Chuyện Dilin nhờ quan hệ gia nhập quân tình nguyện chỉ gợn lên cơn sóng nhỏ trong phòng ngủ.
Gợn sóng kia chính là Soso.
Nhóc chỉ còn thiếu nước nhét mình vào túi không gian của Dilin để đi theo.
Kevin dường như sớm đã dự đoán được kết quả này, trong tươi cười quỷ dị với Raymond mang theo ba phần hiểu rõ.
Dilin bị hắn cười đến da đầu run rẩy, “Xảy ra chuyện gì mình không biết sao?”
Kevin nói: “Không không không, những lời này hẳn phải do mình hỏi. Cậu có phát sinh chuyện gì chúng tớ thực muốn biết nhưng lại không biết không?”
Dilin mờ mịt nhìn Raymond.
Raymond kiên định lắc đầu: “Mình thủy chung cảm thấy phỏng đoán kinh dị như vậy không có khả năng xảy ra.”
Dilin nói: “Phỏng đoán kinh dị?”
Raymond liếc Kevin một cái: “Cậu ta cảm thấy cậu và Hydeine đang yêu nhau.”
Mặt Dilin thoắt trắng bệch, bất quá chừng một giây, huyết sắc lại dâng lên điên cuồng, khiến mặt cậu đỏ như cà chua.
“Mình đã nói rất kinh dị mà.” Raymond lắc đầu không cho là đúng.
Kevin nói: “Mình phán đoán có căn cứ. Lấy ấn tượng mình hình dung về Tajires đạo sư, anh ta không phải là loại người nguyện ý phối hợp với học sinh sắm vai tình nhân để đuổi công chúa đi.”
Raymond phản bác theo bản năng: “Không phải sắm vai tình nhân, là người bị thầm yêu, cái này dễ thỏa mãn tâm hư vinh.”
Kevin nói: “Vậy sao cậu không giúp?”
Raymend nghẹn họng, hồi lâu mới nói: “Đối phương là công chúa Joanne.”
Kevin nói: “Cậu cho rằng không có việc gì, Tajires sẽ vô duyên vô cớ đắc tội công chúa?”
“Ai nói vô duyên vô cớ. Dilin là học sinh đắc ý của anh ta.” Raymond vỗ tay nói, “Lại nói, lấy cá tính của Hydeine, không chừng anh ta còn xem chuyện này là khiêu chiến.”
Kevin dùng khẩu khí quái dị nói: “Khiêu chiến?”
“Không tin hỏi Dilin, cậu ấy hiểu Hydeine rõ nhất.” Raymond quay đầu, lại phát hiện Soso và Dilin không thấy đâu. “Bọn họ đi đâu rồi?”
Cửa bị đẩy nhẹ, Soso lộ ra nửa cái đầu từ khe cửa, “Dilin nói phòng để cho các anh, bọn em sang phòng Kevin ngủ.”
Kevin nhảy dựng, “Từ từ, tại sao lại sang phòng anh…”
“Đây là tất của anh.” Soso bưng mũi ném vào.
Kevin luống cuống tay chân tiếp lấy.
“Dilin nói đôi tất này anh giấu dưới gối đầu, nhất định rất quan trọng với anh, cho nên bảo em giao cho anh.” Soso nói xong, đóng cửa rời đi.
Raymond che mũi, ghét bỏ nhìn tất trong tay Kevin, “Cậu không có việc gì đặt tất thối dưới gối làm chi?”
Kevin lúng túng: “Để tránh mùi lộ ra ngoài.”
“…” Raymond tung một cước đá Kevin lên giường.
Qua một lát.
Tất giống như sao băng bay qua cửa sổ ra ngoài.
Cùng là ngồi thuyền rời đi, không khí lần này so với trận đấu cùng St Sorvi lần trước ngưng trọng hơn nhiều.
Khuôn mặt các tinh anh cao cấp viện không hề cứng nhắc, chỉ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, trong khoang thuyền yên tĩnh không tiếng động.
Dilin ngồi một mình giữa đám người thành niên, giống như con thỏ lạc vào bầy dê. Cậu muốn tìm người quen duy nhất trên khoang thuyền, nhưng nghĩ đến sáng nay rời đi, ánh mắt của Michelle và những người khác có dụng ý khác, bèn kiềm chế kích động.
Dù là một mảnh hảo tâm, cậu rốt cuộc vẫn xem như nhờ quan hệ mà gia nhập quân tình nguyện, nếu tiếp tục biểu hiện thân cận với Hydeine, chỉ sợ càng sẽ có các loại đồn đại nhảm nhí truyền ra.
Phong cảnh vẫn giống lần trước, Dilin lại như ngồi trên bàn chông, một ngày bằng một năm.
Đến ngày thứ tư cậu rốt cục nhịn không được trộm tới phòng Hydeine.
Gõ cửa hai cái, cửa từ trong mở ra.
