Trầm luân trong hắc ám và yên tĩnh lâu lắm, cho nên khi tỉnh lại thanh âm gì cũng trở nên lạ lùng và xa xôi.
Dilin chậm rãi mở to mắt.
Ánh sáng xuyên thấu qua bức màn khiến cho cậu hoa mắt, phân không rõ cảnh trong mơ và hiện thực.
Cảm xúc mạnh mẽ lúc thành chiến còn có chút lưu lại sâu trong cơ thể, tim không tự chủ được mà đập dồn dập hơn.
Cậu giật giật ngón tay, cánh tay nặng đến mức nâng không dậy nổi.
“Phải nghỉ ngơi ít nhất ba ngày, ngươi mới có thể tiếp tục vung tay làm anh hùng.” Thanh âm lười biếng.
Mắt Dilin nghiêng nghiêng nhìn về phương hướng giọng nói, “Đạo sư?” Thanh âm suy yếu khàn khàn xa lạ.
“Đúng vậy, Bassekou tướng quân.” Hydeine nháy mắt xuất hiện trước giường cậu, đôi mắt băng lam cười như không cười.
Tâm tình hình như không vui lắm.
Dilin cẩn thận hỏi: “Chúng ta thắng?”
“Có lãnh đạo anh minh sáng suốt như ngươi, anh dũng kháng địch, làm sao có thể không thắng?”
Dilin nghe được cả người run lên.
Tâm tình đích xác không tốt lắm.
“Ách, tôi ngủ lâu lắm sao?” Kỳ thật cậu càng muốn hỏi có thể uống miếng nước không.
“Không lâu, một ngày một đêm.” Bốn chữ một ngày một đêm bị kéo đến rất dài.
“…” Nhìn sắc mặt hắn, Dilin vẫn cảm thấy câm miệng tốt hơn.
Hydeine liếc đôi môi khô khốc của cậu, thản nhiên: “Muốn uống nước không?”
Dilin lập tức nói: “Cám ơn.”
Hydeine hất cằm về phía bàn, “Ở đó.”
Dilin: “…” Cậu đang tự hỏi, cậu chạy tới và cái bàn chạy tới cái nào có khả năng hơn.
“Kiếm của ngươi không phải rất dài sao, lấy ra kéo một chút, hẳn có thể kéo được.” Hydeine tươi cười có chút âm trầm.
Dilin đại khái biết mấu chốt vấn đề. “Tình huống lúc ấy thực khẩn cấp.”
“Ân.” Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên giường.
“Tôi chỉ rút kiếm theo bản năng.”
“Ân.” Ngón tay lại gõ một cái.
“…Tôi sai.” Cuối cùng Dilin nói.
Hydeine nhướng mày: “Sai ở đâu?”
“Không nên rút kiếm.”
“A?”
“Tôi là một ma pháp sư.” Cổ họng Dilin bốc hỏa.
Hydeine nhìn cậu một lúc lâu, mới cong một ngón tay về phía bàn, chén nước lập tức bay đến trong tay hắn, ấm nước treo trên chén nước, chậm rãi nghiêng, rót đầy nửa chén nước, sau đó bay trở lại bàn.
Dilin âm thầm cân nhắc mình có thể dùng thủy nguyên tố làm được không.
Hydeine một tay nâng đầu cậu, một tay đem chén đến bên môi cậu, hơi đổ vào.
Dilin uống một ngụm nhỏ, yết hầu còn chưa được làm dịu, chén đã dời đi. “Đạo sư.” Cậu còn chưa hết khát.
“Không đủ thì gọi thủy nguyên tố.” Hydeine nhìn xuống cậu từ trên cao, “Hay là, ngươi chỉ nhớ rõ huy kiếm như thế nào?”
Dilin ngoan ngoãn ngậm miệng.
Kỳ thật cậu thực ủy khuất.
Nguyên bản tưởng rằng bản thân sau khi tỉnh lại, hoặc nhiều hoặc ít sẽ thu được chút ca ngợi, khích lệ hoặc vỗ tay, dù sao cậu cũng hiểu lần này mình biểu hiện phi thường không tồi, nhưng không nghĩ tới nghênh đón cậu chỉ có trào phúng.
Hydeine không nhìn cậu cúi đầu, đứng lên trở lại ghế tựa cạnh bàn ngồi xuống.
