Kỳ nghỉ đã đến đồng nghĩa với việc cuộc thi cuối kì cũng đến. Có điều cuộc thi lần này không gióng trống khua chiêng như trước, mà do đạo sư của mỗi học sinh cho điểm. Trên cơ bản, chỉ cần không phải quá lười biếng, học viện sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho bọn họ về nghỉ, kể cả những học sinh không đủ tiêu chuẩn cũng sẽ hoãn đến kỳ sau “bồi dưỡng”.
Đương nhiên Dilin càng không phải lo lắng về điểm cuối kỳ. Để cho cậu có thể thuận lợi tốt nghiệp, Hydeine chỉ còn thiếu nước chấm điểm “trên mười” vào học phần của cậu.
Thi lại lần trước Raymond đã được về nhà, không còn hưng phấn giống những người khác. Hắn biết Dilin cũng về nhà một lần, nên không thấy khó hiểu với sự bình tĩnh của cậu, nhưng Soso… tưởng rằng em ấy sẽ vui sướng đến sáng mắt cơ, sao lại dửng dưng như vậy nhỉ?
Hắn lặng lẽ đi vào phòng tắm, vỗ vỗ Dilin đang giặt quần áo, “Soso không có chuyện gì chứ?”
Dilin ngẩng mặt nhìn về phía phòng, thở dài khẽ lắc đầu.
“Uy. Mọi người sống chung lâu như vậy, còn có gì không thể nói?” Để tỏ vẻ thân mật khắng khít, Raymond đặc biệt ngồi xuống ôm chặt cậu.
Dilin trở mình xem thường.
Cậu không nói, Raymond đành tự đoán, “Chẳng lẽ vì không nỡ rời khỏi cậu? Nhưng sớm hay muộn cậu cũng phải gả chồng a?”
“Ai nói mình muốn gả?” Dilin cắn chặt răng.
“Chẳng lẽ cậu còn trông vào Hydeine đến gả?” Raymond nắm chặt vai cậu, ngắt nhéo nói: “Có điều thiên phú của cậu cao, nếu cố gắng thì chắc vẫn có hy vọng. Nhưng hiện giờ phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đã.”
Dilin cau mày: “Cái gì mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?”
Raymond sửng sốt nhìn cậu, “Đừng nói với mình cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”
“Vấn đề gì?”
“Chính là… vấn đề gả hay cưới đó.” Raymond vừa nói, vừa nháy mắt ranh mãnh.
Dilin đáp: “Cái này không quan trọng, dù sao hôn lễ cũng có thể có hai chú rể mà.”
“Hôn lễ có thể có hai chú rể, nhưng trên giường chỉ có một người có thể chủ động.” Raymond gần như đã nói toẹt ra.
Dilin rất nhanh kịp phản ứng, trong đầu đột nhiên hiện lên nội dung của cuốn “Một trăm câu hỏi chuyện giường chiếu”, mặt nháy mắt đỏ bừng.
“Hiện tại bắt đầu nghĩ cũng không muộn. Mình thấy Hydeine chắc không thuộc loại quá gấp gáp đâu, còn cậu lại đang ở tuổi tương đối ngây ngô…” Câu nói tiếp theo tự động biến mất dưới ánh mắt tràn ngập cảnh cáo của Dilin. Raymond ngẫm nghĩ, ra sức kéo cậu, nói: “Đừng bảo mình không có tình nghĩa, kỳ thật, nếu cậu không muốn ở phe bị động, có nghĩ tới việc ra tay trước không?”
Tay Dilin đang giặt quần áo khựng lại.
“Mình nghĩ hiện tại nhất định Hydeine không có chút nào cảnh giác cậu.” Hắn nhìn sườn mặt của Dilin. Dung mạo Dilin thanh tú xinh đẹp, tạo ra ảo giác yếu đuối cho người khác. “Cho nên chỉ cần cậu có kế sách, nói không chừng có thể chiếm vị trí chủ động.”
