Sáng sớm hôm sau, đội ngũ hộ tống của Langzan đã đứng sẵn sàng tại cửa nhà khách. Nhìn trận thế, nói là hộ tống, chẳng bằng kêu là áp giải. Xe ngựa tường đồng vách sắt, do ba con ngựa kéo. Sau khi Dilin và Hydeine lên xe, cửa bị đóng thật mạnh, giống như cái thùng bị gắn khóa sắt.
Dillin chờ ngựa chậm rãi đi, mới nhỏ giọng, “Có phải tối hôm qua bị phát hiện?” Cho nên hôm nay mới phòng bị bọn họ như vậy?
“Có gì khác nhau?” Thời điểm Hydeine nói chuyện còn mang theo lờ mờ ngái ngủ. Ngày hôm qua lăn qua lăn lại đến quá nửa đêm, sáng nay tờ mờ sáng đã phải dậy, tâm tình của hắn tồi tệ đến cực điểm.
Dilin nghĩ nghĩ, cảm thấy đích xác không khác biệt nhiều lắm. Dù sao bọn họ chính là quân tình nguyện đến trợ giúp Langzan, chờ sau khi chuyện nơi đây chấm dứt, hẳn sẽ không quay trở lại lần nữa. Lo lắng duy nhất là bọn hắn định đưa họ đến nơi nào.
Hai ngày trôi qua, nghi ngờ bay mất. Ven đường gặp người Langzan đều chứng thực bọn họ đích thật đang đi hướng thành Dabe, Dilin cũng yên tâm.
Thùng sắt tuy nặng, nhưng không xóc nảy như xe ngựa bình thường, tình trạng say xe của Hydeine ổn hơn nhiều, tâm tình cũng dần tốt lên, ở trên xe nhàn hạ, liền kiểm tra ma pháp của Dilin trong phạm vi nhỏ. Bởi vì thùng xe chắc chắn, cho nên Dilin dù thất thủ cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn.
Bất quá mặc kệ bọn họ có động tĩnh gì, đội ngũ hộ tống cũng không phản ứng, giống như người vô hình, ngoại trừ thông báo hai câu lúc nghỉ chân, mọi thời điểm khác sự tồn tại có thể so sánh với không khí. Không thể thiếu, cũng không chướng mắt.
Giữa trưa ngày thứ tư, đội ngũ đến thành Dabe.
Đội ngũ hộ tống trực tiếp đưa bọn họ vào biệt quán dựng tạm thời trong thành.
Dilin và Hydeine vừa xuống xe, liền nhìn thấy một người đàn bà trung niên đen gầy, ánh mắt đầy tơ máu lóe ra quang mang kiên định sắc bén.
“Chúng ta là…”
“Các người ở trong này làm gì!” Người đàn bà trung niên hét lớn một tiếng, ngắt lời Dilin, “Đám ngu si ở vương đô còn ngại nơi đây chưa đủ phiền toái sao?”
Đội trưởng đội hộ tống sắc mặt có chút xấu hổ, lại có chút phẫn nộ, “Chúng ta tới hộ tống quân tình nguyện St Paders.” Người đàn bà trung niên lúc này mới chuyển mắt nhìn Dilin và Hydeine, “Ngươi nói bọn họ là quân tình nguyện St Paders?”
Đội trưởng do dự. Trước đó, cấp trên của đội trưởng – thị vệ trưởng hoàng cung đã từng dặn hắn, trên đường phải coi chừng hai người kia, nói cách khác thị vệ trưởng còn nghi ngờ thân phận bọn họ, nhưng đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của người đàn bà, hắn cắn răng nuốt những lời kia xuống, cứng ngắc gật đầu.
“Hai người?” Giọng điệu kỳ quái.
Dilin cảm thấy đây là thời điểm để giải thích. Cậu đành phải kể lại sự tình quân tình nguyện St Paders mới tới thành Tutan đã gặp bệnh nặng.
Sắc mặt người đàn bà hơi dịu xuống. Khi Chaifuang vội vàng rời đi đích xác đã đề cập với bà chuyện quân tình nguyện St Paders bị bệnh, thời giân địa điểm đều trùng khớp.
“Ta là thành chủ thành Dabe, Pamela • Warra. Đội tiền trạm của St Paders đang đóng ở tiền tuyến ngoài thành mười lăm dặm, trước tiên các ngươi nghỉ ngơi ở biệt quán một chút, buổi chiều ta mang bọn ngươi qua.”
