanh tò mò đứng xem.

 

Nhiều người đương nhiên sẽ lẫn lộn, Thanh Văn ôm bữa tiệc lớn buổi tối thật cẩn thận. Rồi lại cẩn thận đánh giá, cân nhắc lợi hại, đột nhiên bỏ chạy!

 

Cáp! khinh công hắn luyện được chính là lô hảo thuần thanh (dày công tôi luyện), địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, còn có một bữa tiệc lớn chờ hưởng dụng, hắn cũng không muốn mất thời gian với người không liên quan muốn phá hắn liền phá. Thanh Văn nhìn Tào tổng trong lòng, tâm tư khá vui vẻ. hắn đã nghẹn ba tháng, nên hảo hảo tự thưởng cho mình một chút.

 

Chạy a chạy!

 

Thanh Văn đem Tào tổng kia bế về cung, thả trên giường, rồi áp lên người hắn

 

Nụ hôn của Thanh Văn rất thơm rất ngọt, Tào tổng run rẩy một chút, cũng hé miệng ra, để lưỡi của Thanh Văn cuốn vào.

 

Đầu lưỡi bị mút vào, tạo thành kích thích thật lớn. Tào tổng rên rỉ một chút dục vọng cũng ngẩng đầu lên. Thanh Văn tay phải cởi y phục trên người Tào tổng, tay trái cũng đã xoa nắn lên xuống dục vọng của Tào tổng, không bao lâu, Tào tổng đã thở dốc, đổ mồ hôi đầm đìa.

 

Bỏ đi quần áo, tay phải Thanh Văn liền từ tấm lưng trần trụi kia đụng đến hai cánh mông đang đóng chặt.

 

Vừa ấn vừa tiến vào, Tào tổng ở trong lòng Thanh Văn run rẩy một chút.

 

“Yên tâm, thực thoải mái, ta sẽ đối với ngươi hảo hảo” rốt cục cũng buông đầu lưỡi của nam nhân ra, Thanh Văn mị hoặc ở bên tai nam nhân nói. còn liếm nhẹ lên tai người ta.

 

Nam nhân ách thanh suyễn khí, ở dưới thân Thanh Văn mở ra hai chân, dục vọng đứng thẳng của bản hân thậm trí đã chảy ra chất lỏng. Thanh Văn hưng phấn cực kì, tay trái xoa nắn dục vọng đã ngẩng đầu của nam nhân , tay phải rời khỏi hậu huyệt đã ướt át của nam nhân, rồi nâng cao chân trái của nam nhân lên.

 

Nam nhân kịch liệt thở dốc, Thanh Văn cũng vậy. Ánh mắt của nam nhân ướt át khát cầu phối với khí chất sạch sẽ tư văn nhã nhặn vốn có, lại càng thêm mị nhân.

 

Đặt nam nhân nằm nghiêng về bên phải, dục vọng của Thanh Văn ngây lập tức áp vào.

 

Cảm giác đau đớn, khoái cảm, khiến cơ thể nam nhân cong lên, cao giọng phóng túng rên rỉ.

 

Quá tuyệt vời! Thanh Văn cũng rên rỉ một tiếng, lại càng dùng sức mà đem tất cả dục vọng ép vào.

 

Nam nhân run rẩy, bởi vì chỗ sâu nhất trong cơ thể bị đụng đến làm cho sợ hãi, nhưng Thanh Văn lại không cho hắn cơ hội suy nghĩ nhiều. Thanh Văn lập tức bắt đầu kịch liệt di chuyển thắt lưng, tràng đạo của nam nhân đang gắt gao vây lấy dục vọng của Thanh Văn, nam nhân còn thực trục trặc, nhưng cũng có khoái cảm.

 

Tràng đạo không ngừng bị kéo ra rồi lại đột ngột đẩy về, môi nam nhân run rẩy chỉ có thể im lặng rên rỉ. Giao hợp, va chạm, cứ như vậy xoay vòng thật sự quá nhanh, nam nhân bị rung chuyển, khuôn mặt thất thần có chút thóa dịch, duy nhất có thể làm là lương theo khoái cảm như thủy triều mà đung đưa thắt lưng.