Hydeine nằm trên giường, ngũ quan anh tuấn dưới ánh sáng từ cửa sổ, càng có vẻ lập thể.
Dilin lúc này mới nhớ tới mình vốn định mua thuốc say tàu nhưng bởi vì luân phiên có chuyện mà quên mất. “Đạo sư?”
Hydeine miễn cưỡng mở một mắt, “Ngày thứ mấy?”
“Ngày thứ tư.”
Hydeine nhếch nhếch môi.
Nguyên bản bọn họ có thể chọn tuyến đường đi Julan, dùng ma pháp trận trực tiếp đến Langzan, như vậy chỉ cần ở trên thuyền không đến một ngày. Nhưng Langzan vì phòng ngừa những quốc gia khác nhân lúc cháy nhà đi hôi của, đã phong bế ma pháp trận truyền tống. Nói cách khác, muốn tới Langzan, phải kết hợp ngồi thuyền ngồi xe.
“Muốn uống cà phê không?” Dilin theo bản năng nhẹ giọng.
Hydeine khẽ đồng ý.
Dilin lấy cà phê ra xoay người đi pha. Từ sau lần trước tìm không thấy cà phê, Hydeine đã giao cho cậu hai bao cà phê mang theo bên người.
Thuyền tuy không lớn, nhưng đồ vật nên có vẫn phải có.
Dilin pha cà phê xong, đang muốn xoay người, đường duy nhất đã bị chặn.
“Ngươi chính là học sinh sơ cấp kia?” Người tới là một gã trung niên tầm bốn mươi tuổi, tóc hoa râm hai bên mai khiến cho hắn nhìn qua cực kỳ tang thương.
“Đúng vậy.” Dilin cẩn thận trả lời.
“Đạo sư của ngươi là một thiên tài.” Gã trung niên không để lộ ý tứ.
Dilin đành phải giữ lễ phép mỉm cười, “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
“Hành trình lần này đến Langzan rất nguy hiểm, ngươi còn trẻ, không cần gấp học phần, sao lại muốn mạo hiểm?”
Dilin tận lực không để vẻ mất kiên nhẫn hiện lên trên mặt, dằn lòng nói: “Bạn của tôi ở Langzan.”
“Là quý tộc?” Gã trung niên nói, “Ta biết ngươi là quý tộc miễn thi.”
Đã lâu không nghe bốn chữ quý tộc miễn thi này, Dilin khẳng định mình vừa nhìn thấy trong mắt hắn sự khinh miệt từng hiển hiện trong mắt Kevin. “Đúng vậy, đó cũng chẳng phải bí mật.”
Gã trung niên thấy khẩu khí của cậu chuyển sang cứng rắn, liền cười nói: “Chỉ là ta cảm thấy tò mò về ngươi và Tajires ma đạo sư. Bởi hắn trong ấn tượng của ta vẫn luôn là một người chuyên tâm nghiên cứu ma pháp, khinh thường để ý thế tục.”
Cho nên thu cậu làm học sinh, mang cậu theo chính là để ý tới thế tục? Hoặc rõ ràng là, nịnh bợ thân phận quý tộc của cậu? Dilin cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười với phỏng đoán ác ý của hắn. Từ khi lên thuyền cậu đã rất chú ý nhất cử nhất động của bản thân, sợ khiến cho bọn họ coi thường mình, nhưng không ngờ đối phương chẳng những đã sớm phán xét cậu, thậm chí ngay cả Hydeine cũng bị tha xuống nước.
“Cảm tạ ngài đã quan tâm đạo sư của ta, nếu có cơ hội, ta cũng thực nguyện ý đi tìm hiểu đạo sư của ngài, dù rằng, hiện tại ta còn chẳng biết đó là ai.” Dilin vừa cười vừa cầm cà phê lách qua hắn.
“diveaka nimoyoli…”
Dilin nghe thấy từ cổ họng hắn phát ra tiếng chú ngữ cực nhẹ. Cước bộ của cậu dừng lại, khẩn trương chú ý bốn phía.
Thuyền đột nhiên lắc lư dữ dội.
Dilin không chút do dự dùng phong nguyên tố đưa mình về phòng, sau đó đóng cửa.
Thuyền một lần nữa vững vàng trở lại.
Cậu không có thời gian đi đoán sắc mặt hiện tại của học trưởng trung niên kia, Hydeine đang yếu ớt ghé vào bên giường, ói ra một đống nước vàng.
“Không xong, trên thuyền không có thuốc sao?” Dilin tiện tay đặt cà phê sang một bên, nâng hắn dậy.
Hydeine chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt lại: “Vừa rồi ai dùng ma pháp?”
Dilin nói: “Một học trưởng.”
“Nơi này ngoài ta ra, đều là học trưởng của ngươi.”
“Nơi này trừ anh ra, tôi chẳng biết tên ai.”
“… Ngươi kém hòa nhập thật.” Hydeine mở to mắt, đứng dậy đi lấy cà phê.
