Trận tuyết lớn tháng ba này mấy ngày liền không còn chút dấu vết nào cho thấy sẽ dừng lại. Còn Vương Thanh vài ngày gần đây không thấy xuất hiện, wechat cũng không đăng gì lên. Phùng Kiến Vũ mỗi ngày đều khó chịu ngồi lướt lướt, lướt đến nát cả trang cá nhân của tên kia. Dù vậy, nhưng mỗi khi nghĩ đến Vương Thanh hiện tại đang ở cách chỗ mình không bao xa liền thấy thật cao hứng.
Bây giờ đã nghĩ thông suốt, cũng quyết định không làm bằng hữu nữa. Phùng Kiến Vũ giống như trong một đêm phát hiện ra bảo bối quý giá, luôn không nhịn được mà nở nụ cười. Trước giờ hễ nhớ tới chuyện gì cũng đều cảm thấy có chút khổ sở đau nhói, nhưng lúc này nhớ lại cái gì cũng đều thấy ngọt ngào, khóe miệng đều cong hết cả lên.
“Đại ca, anh xem. Nhị ca lại cười rồi, cười đến câu dẫn“.
Cốc Nam đánh một cái vào gáy Từ khoát: “Thiếu thao hả!“.
Từ Khoát che mặt ủy khuất nói: “Không phải. Đại ca, anh có nhớ hồi năm nhất có một cậu trai theo đuổi nhị ca không?. Cmn lúc đó tôi bị dọa cho sợ chết khiếp, nhị ca cũng thấy sợ. Duy chỉ có chị dâu là khí phách, hai cái tát liền hàng phục tên kia luôn“.
Phùng Kiến Vũ rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn hai người bên kia đang nhỏ to xì xào bàn tán.
“Tam ca, gần đây không thấy cậu cùng Lôi Phong ra ngoài chơi?“.
“Đừng nói nữa. Tìm anh ta nhiều lần, lần nào anh ta cũng nói phải làm bài tập, hẹn nhiều lần rồi nhưng là không có thời gian“.
Phùng Kiến Vũ khẽ nhíu mày: “Tam ca à, cậu thế này hình như không được cho lắm. Lần trước tuyết lớn như vậy người ta còn không ngại cực khổ đem đồ ăn đến cho cậu, cậu có nên bày tỏ chút thành ý hay không?“.
Từ Khoát vỗ đùi: “Nhị ca nói rất có đạo lý a~, bằng hữu có qua phải có lại!. Anh có biết anh ta thích ăn gì không?“.
“Tôi biết a~. Để tôi nói cho!“.
Ba người từ canteen đi ra. Phùng Kiến Vũ cùng Từ Khoát đi siêu thị mua một đống đồ Vương Thanh thích ăn, sau khi xếp hàng thanh toán Từ Khoát mang theo hai túi đồ ăn to đi về mới phát hiện hình như có gì đó không đúng...
“Nhị ca, về phòng kí túc xá, tôi đem tiền trả anh“.
“À, không cần vội. Để sau đi”.
Vương Thanh gần đây chuẩn bị nộp bài, cả ngày từ sáng đến tối đều là chỉnh chỉnh sửa sửa bài vẽ. Từ sau hôm uống say đó, hắn đã tận lực tránh mặt Phùng Kiến Vũ, wechat cũng không đăng bài mới. Không hiểu sao hai ngày nay hắn luôn mơ thấy ác mộng, mơ tới người năm đó nhảy lầu là Phùng Kiến Vũ.
Mấy ngày rồi cũng không có giấc ngủ nào là đầy đủ, hai con mắt cũng sưng hết cả lên, lại còn bị Bạch Nham cười nhạo cho một trận. Lúc Từ Khoát thấy Vương Thanh liền hoảng sợ la lên: “Thanh ca, anh là chạy nạn từ đâu về?“.
Vương Thanh tay cầm nửa điếu thuốc, lấy một cái ghế trống đưa cho Từ Khoát ngồi: “Làm xong đợt này thì ổn rồi. Sao cậu lại đến đây?“.
“À, mang cho anh ít đồ ăn, cho cả Lão Bạch nữa“.
Bạch Nham vỗ tay khen ngợi: “Cậu quan tâm quá rồi“.
Vương Thanh nhìn một chút mấy món đồ bên trong. Toàn bộ đều là thứ hắn thích, còn có sandwich: “Làm sao cậu biết tôi thích ăn mấy cái này?“.
“Nhị ca nói cho tôi biết á. Là anh ấy đưa tôi đi mua“.
Từ Khoát quả thật là người rất đơn giản. Vương Thanh hỏi cậu ta một câu, cậu ta liền đem hết mọi chuyện mà nói hết: “Chính là nhị ca trả tiền. Tôi nói để về lấy tiền trả, anh ấy còn bảo không cần gấp“.