 

“Ngô!” dục vọng của nam nhân đã sớm cương cứng, không bao lâu liền không nhịn được mà phát tiết. Đột nhiên bị Thanh Văn nắm chặt, hừ nhẹ một tiếng, nhẫn đến nam nhân vô lực mà ngã xuống, Thanh Văn liền nương theo tư thế mập hợp này đem nam nhân lật lại, nam nhân bởi vị hậu huyệt chịu kích thích quá lớn mà lần thứ hai dục vọng dâng trào, Thanh Văn liền ôm lấy thắt lưng nam nhân, từ phía sau thừa tiến lên.

 

Khoái cảm mập hợp kia quá mức mãnh liệt, ý thức của nam nhân hỗn độn, cũng phối hợp mà kịch liệt lắc mông, cùng Thanh Văn thở dốc rên rỉ hòa làm một. Đổ mồ hôi đầm đìa, trong phòng tràn ngập mùi hương xạ nam tính, Thanh Văn thẳng đem nam nhân kia tra tấn một nén nhang, lúc nam nhân lần thứ hai thét lên phóng thích dục vọng, cũng đem chính tình nhiệt của mình phát tiết trong thân thể nam nhân.

 

“Hô”

 

Thanh Văn thoát lực ngã trên người nam nhân, cùng hắn mặt đối mặt thở hổn hển trong chốc lát, mới đem dục vọng của mình rút ra khỏi thân thể nam nhân.

 

Dục vọng kia kéo ra một ít bạch trọng còn lưu lại, tuy nói chỗ đó đã vừa tê dại vừa đau, Tào tộng nhiều ít cũng cảm giác được.

 

Mặt Tào tổng hơi hơi đỏ, Thanh Văn cũng nhẹ giọng cười.

 

“Thoải mái không?”

 

“. . .” Tào tổng có chút ngượng cùng, bất quá vẫn nhẹ nhàng điểm đầu.

 

“Ngươi tên gì?” Thanh Văn vuốt ve khuôn mặt của nam nhân.

 

“Ngụy Văn”

 

“Quan mấy phẩm?”

 

“Ba phẩm”

 

“Ta thực thích ngươi, ngày mai buổi tối lại đến chứ?” Thanh Văn hỏi.

 

Nam nhân mặt lập tức đỏ ửng, hắn vội buông hạ ánh mắt, nhưng lại vẫn điểm đầu.

 

khấu khấu!

 

“Thanh Văn Thanh Văn!”

 

Nhay lúc đang tán tỉnh, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa sát phong cảnh. Thanh Văn híp mắt xoay người nhìn ra ngoài cửa, thái dương vừa mới quá trưa thôi mà.

 

“Chuyện gì a? ta đang ngủ trưa đó!” Thanh Văn vừa la to ra ngoài, vừa sờ sờ tóc Ngụy Văn. Ngụy Văn lúc đầu thanh thanh tú tú, giờ phút này vừa trải qua ***, mồ hôi thấm ướt tóc đen, lông mi thật dài còn tích chút nước mắt, xinh đẹp đến mức khiến cho Thanh Văn không thể buông tay được.

 

Thời gian còn sớm, lại đến thêm vài lần đi. Thanh Văn còn đang suy nghĩ vẩn vơ.

 

“Thanh Văn! nhưng Hoàng Thượng muốn ngươi hồi cùng dùng ngọ thiện!”.

 

[đoạn này là ‘tỳ hậu, trong QT là hầu hạ, chăm sóc’, mà anh Thiểu Hoa thì đối anh Văn không tệ, lên ta dùng từ ‘cùng dùng’]

 

“Không rảnh đâu, ngươi cứ nói như vậy với Hoàng Thượng đi” Thanh Văn bắt đầu sờ lên song mông thật chặt của Ngụy Văn, này co dãn a, vừa nãy thiếu chút nữa muốn mạng của hắn luôn!

 

Xem ra nam nhân hơn ba mươi tuổi, cũng có thân thể thật tốt. Thanh âm rên rỉ kia a, lại càng thêm trầm thấp mê người. Thắt lưng cũng có lực hơn, lúc tiến vào, sách sách, thật sự là tiêu hồn cực kì.

 

“Thanh Văn! tất cả mọi người đang đợi ngươi a!”.

 

“Chờ ta làm cái gì, ta ăn cơm rồi!” Thanh Văn xóa lăn lên địa phương đã có chút mệt mỏi của Ngụy Văn, thẳng đem ánh mắt của Nguyệt Văn lại một lần nữa ướt át, run rẩy.