“Anh định làm gì?” Dilin đi trước một bước đoạt cà phê về mình.
Hydeine cau mày: “Đây không phải cho ta uống sao?”
“Tôi đổi ý. Anh vẫn nên ăn chút cháo trước.” Dilin không đợi hắn trả lời, kiên quyết mở cửa sổ đổ cà phê ra ngoài.
Hydeine nhướng mày: “Ta không biết nên nói người vừa lãng phí cà phê hay là lãng phí hồ nước.”
Dilin mắt điếc tai ngơ, “Tôi đi nấu cháo.”
“Rửa sạch sàn nhà trước đã.” Hydeine dùng ngón cái đè huyệt thái dương, ra khỏi cửa.
Trên thuyền đang náo nhiệt vì lắc lư vừa rồi.
Gã trung niên ngồi trong góc, khi nhìn thấy Hydeine đi ra, thân thể hơi co rụt lại.
“Vừa rồi ai dùng ma pháp?” Giọng nói độc đáo của Hydeine khiến tất thảy xôn xao xung quanh đột nhiên im bặt.
Các học sinh dừng lại, quay đầu nhìn hắn chăm chú.
“Trong số các ngươi hẳn không có tên nhi đồng năm sáu tuổi nào cần dùng trò đùa dai để cường điệu hóa sự tồn tại của mình chứ?” Ánh mắt Hydeine đảo qua.
Phía dưới lặng ngắt như tờ.
“Như vậy, trở lại vấn đề vừa rồi, là ai dùng ma pháp? Lý do là gì? Ta rất ngạc nhiên.” Đôi mắt xanh thẳm như biển da thịt tái nhợt như tuyết, khiến cả người hắn đều lộ ra một cỗ tư thái lành lạnh.
Các học sinh hai mặt nhìn nhau.
Hydeine lười biếng nói: “Ta hy vọng hắn đi ra vào lúc ta còn chưa nghĩ tới việc truy cứu hậu quả…”
Cửa phía sau mở, Dilin bước ra.
Khuôn mặt gã trung niên căng thẳng, đứng dậy. “Là tôi. Tôi chỉ muốn ôn tập ma pháp.”
Hydeine thản nhiên: “Chúc mừng ngươi. Ngươi đến muộn.”
Gã trung niên không hiểu ý tứ của hắn.
“Ngươi đã rảnh như thế, vậy thì,” Hydeine quay đầu nói với Dilin, “Triệt hạ ma pháp trận đang đẩy thuyền, sau đó đưa mái chèo cho hắn.”
Gã trung niên đoán được hắn phải làm gì, sắc mặt nhất thời cực kì khó nhìn.
Hydeine nói với những người khác: “Nhớ rõ sau khi lên bờ phải cảm tạ hắn vất vả cần cù lao động.”
Một học sinh cao cấp viện đứng lên nói: “Tajires đạo sư, tôi hiểu cách làm của ngài. Nhưng tình thế Langzan nghiêm trọng, chúng ta có nên lãng phí thời gian trên đường như vậy?”
Hydeine bĩu môi bề phía gã trung niên: “Nghe thấy hắn nói chưa? Không được lãng phí thời gian trên đường.”
Mặt gã trung niên đen lại như đáy nồi.
Thuyền chậm rì rì tiến tới ngày thứ tám.
Gã trung niên rốt cục được phóng thích. Nhưng các học sinh khác đều oán thán dậy đất đối với tốc độ như rùa mấy ngày nay. Vốn ngồi thuyền đã là chuyện thống khổ, huống chi còn kéo dài hành trình.
Hydeine lần thứ hai xuất hiện trên thuyền.
Đối mặt với ánh mắt u oán của các học sinh, hắn chỉ làm một động tác – khai hỏa.
Lập tức, thuyền lao như tên bắn, soạt một cái vút đi!
Hai giờ rạng sáng ngày hôm sau, thuyền xuất hiện tại bờ biển Sonlisgar.
Hydeine nhìn sắc trời, cau mày: “Đến sớm.”
Bất quá không có ai chú ý vấn đề này, bởi vì trừ hắn ra, tất cả mọi người đã ngã xuống.
Bên cửa sổ, boong thuyền trải đầy người.
“Nôn!”
“Nôn…”
Hydeine ngoài ý muốn phát hiện tốc độ này cư nhiên không khiến hắn có bất kì khó chịu nào. Hắn lẩm bẩm: “Nguyên lai, làm vậy sẽ chữa được say tàu.”
“Nôn!”
“Nôn oa…”
Dilin xem như còn tương đối ổn, còn có thể lắc lắc đến bên người Hydeine, “Người của chúng ta khi nào đến tiếp?”
“Xế chiều hôm nay.”
“Vậy bây giờ làm sao?”
“Ngủ đi.” Hydeine thỏa mãn trở về phòng, lưu lại Dilin nhíu mày nhìn những người khác nôn đến tối tăm mặt mũi.