“Mười lăm dặm?” Dilin giật mình biến sắc, “Không phải năm mươi dặm sao?”
Mặt Pamela lộ vẻ mỏi mệt, “Tốc độ bão cát nhanh hơn chúng ta tưởng tượng.”
Hydeine đột nhiên mở miệng: “Điều tra nguyên nhân trận bão này chưa?”
Cặp mắt đen ngả nâu của Pamela liếc hắn một cái, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Trước tiên ta mang bọn ngươi đi đăng ký phòng.”
Đội trưởng hộ tống thấy bà nói đi là đi, mặc xác mình và đội hộ tống trong này, lòng càng phẫn nộ, lớn tiếng: “Thành chủ!”
Chân Pamela không ngừng bước, chỉ không kiên nhẫn phát giọng mũi: “Hử?”
“Người đã đưa đến, chúng ta trở về phục mệnh.” Nếu đối phương không định lưu bọn họ lại, bọn họ cũng chẳng mặt dày lưu lại, dù sao người đã giao cho Pamela, lại là tự tay bà tiếp nhận, về sau dù xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng có thể phủi tay sạch sẽ. Nghĩ như vậy, lửa giận vì Pamela lạnh nhạt nhất thời vụt tắt, hắn không chút do dự mang theo đội hộ tống và xe ngựa rời đi.
Chờ tiếng bánh xe ngoài cửa biến mất, Dilin tò mò hỏi Pamela: “Thành chủ tại sao không mời bọn họ ở lại?” Đội hộ tống một đám tuổi trẻ cường tráng, đối với thành Dabe mà nói, thật sự là trợ lực hiếm có.
“Thứ ngu đần ngoại trừ lãng phí lương thực còn có thể làm gì?” Pamela uể oải ấn huyệt Thái Dương, hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Biệt quán chỉ do một tấm ván thô sơ dựng lên, dẫm trên mặt còn phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt.
Dilin bước cực kì cẩn thận, chỉ sợ một bước dẫm thủng sàn nhà.
Pamela phân cho hai người một gian nhỏ hẹp. Trong phòng chỉ có hai cái giường do ba tấm ván ghép thành. Không có khăn trải giường, phía trên để một tấm vải bố làm chăn.
Pamela ném bọn họ vào phòng xong, chẳng thèm nói gì nữa, vội vội vàng vàng rời đi.
Dilin và Hydeine đứng trong phòng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ho khan không ngừng truyền đến từ phòng bên, ho đến kịch liệt, cơ hồ phòng ở cũng chấn động.
“Thủ vệ nơi này còn lơi lỏng hơn thành Xiaobe.” Dilin nghiêng người lách qua Hydeine đi mở cửa sổ. Cửa sổ chỉ bắt hờ vào khung cửa, đẩy cái liền mở. Cậu cúi đầu nhìn đường phố, chỉ thấy người trên đường hầu hết có dáng vẻ vội vã, chân đi không chạm đất.
Vừa lúc Pamela đi ra từ biệt quán, từ phía trên nhìn đỉnh đầu của bà, không ngờ nhìn thấy một mảng hoa râm. Bà thấy một thanh niên xách hai thùng nước lớn đi qua trước mặt, lập tức quát: “Ai cho ngươi đến nơi này?”
“Tôi đưa nước.” Thanh niên bị bà quát đến sửng sốt.
“Không ai nói cho ngươi biết đưa nước phải đi đường số mười phía nam sao?! Phố này lát dùng để chuyển cây! Cấm đường!” Pamela phất tay.
Thanh niên đã đi hơn nửa con phố không thể không quay lại.
Pamela chạy đến phố đối diện, kéo một người mặc quân phục chỉ huy, rống đến nửa phố đều nghe thấy: “Vì sao không canh giữ đầu phố?”
“Ta đã phái người canh giữ.” Người đàn ông mặc quân phục bị rống đến ù ù cạc cạc.
“Người kia thì sao?” Pamela chỉ tay về phía thanh niên đưa nước, lại phát hiện hai thùng nước bên đường, người tìm không thấy.
“Ta mặc kệ có bao nhiêu gian tế trà trộn vào, dù sao nơi này cũng chẳng có cái gì không thể cho bọn họ biết. Hiện tại ta chỉ hy vọng đám ngu si này có thể quản được chân mình, miễn cho đui mắt đi lại lung tung!”