 

“Lại đến một lần nữa đi?” Thanh Văn thấp giọng nói, lại còn cắn lên lỗ tai Ngụy Văn một cái.

 

“Ngô ân”

 

Ngay lúc Ngụy Văn nhẹ giọng ‘ưm’ một tiếng, Thanh Văn chỉ thấy vui mừng muốn tiến đến, Nhưng lúc này, thanh âm kia lại càng thêm phiền lòng.

 

“Thanh Văn! nhanh đi ra đi! ta rất khó ăn nói a”.

 

○○××&&##$$!

 

Thanh Văn vừa tức vừa giận, nhưng vẫn chỉ đành đi xuống giường. Tôi vẫn có thể lĩnh hội cảm giác tiêu hồn, nhưng mà phải cùng những kẻ quấy phá bên ngoài đi xuống, thiết thương cũng biến thành bột nhão!

 

Thanh Văn căm tức mà bắt đầu mặc quần áo vào, mà Ngụy Văn kia biết được hắn tâm tình ác liệt, cũng chỉ cố gắng ngồi dậy, bất lực mà có chút khó xử mà nhìn Thanh Văn.

 

Thanh Văn quay đầu lại nhìn thấy biểu tình kia, có đại hỏa cũng tiêu đi một nửa.

 

Trời đất bao la làm sao có thể làm cho mỹ nhân khổ sở? Thanh Văn lấp tức chạy tới, đem tân tình nhân ôm ấp hôn nhẹ, thẳng đem Ngụy Văn xấu hổ đến không ngừng thúc hắn, mới chịu buông tha.

 

“Nhớ kĩ a, tối mai” Thanh Văn ở bên tai hắn nhỏ giọng nói, Ngụy Văn đỏ mặt, nhẹ nhàng điểm đầu.

 

“Thực ngoan, tối mai nhất định cho ngươi ăn ngon ngọt” Thanh Văn hôn một cái trên gương mặt hắn, mới quay đầu lại thật mạnh bước chân ra ngoài cửa.

 

[ta bắt đầu ghét anh Văn rồi đấy = .=]

 

Chưa từng nghe qua kẻ quấy rầy người ta luyến ái không có kết cục tốt sao? Hoàng Phủ Thiểu Hoa, ngươi lá quá nhàn rỗi đi! Thanh Văn tức đến nghiến răng.

 

Mà quá nhàn rồi chỉ sợ không phải là Hoàng Phủ Thiểu Hoa, mà là sư phụ của Hoàng Phủ Thiểu Hoa!

 

Xa xa nhìn thấy Hoàng Phủ Thiểu Hoa cùng một lão bá bá hiền lành nói chuyện, ánh mắt Thanh Văn nâng cao một nửa.

 

Nhìn xem! rõ ràng sẽ không có chuyện gì gấp gáp, hắn còn có thời gian hảo hảo thương yêu Nguỵ Văn mà!

 

“Không biết gọi tại hạ tới gập là cái gì vậy, Hoàng, Thượng!” Thanh Văn cung kính hành lễ, nhưng các thị vệ khác cách xa mười bước đều có thể nghe rất rõ ràng tiếng nghiên răng nghiến lợi của Thanh Văn.

 

“Ách, Thanh Văn ngươi đang bận a?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa thấy như vậy, chỉ có chút ngượng ngùng nói.

 

“Bẩm Hoàng Thượng, Thanh Văn đúng là ‘đang bận’” Thanh Văn oán hận nói.

 

“Đang bận chuyện yêu đương a?” thanh âm băng băng lãnh lãnh từ bên cạnh truyền đến, ngữ điệu vừa chua xót lại bén nhọn, vừa nghe đã khiến Thanh Văn khó chịu.

 

“Đúng vậy, nhưng là đang trùng phong hãm trận (xông pha chiến đấu, nhảy bổ vào)!” Thanh Văn cãi lại “Đang cưỡi vui thích lại bị bắt xuống ngựa, là nam nhân nhất định sẽ tức giận đi”.

 

“Ai, Thanh Văn, là trưởng bối” Hoàng Phủ Thiểu Hoa vội nhắc nhở.

 

Trưởng bối? thanh âm này cùng nám chỉ mới hai mươi tuổi thôi đi? Thanh Văn hồ nghi ngẩng đầu nhìn

 

Mỹ nhân!

 

Thanh Văn cả kinh từ trên mặt đất nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn người nọ.