Trong lòng Dilin buông lỏng.
“Raymond! Đi liên hoan.” Kevin đẩy cửa ra, chui đầu vào trong hô.
Dù quan hệ giữa Raymond, Kevin và Dilin không tồi, nhưng tại học viện, bọn họ còn có những bạn bè khác. Đám kia thích náo nhiệt, thường xuyên tụ hội, lần này cũng tổ chức liên hoan cuối kì nghênh đón kỳ nghỉ. Raymond quay đầu trả lời, “Rồi!” Hắn thấy Dilin như có điều suy nghĩ, bèn nói: “Thôi đừng nghĩ nhiều nữa. Đi liên hoan với tụi mình không? Rất nhiều người muốn gặp vị siêu cấp thiên tài trong truyền thuyết đấy!”
Dilin lắc đầu: “Mình còn quần áo phải giặt, cậu mang Soso đi đi.” Cho dù sau khi tốt nghiệp cậu sẽ ở lại trường, nhưng chắc chắn không thể giống như bây giờ cùng ăn cùng ở với Soso, cho nên cậu hy vọng Raymond có thể giúp Soso tạo thêm quan hệ xã hội, tránh cho nhóc thấy cô đơn.
Raymond hiểu ý cậu, lập tức vỗ ngực, một lời hai ý nói: “Yên tâm, giao cho mình.”
Dilin lại vùi đầu giặt quần áo, cho đến khi tiếng bước chân của Soso và Raymond biến mất sau tiếng đóng cửa, mới dừng tay.
Trên giường… chỉ có một người chủ động.
Học kỳ thứ nhất rốt cục đã chấm dứt.
Tuy Hydeine chỉ có một mình Dilin là học sinh, nhưng làm đạo sư của học viện, hắn vẫn phải chờ tất cả đạo sư công bố điểm, lại nghe viện trưởng tổng kết học kỳ, sau đó mới được rời đi.
Cho nên, Dilin chỉ có thể đi trước với Soso.
Trên thực tế, trước khi Hydeine đến làm khách nhà cậu, Dilin cũng muốn nói chuyện với Andre trước. Dù cậu tin tưởng phụ thân sẽ chấp thuận chuyện này, nhưng dù sao cũng là việc đại sự của đời người, cậu vẫn thấy có chút thấp thỏm.
Thuyền xuất phát.
Dilin nhìn Raymond tiến vào khoang thuyền của chiếc thuyền khác, rồi cùng Soso và Kevin đi tìm chỗ ngồi.
Một học kỳ ở chung khiến cho thiếu nam thiếu nữ tuổi này đều tìm được bạn bè, không còn nhút nhát như khi vừa tới.
Dilin nhanh chóng trở thành tiêu điểm của mọi người, một chốc bị yêu cầu biểu diễn phong hệ ma pháp, một chốc lại bị yêu cầu giải thích phong nguyên tố, khiến cho cậu nhỡ mất cơ hội nói chuyện nghiêm túc với Soso trước khi xuống thuyền.
Tiếng xôn xao vẫn luôn duy trì liên tục cho đến khi cập bến.
Dilin vất vả chào hỏi mọi người xong, mới phát hiện Soso đang đứng bên cạnh một người xa lạ mặc trang phục quan lễ nghi của cung đình.
“Xin hỏi ngài là…” Dilin nghi hoặc hỏi.
“Tôi là quan lễ nghi cung đình mới của vương tử Soso, tên Zoe.” Ông ta mỉm cười, hành lễ cực kì thỏa đáng với cậu.
Dilin hỏi: “Bill đâu?” Dù Bill cứng nhắc, nhưng lòng trung thành của ông ấy với Soso không ai có thể nghi ngờ.
Zoe trả lời: “Thầy Bill ngã bệnh, đang ở trong cung tĩnh dưỡng.”