Bạch Nham nhìn thoáng qua Vương Thanh, vừa liếc nhìn Từ Khoát, rồi thở ra một cái rõ dài.
Lúc Từ Khoát về rồi, Vương Thanh lấy đồ ăn trong túi ra bày lên mặt bàn, căn chỉnh đủ mọi góc độ, chụp vài tấm xong bắt đầu ngồi lựa hình.
Bạch Nham nhìn chăm chăm cái Sandwwich kia hỏi: “Tôi có thể ăn chưa?“.
“Ăn cái gì mà ăn???. Ở đây không có phần của cậu“.
“Người ta bảo có phần của tôi mà...“.
“Không cho“.
“Đồ vô tình!!!!!“.
Ngày hôm đó Vương Thanh uống rất nhiều, Bạch Nham bị ép phải ngồi bên cạnh nghe hắn lải nhải đến nửa đêm. Nào là Phùng Kiến Vũ như nào như nào, hắn thích Phùng Kiến Vũ đến thế nào thế nào, nhưng tại sao hắn lại phải buông bỏ... Về phần tình cảm thì không sai, nhưng cũng là kể cho người qua đường nghe thôi mà, có cần phải đem chuyện năm đó hai người hôn nhau như thế nào mà diễn tả chi tiết cho tôi nghe không?. Tôi thật sự không muốn biết á!!!.
Vương Thanh rốt cuộc cũng chọn xong ảnh, kết hợp với một câu cảm ơn rồi đăng lên.
Vương Thanh vừa đăng lên, Phùng Kiến Vũ bên kia liền nhìn thấy, lại suy nghĩ một chút... nhớ đến mấy ngày hôm nay hắn không thèm ấn thích ảnh của cậu, cho nên lần này Phùng Kiến Vũ cũng làm bộ không nhìn thấy.
Vương Thanh đợi nửa ngày cũng không thấy người nào đó ấn thích, khó chịu trưng cái mặt nhăn nhăn ra mà nhìn chằm chằm vào điện thoại. Nhưng không ngờ tới Bạch Nham kế bên so với hắn còn sốt ruột hơn, lướt lướt điện thoại mãi cũng không thấy Phùng Kiến Vũ ấn thích ảnh của Vương Thanh.
Nhất định là tiểu tử kia còn đang giận chuyện mấy hôm rồi có người không chịu để ý tới cậu ta.
Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại đi vài vòng, lão tam còn chưa thấy về, trong phòng chỉ còn một mình, cậu nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên muốn dọa Vương Thanh một cái.
Vương Thanh băn khoăn mãi vẫn không thấy Phùng Kiến Vũ ấn thích, đang muốn để điện thoại xuống đi dọn bàn thì màn hình bỗng sáng lên. Vương Thanh xác nhận nhiều lần, đúng là điện thoại của Phùng Kiến Vũ, hắn trong lòng đập mạnh một cái, không biết có nên nhận hay không.
Phùng Kiến Vũ lấy hết dùng khí ấn ra dãy số của Vương Thanh, lúc chuông điện thoại reo lên thì tay cũng bắt đầu run rẩy. Lúc này gọi điện thoại cho Vương Thanh vừa là hù hắn nhưng cũng đồng nghĩa với việc đang hù dọa chính bản thân mình.
Trong lòng Phùng Kiến Vũ đếm thầm, đợi hai tiếng chuông liền dập máy...
Một...
“Alo?“.
Vương Thanh biết mình không nên nhận cú điện thoại này, hắn né nhiều ngày như vậy, đến một cái wechat cũng không dám đăng, lúc nãy phát lên còn phải mượn danh là cảm ơn Từ Khoát. Thế nhưng hắn lại nhịn không được, biết rõ phía trước là đầm lầy, vậy mà vẫn nghĩ mình có thể toàn thân mà trở ra.
“Thanh ca, ăn cơm chưa?“.
Giọng Phùng Kiến Vũ rất nhẹ nhàng còn có chút ý tứ trêu chọc, nhưng trên thực tế, cậu đã phải cầm lấy lưng ghế bên cạnh mới có thể khống chế thanh âm của mình không bị run lên.
“Ăn, ăn..“.
Vương Thanh trong chớp mắt cảm thấy hoảng hốt, bây giờ thật giống như được trở lại rất nhiều năm về trước. Phùng Kiến Vũ dùng giọng nói như vậy cùng hắn chơi đùa, vừa chọc hắn vừa cười tươi, hai mắt đều cong cong cả lên.
“Ăn ngon không?“.
“Cũng được, ăn ngon“.
