Ciro đột nhiên ngồi dậy, vết thương trên lưng bởi vì động tác mạnh của hắn mà chuyền tới một trận đau đớn, nhưng hắn không thèm để ý, âm thanh lạnh lùng nói: “Bệnh của hắn không phải vẫn luôn được khống chế sao?”
Người nọ quay đầu nhìn về phía Dilin.
Dilin thức thời thu lại ánh mắt tò mò, xoay người bước ra ngoài, còn cẩn thận giúp bọn họ đóng cửa.
Trở lại ký túc xá liền gặp cả Ali Di, Jeyfrey cùng Kevin.
Michel vừa thấy cậu vội vàng dựng thẳng thắt lưng nói: “Nghe nói hoàng thái tử của Khảm đinh đế quốc chết bệnh?”
Dilin ngẩn ra, “Làm sao ngươi biết?”
Kevin nói: “Sứ giả của Khảm đinh đế quốc đến St Paders.”
Dilin bừng tỉnh đại ngộ. Tuy Ciro là hoàng tử của Khảm đinh đế quốc, nhưng theo đúng trình tự thì sứ giả của đế quốc hẳn phải đến tiếp kiến viện trưởng trước để tỏ lòng tôn trọng. Tên đệ tử vừa rồi hẳn là đã từ miệng sứ giả nghe được tin tức nên mới cấp tốc chạy tới báo cho Ciro.
Michel nói: Hoàng thái tử bệnh chết, Ciro có phải là sẽ trở thành hoàng thái tử kế nhiệm hay không?”
Ail Di nói: “ Chưa chắc. Ciro còn một người anh trai.” Quan hệ của Sánh Á Các cùng Khảm đinh đế quốc trước nay vồn tha mật, cho nên hắn với hiện trang của nơi này thập phần quen thuộc.
Michel hiếu kì: “Chưa chắc tức là vẫn có khả năng?” Mặc dù hắn tứ sớm đã biết sẽ học cùng với các hoàng tử cùng vương tử, nhưng là nhưng người đến St Paders hơn phân nửa đều không kế thừa ngai vàng. Bởi vì muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế thì không cần phải biết ma pháp mà quan trọng là năng lực thống trị quốc gia. Cho nên đối với việc Ciro có thể trở thành hoàng đế hắn cảm thấy vạn phần mới mẻ.
Ali Di nghĩ đến sự lãnh đạm của Ciro với mình liền mất hứng nói: “Làm sao ta biết?”
Kevin thấy Dilin sắc mặt mệt mỏi, nhỏ giọng hỏi: “Soso không sao chứ?”
“Vẫn chưa có tin tức gì.” Dilin ở trên giường ngồi một lát lại bất an đứng lên, “Ta đến văn phòng viện trưởng hỏi thăm một chút.”
Michel hoảng sợ: “Ngươi muốn đi gặp viện trưởng?”
Ali Di hừ lạnh nói: “Viện trưởng hiện giờ nhất định là đang bận tiếp kiến sứ giả của Khảm đinh đế quốc không rảnh để gặp ngươi đâu.””
Tuy biết vậy nhưng Dilin vẫn quyết định thử vận may. Nói không chừng còn có thể gặp được WelfareHorizontal hoặc Mikris
Cậu hiển nhiên đánh giá cao vận khí của mình.
Bên ngoài văn phòng viện trưởng ngoại trừ Mysheros chỉ có cậu cùng sứ giả đế quốc.
Nghĩ nghĩ, Dilin vẫn quyết định mở miệng, “giật mình nghe được tin dữ của quý quốc, thỉnh thay ta hướng hoàng đế quý quốc gửi đến lời chia buồn sâu sắc, cũng tự đáy lòng hi vọng ngài có thể nén bi thương.
Sứ giả đế quốc ngay từ đầu đã chú ý đến cậu, vốn tưởng rằng đây chỉ là một đệ tử bình thường, chờ khi cậu mở miệng mới phát hiện ra chính mình đã xem nhẹ, vội vàng đáp lễ, “Không biết quý ngài đây là bằng hữu tới từ hữu nghị chi bang nào?”
“Sa Mạn Lý......”
Sứ giả đế quốc ánh mắt trầm xuống.
“Dilin · Basai Ke.”
Sứ giả đế quốc tươi cười cứng đờ.
Từ vẻ mặt của hắn, Dilin đã muốn đoán được lời ân cần hỏi thăm của mình vừa rồi đã bị đối phương chuyển thành trào phúng. Nhưng loại chuyện này cũng không thể nói rõ, dù sao với lập trường của hai quốc gia cho dù cậu giải thích đối phương cũng chưa chắc đã tin.
Không khí lâm vào xấu hổ.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Aojia Bu dẫn đầu bước ra.
Dilin tiến lên từng bước, khẩn trương nhìn hắn, “Soso......”