Dilin dùng dư quang khóe mắt gắt gao nhìn theo bóng lưng hắn. Cậu rất muốn hỏi kết quả trận đấu cuối cùng thế nào, Soso, Raymond bọn họ đi đâu. Nhưng chiếu theo không khí vừa rồi, chắc chắn vô luận hỏi câu gì cũng chỉ nhận lại càng nhiều giễu cợt.
Cậu càng nghĩ càng không thú vị, trợn tròn mắt nằm một lát, mí mặt lại nhịn không được chậm rãi díu lại.
Tỉnh lại lần hai, đã là nửa đêm, bụng kêu ùng ục, trong bóng đêm càng thêm rõ ràng.
Dilin giật giật tay, tuy rằng thực suy yếu, nhưng xác định có thể cử động. Cậu mạnh mẽ chống tay ngồi lên.
“Làm gì?” Thanh âm Hydeine đột nhiên phát ra, Dilin cả kinh ngã ngửa, đầu nặng nề đập vào trụ giường, “A!”
Ánh lửa bật sáng, ngọn nến như sao băng cháy trên bàn.
Dilin nhìn Hydeine đi tới, kinh ngạc nói: “Anh còn chưa đi?”
Hydeine khoanh tay trước ngực: “Xem ra, ngươi không cần nước và đồ ăn.”
“…” Không có đồ ăn nước uống, cậu có khả năng sẽ biến thành thây khô. Dilin vẻ mặt cầu xin nói: “Đạo sư…”
Hydeine không nói một lời nhìn cậu, cho đến khi Dilin toàn thân sợ hãi, mới xoay người: “Chờ.”
Qua một lát, liền có người hầu bưng súp ngô lên.
Dilin ngửi thấy hương vị, con sâu thèm ăn trong bụng liền thức tỉnh, thiếu chút nữa bổ nhào qua.
Người hầu cẩn thận đi đến trước giường, cầm thìa làm bộ muốn bón cho cậu.
Dilin lắp bắp kinh hãi, “Anh…”
Người hầu mỉm cười: “Tajires tiên sinh cho tôi một kim tệ.”
Dilin quả thật mệt mỏi, cũng không tiếp tục cự tuyệt, tùy ý hắn bón cho mình một chén. Chờ thấy đáy bát, cậu vẫn chưa hết đói, nhân tiện nói: “Một chén nữa.”
Người hầu lắc đầu: “Không được, chỉ có thể uống một chén.”
Dilin trừng hắn.
Người hầu nói: “Tajires tiên sinh phân phó.”
Đây là uy lực của kim tệ. Dilin thở dài. Bất quá sao Hydeine biết mình còn muốn ăn tiếp?
Người hầu rời đi, khi Hydeine trở về đã thay đổi quần áo, không khí thản nhiên phiêu đãng mùi thơm ngát sau khi tắm.
Dilin nhìn hắn, trên người bắt đầu ngứa từng đợt, “Tôi cũng muốn tắm rửa.” Cậu nhịn không được gãi gãi cổ.
“Được. Chỉ cần ngươi có thể di chuyển.” Hydeine lắc lắc mái tóc ướt sũng, trên tay ngưng tụ một ngọn lửa, lại bắt đầu hơ tóc.
Dilin chớp chớp mắt, trong đầu xuất hiện điểm sáng thủy nguyên tố, đang muốn tách thủy nguyên tố từ mái tóc vàng kia ra, chợt nghe Hydeine quát lớn: “Ngươi đang làm cái gì?”
Cậu hoảng sợ, “Cái gì?”
Hydeine trầm mặt, “Muốn dùng ma pháp tự sát sao?”
Dilin mờ mịt.
“Ngươi muốn tinh thần lực cạn kiệt lần nữa cũng không hề gì,” Hydeine nói, “Nhưng ta báo trước, ta không có nhiều đấu tinh thạch như vậy để tới cứu ngươi hết lần này đến lần khác.”
Tinh thần lực cạn kiệt? Hết lần này đến lần khác?
Ký ức trước khi ngất chậm rãi hiện lên trong óc.
Dilin há miệng thở dốc, “Tôi, tinh thần lực cạn kiệt?”
Hydeine nhìn chòng chọc cậu, “Ngươi nghĩ là đói đến bất tỉnh?”
“…” Kỳ thật cậu căn bản không nghĩ gì. “St Sorvi thế nào?”
“Về nhà, chẳng lẽ lưu lại giúp các ngươi ăn mừng?”
Ăn mừng?