 

Mỹ nhân a mỹ nhân, mỹ nhược viễn sơn, mắt như vực sâu, mặt trái xoan, da thịt bạch nộn, đôi môi hồng nhạt.

 

Sinh ra là nữ nhân, sẽ là thế gian tuyệt sắc, mà hắn lại sinh ra là nam nhân, sách sách, nghiệp chướng a, nghiệp chướng a.

 

Hơn nữa biểu tình này hiện tại, nửa giận nửa oán, hai mắt hồng hồng, hàm chứa ba phần hơi nước, khiến người ta thấy vừa thương vừa đau a!

 

Mỹ nhân trước mặt, Thanh Văn vội vàng từng bước đến gần, từ trong ngực lấy ra một khăn phương la đưa đến, mà tiểu mỹ nhân hơi nhìn hắn một cái, rồi tiếp lấy cái khăn, nghiêng mặt đi lau nước mắt.

 

Mỹ nhân không thoa son phấn, cũng đã thiên tiên tuyệt sắc trong sáng thuần khiết. Trên người trừ bỏ một bộ ám thanh tơ lụa ra, cũng chỉ có đeo một cái thô kim liên bên cổ tay trái.

 

Xinh đẹp a, xinh đẹp, Thanh Văn chưa bao giờ gặp qua mỹ nhân như vậy. Mà ngay lúc Thanh Văn có ý đồ nhúng chàm mỹ sắc trước mặt, sờ sờ bàn tay nhỏ bé kia xem có phải hay không cũng bóng loáng nhẵn nhu như mắt thấy, thì Hoàng Phủ Thiểu Hoa thật mạnh ‘khụ’ một tiếng!

 

Thanh Văn biết ý quay đầu lại.

 

“Thanh Văn, ta giới thiệu với ngươi, vị này chính là sư phụ ta”.

 

“Ngay cả sư phụ ta cũng muốn nhúng chàm! hảo một tên Thanh Văn ngươi a!”.

 

“Sư phụ ngươi cũng không phải lão bà ngươi, sờ sờ không được sao!”.

 

Điện quang hoả thạch, trong không khí sạt qua vài tia hỏa.

 

Nguyên lai a, lão bá bá này chính tộc trưởng hiện tai của Đông Phương tộc. Mà mỹ nhân Thanh Văn thèm nhỏ dãi mới là sư phụ của Hoàng Phủ Thiểu Hoa.

 

Thanh Văn đã sớm ở tửu lầu ăn một chút, hiện tại một chút cũng không đói. Lúc ba người dùng bữa, hắn cũng không động đũa, lại vừa vặn có nhiều thơi gian dùng ánh mắt ăn no đậu hũ.

 

Gạt người a, Hoàng Phủ Thiểu Hoa hai mươi mấy, ‘sư phụ’ này thoạt nhìn so với mình còn trẻ hơn một tuổi, lại như thế nào có thể thụ nghiệp ân sư của Hoàng Phủ Thiểu Hoa.

 

Nhìn xem, thắt lưng này, nhỏ đến mức làm không tốt sẽ lập tức bị bẻ gẫy. Nhìn xem, ánh mắt đã xấu hổ lại sợ hãi, đầu cúi thấp, cho dù đứng lên cũng chỉ cao đến ngực ta. Người như vậy có biện pháp dùng đao sử kiếm sao?

 

Ăn bữa cơm, Thanh Văn mãnh liệt nhìn chằm chằm ‘sư phụ’ Hoàng Phủ Thiểu Hoa, mà vị ‘sư phụ’ kia cũng không có một chút trốn tránh ánh mắt Thanh Văn. Mặt đỏ hồng, lông mi hơi hơi run, ở trong mắt Thanh Văn chính là một bộ tú sắc khả xan.

 

Thời tiết vào xuân, tiểu thính này lập tức nóng lên, Đầu của vị ‘sư phụ’ kia lại càng cúi càng thấp, trên cái mũi tinh tế còn có một mảnh bạc hãn nhỏ, nhìn đến mức Thanh Văn thật sự có điểm muốn liếm một ngụm, xem xem nó có tư vị gì.

 

Mà rõ ràng dưới ánh mắt của Thanh Văn, vị ‘sư phụ’ kia cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Chỉ thấy hắn chậm rãi, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ ăn cơm rau, ngẫu nhiên liếc mắt một cái trộm ngắm Thanh Văn. nhưng đa phần đều cúi đầu chuyên tâm ăn hết cơm trong bát mình.