Aojia Bu vừa nhìn thấy cậu, ánh mắt sáng lên: “Là ngươi. Ngươi chừng nào thì có thới gian tới thưởng thức tranh của ta?”
Dilin phản ứng cực nhanh nói: “Soso vận thực thưởng thức tranh của ngài, Nếu có cơ hội hi vọng có thể cùng Soso tới thăm phòng tranh của ngài.”Ngắn ngủi một câu mà nhắc tới Soso hai lần, ý tứ của cậu đã rất rõ ràng.
Aojia Bu nở nụ cười. Tuy rằng nụ cười của hắn bị bộ râu hoa râm che đi gần hết nhưng là từ ánh mắt cong cong là có thể nhận ra sự vui sướng của hắn: “Tốt lắm, sau này mỗi tuần tới một lần đi.”
Dilin trừng mắt, “Hi vọng ngài không chê chúng ta quấy rầy.”
Ngay sau đó Mikris cùng WelfareHorizontal bước ra.
Mikris nhìn thấy cậu đầu tiên thì ngẩn người lập tức khẩn trương hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì sao?” Không thể trách hắn khẩn trương như vậy, thật sự là sự cố của rừng Mộng yểm lần này đã cấp cho hắn một cái đả kích quá lớn. Là một người từ nhỏ đã lập chí lớn lên trở thanh viện trưởng của St Paders như hắn mà nói một bản thành tích khó coi như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới con đường tương lai.
“Nga, không, ta là tới đón Soso.” Dilin không dấu vết quan sát vẻ mặt hắn.
Mikris nhẹ nhàng thở ra, “Hắn ra ngay đây.”
Đang nói, Soso liền theo bọn họ phía sau chui đi ra.
Dilin thấy cậu lông tóc vô thương cuối cùng cũng buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
“Dilin!” Soso kích động nhào vào lòng cậu.
Dilin thuận tay tiếp được hắn.
Mikris vội ho một tiếng, quay sang nói với sứ giả đế quốc đang bị bỏ quên ở một bên nói: “Viện trưởng thỉnh.”
Sư giả thu hồi ánh mắt đặt trên người Dilin cùng Soso, xoay người đi vào phòng.
Soso đại khái là đã phải chịu kinh hách quá lớn trong rừng Mộng yểm, vẫn áp lực đến tận bây giờ mới được phát tiết ra, thân thể không kìm được run lên từng chập.
Dilin vừa ôm vừa lôi, thật vất vả mới đưa được cậu về ký túc xá.
Đám người Ali Di đã rời đi, ngay cả Michel cũng ở phòng.
Soso trở lại hoàn cảnh quen thuộc cuối cùng cũng bình tĩnh hơn nhiều, uống chén nước ổn định tinh thần xong liền hỏi: “Ciro đâu? Không sao chứ?”
Dilin nhíu nhíu mày. Là cậu bị lỗi giác sao? Dường như luôn cảm thấy được quan hệ của Soso cùng Ciro không như cậu tưởng tượng. “Lưng hắn bị bỏng nặng, bất quá sẽ khỏi nhanh thôi. Hai người ở trong rừng đã gặp phải chuyện gì?”
Từ lúc bọn họ trở về liền lưu truyền việc trong rừng Mộng yểm nổi lên một trận đại hỏa vô danh. Cậu luôn cảm giác việc này hẳn là có quan hệ cùng Soso.
Soso nuốt nước miếng nói: “Ma thú, ma thú rất lợi hại. Có bốn khỏa răng nanh dài thật dài, thân thể to lớn, toàn thân đắm chìm trong ngọn lửa rất khủng bố. Nó đuổi theo bọn ta, là Ciro đã cứu ta.” Cậu dừng một chút, lo lắng nói, “Ciro nhất định là bị thương lúc đó.”
Ma thú đắm chìm trong hỏa diễm?
Chẳng lẽ đây là phương thức nấu cơn của rừng Mộng yểm?
Dilin chưa gặp qua tràng diện đó cho nên rất nhanh liền nhận định cách giải thích này, đem lực chú ý đặt qua một khía cạnh khác, “Ngươi nói Ciro cứu ngươi?”
Soso dùng sức điểm đầu.
Tuy rằng Dilin cảm thấy thực kinh ngạc về hành động của Ciro, nhưng cậu cũng tin tưởng Soso sẽ không nói dối. Trên thực tế, việc này hoàn toàn không đáng phải nói dối.
“Ta muốn đi thăm Ciro.” Soso thật cẩn thận nói.
“Tất nhiên.” Dilin mỉm cười cổ vũ. Cậu cũng không muốn Soso bị cuốn vào trong tràng diện tranh đấu của bản thân cùng Ciro.
Soso vui vẻ nhếch khóe miệng nói: “Hiện tại chúng ta đi luôn nhé?”
“Hảo” Dilin dừng một chút, “Có muốn mang theo chút lễ vật không?”