Nhãn tình Dilin sáng lên, “Cho nên chúng ta thắng?”
Hydeine nói: “Tinh thần lực cạn kiệt quả nhiên ảnh hưởng đến trí lực. Nếu ngươi còn tiếp tục hỏi vấn đề ngu ngốc này, ta không bảo chứng sẽ không ném ngươi ra khỏi đây.”
Dilin nói: “Không thể hỏi tiếp một câu?”
Hydeine từ chối cho ý kiến.
“Bọn Soso và Raymond đâu?”
“Về rồi.”
“Về đâu?” Từ sau khi Dilin tỉnh lại, cảm xúc vẫn luôn lên cao xuống thấp biến chuyển không ngừng.
“St Paders.”
“Nhưng là,”Dilin giơ tay, ngón tay yếu ớt chỉ chỉ hắn, lại chỉ chỉ chính mình, “Vì sao chúng ta còn ở lại?”
Cậu vừa dứt lời, liền phát hiện mình bị một trận gió đưa đến bãi đất trống đằng sau khách sạn.
Tinh không bát ngát.
Nhưng gió rất lạnh.
Thanh âm Hydeine truyền tới từ cửa sổ trên lầu, “Ta chỉ cho phép ngươi hỏi thêm một vấn đề ngu xuẩn, ngươi vượt mức.”
Dilin dưới sự trợ giúp của bồi phòng khách sạn, run rẩy trở lại phòng. Trong lúc ấy, cậu nghe được nhóm thầy trò St Paders sau ngày trận đấu chấm dứt liền trở về, tựa hồ có chuyện gì. Còn cậu khi đó lâm vào hôn mê, Hydeine lưu lại chăm sóc.
Dù có chút lòng lang dạ sói, nhưng tự đáy lòng Dilin vẫn cảm thấy, nếu lưu lại Soso hoặc Raymond, thân thể cậu hẳn sẽ phục hồi nhanh hơn.
Hydeine cũng không ở trong phòng chờ cậu.
Dilin bò lên giường, một lần nữa nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Cậu phải khôi phục thân thể nhanh nhanh một chút, những ngày ăn không đủ no thế này thật sự không tốt lắm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dilin nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ liền rời giường, cảm thấy thân thể khôi phục đã được năm sáu phần. Tuy rằng còn có chút suy yếu và hoa mắt, nhưng sinh hoạt hằng ngày không thành vấn đề.
Sau khi có thể tự do hoạt động, việc đầu tiên cậu làm là xuống lầu ăn hai bát súp ngô lớn.
Ăn xong, cậu thỏa mãn quay đầu, nhìn thấy Hydeine đi từ trên lầu xuống, “Đạo sư.” Cậu chống bàn đứng lên.
“Có thể đi rồi?” Hydeine hỏi.
“Ân…” Trả lời thoáng chần chờ, tựa hồ sợ hắn giao nhiệm vụ hoặc chuyện xui xẻo gì.
“Vậy xuất phát.” Hydeine tùy tiện ném hai đồng tiền lên bàn xem như trả phòng, sau đó không để ý đến biểu tình muốn nói lại thôi của Dilin, nhanh hướng ra ngoài.
Dilin đành phải nặng nề nện bước theo sau hắn.
Ngoài cửa cũng không xuất hiện xe bò như trong trí nhớ, mà là một chiếc xe ngựa bình thường, vừa nhìn đã biết là cho thuê, thi nhiên đi tới khi được Hydeine gọi.
Dilin coi như vừa lòng.
Trước ngồi xe ngựa sau ngồi thuyền, trên đường tuy rằng xóc nảy, nhưng cũng không mệt chết.
Cậu và Hydeine trước sau ngồi lên xe ngựa, xa phu quát to một tiếng khởi hành.
Dilin sợ Hydeine tiếp tục nghĩ về trận đấu, cho nên vừa lên xe liền nhắm mắt giả bộ ngủ. Lúc sau, cậu lăn ra ngủ thật. Chờ tỉnh lại, thái dương đã xuống núi. Cậu nhìn con đường xa lạ bên ngoài, kinh ngạc nói: “Đây không phải đường lúc đến.”
“Ân.”
“Chúng ta đi đâu?” Từ Sonlisgar đến St Paders chỉ có một con đường.
“Tùy tiện ngao du.” Hydeine nói xong, học cậu nhắm mắt lại, cự tuyệt tiếp tục nói chuyện.
Dilin: “…”