Dilin âm thầm nhíu mày. Cậu nhìn Soso yên lặng không nói, cười đáp: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Zoe cúi người: “Chỉ sợ không thể cùng đường với Bassekou thiếu gia. Thân thể vương thượng khó chịu, đang tĩnh dưỡng tại biệt viện Ryan, hy vọng vương tử Soso có thể mau tới gặp người. Tôi sẽ chuẩn bị cho ngài một cỗ xe ngựa khác, chúc ngài đi đường vui vẻ.”
Trong lòng Dilin hơi cảm thấy bất an, “Thân thể dượng khó chịu, ta là cháu cũng nên đến thăm.”
Zoe ngẫm nghĩ: “Xin để tôi báo trước cho vương thượng và vương hậu, sau đó sẽ gửi lời mời đến Bassekou thiếu gia.”
Bất an của Dilin càng thêm mãnh liệt.
Zoe thấy cậu trầm mặt, vội vàng nói: “Đây hoàn toàn do tôi đứng trên lập trường của ngài để suy xét. Nghe nói Kanding đế quốc và Shamanlier đang xảy ra xung đột nhỏ ở Sangtu. Dù có Quang Minh thần hội ở giữa hòa giải, nhưng tình thế vẫn không lạc quan. Tôi sợ công tước Bassekou sẽ phải sớm ra chiến trường, cho nên mới không dám tự tiện đáp ứng, để tránh làm lỡ thời gian gặp mặt giữa ngài và công tước Bassekou.”
Dilin cảm thấy ông ta có điều giấu giếm, nhưng tin tức của ông ta không khỏi khiến cậu lo lắng. Cậu biết cho dù ông ta không muốn mình đưa Soso trở về, cũng tuyệt đối không dám lấy việc quân chính đại sự làm lý do.
“Dilin.” Soso đột nhiên kéo ống tay áo cậu, miễn cưỡng mỉm cười, “Anh về nhà đi, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Dilin nắm lấy tay nhóc, trấn an: “Từ nơi này đến biệt viện Ryan không xa, anh có thể đưa em về mà.”
Soso lắc đầu: “Em không thể bắt anh dừng lại chờ em mãi được. Em muốn học cách trưởng thành, một ngày nào đó, em sẽ đuổi kịp bước chân của anh! Em nói rồi, cho dù anh kết hôn, em cũng sẽ làm hàng xóm của anh, vĩnh viễn ở bên anh.”
“Soso.” Dilin nhìn nhóc cố gắng ra vẻ thoải mái, trong lòng nhói đau. Thiếu niên vẫn đứng sau lưng cậu, để cậu cẩn thận chở che rốt cục quyết định bước ra khỏi vòng tay cậu đi tìm bầu trời thuộc về mình rồi sao? Rõ ràng là chuyện đáng vui vẻ, tại sao cậu lại cảm thấy bất an và mất mát?
Soso ôm lấy cậu, vùi đầu vào vai cậu, “Mấy ngày nay em nghĩ kĩ rồi. Em không thể để anh bảo vệ mãi, cho dù có thể em vĩnh viễn không có khả năng bảo vệ anh, nhưng em cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh.”
Dilin nghe giọng nhóc nghẹn ngào, nhịn không được nhẹ nhàng vỗ về lưng nhóc.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Soso buông tay, rời khỏi ngực cậu, nhìn hai cỗ xe ngựa cách đó không xa, cố nhấc khóe miệng mỉm cười, “Dù sao chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”
“Ừ.” Dilin xoa đầu nhóc.
Nếu cậu có thể biết trước tương lai, có lẽ giờ khắc này cậu sẽ không buông tay dễ dàng như vậy. Thế nhưng, nhân sinh luôn tràn ngập những bất ngờ và mạo hiểm, cũng bởi vì vậy, cho nên nhân sinh mới có vô vàn hy vọng và ước mơ. Cho dù Dilin nâng niu Soso cỡ nào, và cho dù Soso lưu luyến Dilin đến đâu, bọn họ rồi sẽ phải bước trên hai con đường khác nhau, tới những điểm đến khác nhau, tìm được hạnh phúc khác nhau.