“Lễ vật?” Soso sấu não hỏi, “Tặng lễ vật gì đây?”
“Đi mua chút hoa quả tươi đi.” Dilin dắt tay Soso.
Soso không chút do dự đi theo sau.
Cửa hàng hoa quả nằm cạnh căn tin. Bởi vì căng tin thường hay đưa hoa quả sau bửa ăn cho nên sinh ý của cửa hàng hoa quả không được tốt lắm.
Khi Dilin cùng Soso tới cửa hàng hoa quả lại phát hiện ra là đã tới giờ cơm trưa vì thế laị vội vàng đi ăn cơm.
Trong căn tin ầm ĩ, đám người Michel đã có mặt đầy đủ. Chủ đề bàn tán của mội người đều xoay quanh hai chủ đề là hoàng thái tử của Khảm đinh đế quốc bệnh chết và hồi đại hỏa vô danh trong rừng Mọng yểm.
Dilin nín thở nghe ngóng một lát phát hiện ra không có gì mới mẻ liền mất đi hứng thú.
Cơm nước xong hai người liền chia tay đám Michel, Dilin liền lôi kéo Soso đi mua hai quả dứa cùng một túi nho.
Soso nhìn nhìn đồ vật trên tay, lại nhìn nhìn của hàng hoa qua, nhíu mày nói: “Hình như hơi ít.” Cậu nhịn không được lại mua thêm một túi to lê, táo, đào,....
Nhìn tới kệ hàng được dọn sạch bách cùng điếm chủ đang cười toe tóe sau lưng, Dilin bất đắc dĩ xòe tiền ra.
Soso đối với tiền tài không có khái niệm, cho nên khi xuất môn quản gia của cậu đem tiền đều giao cho Dilin bảo quản.
Mang theo lễ vật nặng trịch, Soso cùng Dilin sóng vai đi đến kí túc xá của lưu ban sinh.
Ký túc xá của lưu ban sinh buổi chiều náo nhiệt hơn buổi sáng rất nhiều.
Một đường đi đến đều có thể nghe được tiếng người ồn ào.
Soso rụt rụt cổ. Hoàn cảnh lạ lẫm khiến cho lòng nhiệt tình của cậu bị chèn ép, ánh mắt cũng không còn linh động như vừa rồi mà nghiêm trang nhìn thẳng về phía trước.
Đi tới trước cửa phòng Ciro, Dilin đang muốn gõ cửa thì bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người, cảnh giác nhìn cậu: “Ngươi tới đây làm gì?”
Dilin ngẩn người, nghe khẩu khí của hắn thì hẳn là nhận biết mình, “Ta đến để cảm tạ hoàng tử Ciro đã có ơn cứu mạng Soso.”
Đối phương đã nghĩ tới trăm ngàn loại ý đồ đến đây của Dilin nhưng hiển nhiên lại không nghĩ tới lý do này, sửng sốt giây lát mới nói: “Hoàng tử Ciro đang tiếp kiến sứ giả đế quốc.”
Dilin lúc này mới giật mình.
Những người này chắc là thuộc về phe cánh của Ciro. Hoàng thái tử bệnh chết hẳn sẽ tạo thành một rung động không nhỏ trong đế quốc Khảm đinh, bọn họ hẳn là đến thám thính tin tức cùng cân nhắc đối sách. Nghĩ vậy, mình cùng Soso xuất hiện lúc này quả thật là không quá thích hợp.
Cậu nghĩ nghĩ liền đem hoa quả trong túi không gian lấy ra đặt trên mặt đất.
Người nọ 囧囧 nhìn đống hoa quả được xếp thành núi nhỏ trên mặt đất.
Dilin mỉm cười nói: “Xin ngươi thay ta cùng Soso chuyển đạt lòng biết ơn.”
Soso buồn bực lôi kéo tay áo Dilin.
Dilin mỉm cười nói: “Chúng ta lần sau lại đến bái phỏng.”
Người nọ gật gật đầu nói: “Được rồi.”
Dilin nhận được lời cam đoan của hắng xong liền lập tức kéo Soso rời đi.
Vừa ra tới ngoài ký túc xá, Soso liền nhỏ giọng hỏi: “Vì sao không ở lại đợi?”
“Hiện tại không phải lúc.” Lúc này, vô luận bọn họ vì lý do gì mà xuất hiện thì đều sẽ bị hoài nghi là tới thám thính tin tức.
Soso cái hiểu cái không, bất quá cậu biết Dilin nói gì đó thì luôn có đạo lý của nói, cho nên rất nhanh liền đem việc này ném ra sau đầu.
Dilin quả thật là muốn chờ sau khi tình hình lắng xuống thì sẽ tới gặp Ciro để cảm tạ, nhưng là cơ hội lại không chờ cậu.
Ngày hôm sau, trong học viện liền truyền ra tin tức ——
Ciro đã khởi hành về nước.