Người mặc quân trang cười khổ: “Cái này chỉ sợ rất khó. Chúng ta càng phong tỏa đường, bọn họ càng tò mò ta làm gì trong này.”
“Nếu bọn họ tới chỗ của ta báo danh, ta sẽ bảo ngay cho mà biết chúng ta đang làm gì, miễn cho bọn họ phải đi lại lung tung như ruồi mất đầu.” Pamela khinh thường hừ lạnh, hiển nhiên cũng biết chuyện này không thể xảy ra, bớt cáu kỉnh hỏi, “Ngươi mang bao nhiêu cây lại đây, có đủ dùng không?”
Người mặc quân trang nói: “Ma pháp truyền tống trận bị đóng cửa, chỉ có thể điều động từ thành Orlan và thành Hanse gần đây, tổng cộng có chín trăm gốc. Nếu không đủ, chỉ có thể lấy ở thành Pangnir xa hơn. Bất quá nghe nói thành chủ thành Pangnir đã đi mất, hiện tại trong thành rất loạn, mọi việc không ai chỉ huy.”
“Chín trăm gốc? Dùng thế nào được!”
“Hiện tại vấn đề không phải không đủ cây, mà là không đủ pháp sư mộc hệ. Đối phó với cát vàng dùng mộc hệ tốt nhất, nhưng ma pháp sư mộc hệ trên đại lục không nhiều, gộp cả viện quân St Paders và nghiệp đoàn ma pháp cũng chỉ có mười sáu người.”
Pamela không lên tiếng, quay đầu nhìn đầu đường.
Người mặc quân trang đột nhiên ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng Dilin.
Dilin sửng sốt, lập tức tỏ ý mỉm cười.
Đối phương dường như dò xét đánh giá một lát, mới dời đầu đi chỗ khác.
Dilin rút đầu về, nhìn gian phòng hẹp, nói với Hydeine đang ngồi trên giường định mở sách: “Chúng ta đi nhìn những chỗ khác trong thành đi.” Bên ngoài khí thế ngất trời, cậu khó mà ngồi trong xó không nhìn không hỏi.
Hydeine nhướng mày: “Ngươi không sợ bị cho là gian tế?”
Dilin cười: “Gian tế nơi này hình như không được xem trọng.” Nếu không thanh niên mang nước vừa rồi cũng không càn rỡ như vậy.
Hydeine cất sách đứng dậy.
Dilin đột nhiên nhớ tới vấn đề hắn hỏi Pamela trước đó, “Anh biết nguyên nhân gây ra bão cát?”
Hydeine nói: “Không biết.”
Dilin ngẫm cũng thấy có lý, anh ta từ trước đến nay luôn ở bên mình, nếu anh ta biết, mình cũng phải biết mới đúng.
Hai người xuống lầu, còn chưa ra khỏi biệt quán, chợt nghe thấy tiếng bánh xe nặng nề từ cửa thành truyền tới. Giây lát, tấm ván gỗ thật lớn che khuất tầm nhìn bị dời đi, trên xe tầng tầng lớp lớp xếp rất nhiều cây, cành lá rậm rạp, xanh um tươi tốt, khiến cái nóng chốn thành thị trong chớp mắt dịu hẳn xuống.
Dilin đột nhiên nói: “Nếu tôi là mộc hệ thì tốt rồi.” Mộc hệ cho tới bây giờ đều bị ba hệ khác coi thường, tại sát na này đột nhiên cao lớn thần thánh vô cùng.
Thật vất vả chờ đoàn xe chuyển cây đi qua, Pamela bước đến, nhét vào tay bọn họ mỗi người một khối nhìn như bánh nướng áp chảo cùng một túi nước, “Cây vận chuyển đến tiền tuyến, chúng ta đi theo.”
Dilin nhìn trước sau xung quanh, không xe không ngựa.
Pamela nhìn ra tâm tư của cậu, cười lạnh một tiếng, nâng hai đùi đi theo đoàn xe.
Mặt Dilin ửng đỏ.
Hydeine đột nhiên lên tiếng: “Loại tốc độ này, phải đi tới khi nào?”
Pamela quay đầu lại.
Dilin đang chuẩn bị ăn đành phải buông đồ ăn bên miệng xuống.