 

Cơm trắng! hắn thậm chí không ăn một miếng rau, cũng chỉ là hoảng thần mà ăn cơm trắng trong bát của mình!

 

“Thanh Văn, ta trước kia nhắc đến ngươi với sư phụ, nói ngươi là hảo biểu đệ của ta, lần này sư phụ đến, trừ bỏ thăm ta, cũng thuận đường gặp ngươi” .

 

“Ác”

 

Mỹ nhân quay đầu lại, Thanh Văn vội vàng đảo tới chỗ khác tiếp tục nhìn chằm chằm. Mà ‘mỹ nhân’ kia thấy mặt Thanh Văn, hai má lại một mảnh ửng hồng.

 

“Thanh Văn! đây là sư phụ ta a!”.

 

“nhìn một chút thì thế nào!”.

 

Hoàng Phủ Thiểu Hoa tức giận đến thiếu chút nữa mắt trợn trắng, dứt khoát tiếp tục ăn cơm, mặc kệ. Cho dù hôm nay lá gan Thanh Văn thực lớn dám vươn ma trảo, sư phụ chỉ cần một ngón tay cũng có thể đánh cho Thanh Văn nằm bò dưới đất, cũng không tính là quá nguy hiểm.

 

“Ngươi như thế nào vẫn nhìn ta?” sư phụ Hoàng Phủ Thiểu Hoa rốt cục cũng thấp giọng hỏi.

 

“Tâm thích cái đẹp ai chả có” Thanh Văn nghiêm túc nói.

 

“Vậy ngươi cảm thấy ta với tân tình nhân kia của ngươi, ai đẹp hơn?” sư phụ Hoàng Phủ Thiểu Hoa hỏi.

 

“Ngươi” Thanh Văn thành thật thừa nhận.

 

[ta ghét mi ~! a a a a (屮゚Д゚)屮]

 

Sư phụ Hoàng Phủ Thiểu Hoa cúi đầu, khóe miệng cũng nhịn không được dương lên.

 

“Ta đây muốn ngươi đừng cùng hắn một chỗ nữa, được không?”.

 

“ách, sao làm thế được, người ta cũng không có lỗi với ta” Thanh Văn nói.

 

Nghe vậy, sắc mặt sư phụ Hoàng Phủ Thiểu Hoa biến đối. Chỉ thấy hắn giận dữ phẫn nộ đập bàn đứng lên, không đợi Hoàng Phủ Thiểu Hoa lên tiếng giữ người lại, đã tức giận tận trời rời đi.

 

Hoàng Phủ Thiểu Hoa không dám tin nhìn về phái Thanh Văn. Quai quai, đừng nói kì thật sư phụ cũng thấy Thanh Văn hợp ý đó chứ, thiên hạ này người nào cũng thể yêu nhưng chỉ có Thanh Văn là không thể a.

 

Ách người ta muốn yêu ai là việc của ngươi ta, người một nhà thì nên hảo hảo khuyên nhủ, bằng không một ngày nào đó tâm sẽ bị thương rất nặng.

 

“Thanh Văn! không cho phép ngươi ra tay với sư phụ ta!”.

 

“Ta cũng chỉ muốn ‘ra tay’ sờ sờ một chút, sỗ sàng một chút mà thôi được không”Thanh Văn dẹp miệng nhìn Hoàng Phủ Thiểu Hoa ‘ta có tân hoan’.

 

“Đúng ác, lần này có thể chống đỡ được bao lâu?”.

 

“Ai biết được”.

 

Nhưng lão bá kia cũng vừa ăn cơm, vừa thật cẩn thận mà đánh giá cảnh ‘liếc mắt đưa tình’ của hai người. Trưởng lão lần này nói muốn tới Trung Nguyên đón một người, đối tượng rõ ràng chính là Thanh Văn, nhưng Thanh Văn dường như cùng Hoàng Phủ Thiểu Hoa có cảm tình, như thế nào lại đi theo trưởng lão về Đông Bắc được?

 

Sách sách sách, này liên lụy thầy trò hai người cùng tình yêu biểu huynh đệ thanh mãi trúc mã ,khá phức tạp a.

 

Lão bá bá nghĩ, dù là ai cũng đều rất hưng phấn a.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.