Phùng Kiến Vũ từ từ thở hắt ra, nói lan man tìm nội dung để trò chuyện: “Cái kia... Bạch Nham một phần. Anh đừng dành ăn hết“.
Vương Thanh liếc mắt nhìn sang kẻ bên cạnh đang áp sát lỗ tai vào điện thoại của hắn nghe lén: “À. Cậu ta nói không đói bụng, không muốn ăn“.
Bạch Nham trợn trừng hai mắt muốn giải thích hai câu liền bị Vương Thanh một cước đá văng, hắn cầm điện thoại di động bước vào phòng vệ sinh đóng cửa cài chốt.
Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên nghĩ không ra tại sao bản thân lại gọi đến số này, rồi tiện tay cầm bút vẽ loạn lên tờ giấy trước mặt, như chợt nhớ ra gì đó, hai mắt đều sáng lên: “À, anh nộp bài chưa?“.
“Xong rồi, ngài mai nộp“.
Bầu không khí giữa hai người trở về lúng túng ngại ngùng, Phùng Kiến Vũ hắng giọng, mười phần trấn định nói: “Ai, đừng như vậy chứ. Không phải anh nói chúng ta vẫn là bằng hữu tốt sao?. Anh như vậy, tôi có chút lúng túng...“.
Vương Thanh trong lòng đau xót, cười khổ một cái: “Đúng vậy, cậu xem hiện tại lại xấu hổ như vậy“.
“Cứ như vậy a~“.
Phùng Kiến Vũ cúp điện thoại trong lòng vẫn còn mấy phần kích động. Là cậu gọi điện cho Vương Thanh!, gọi điện thoại á!. Còn trêu chọc Vương Thanh!, thật sự quá kích thích!!.
Vương Thanh cúp điện thoại xong trong lòng cũng không thấy khá hơn bao nhiêu. Hắn là nghe được chính miệng Phùng Kiến Vũ nói hắn với cậu chỉ đơn giản là hảo bằng hữu... những lời này chẳng khác gì lấy dây thép mà cọ vào tim hắn, máu me đều be bét hết ra.
Bạch Nham nhìn Vương Thanh không khác gì một đám mây đen từ trong phòng vệ sinh bước ra, trịnh trọng mà cảm thán một câu: “Tôi nghĩ chắc cậu phải vui đến hai ngày mất. Người trong mộng gọi điện thoại cho cậu kìa, ôi chao...“.
“Cút đi“.
Vương Thanh thẫn thờ ngồi trên ghế, trong nháy mắt quên hết tất cả mấy việc bản thân đang làm, mà hiện tại cũng không có tâm tư để làm gì cả. Miệng nói làm huynh đệ là một chuyện, nhưng nếu thực sự làm huynh đệ thì lại là một chuyện khác.
Nhãn thần của Bạch Nham lại mở ra, đại khái cũng đoán được Vương Thanh là đang khổ não cái gì: “Cái gì mà cậu phải phiền lòng?. Không phải đây là điều cậu mong muốn sao?. Tình cảm rõ là còn rất nhiều, vậy mà lại không muốn thử thêm một lần?. Cậu kể cậu năm đó mạnh bạo ra sao, thế nào càng lớn càng vô dụng như vậy, thật sự càng sống càng phí phạm“.
Vương Thanh cũng không biết năm đó vì sao bản thân lại khốc như vậy, muốn hôn liền đem người đè xuống mà hôn. Đại khái khi đó không nghĩ nhiều, cũng không e dè gì, chỉ cần mình thích thì chuyện khác đều không quan trọng. Thế nhưng hiện tại, Phùng Kiến Vũ có thích hay không, có mở lòng với hắn hay không lại quan trọng hơn hết.
Cố Ninh thấy Phùng Kiến Vũ gọi đến, còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì, kết quả bên kia chỉ nói một câu “Tôi gọi điện cho anh ta“.
Cố tiểu thư không chút do dự cúp điện thoại, thuận tay ném luôn vào túi xách. Cô nàng có cảm giác, bây giờ mọi chuyện vẫn còn chưa đâu vào đâu, vạn nhất nếu mọi chuyện tốt đẹp.... không phải tên kia sẽ đứng trước mặt cô mà tú ân ái chứ?!?!.
Phùng Kiến Vũ trong lòng biết bao tâm sự cũng chỉ có một mình Cố Ninh để kể, làm sao cậu có thể dễ dàng buông tha nàng. Nêu cô nàng không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn... cậu liền trực tiếp đứng chôn chân ở cửa phòng ngủ đợi cô.
Cố Ninh thấy Phùng Kiến Vũ sắp điên rồi, thực sự chịu không nổi cậu, tại sao trong chuyện tình cảm lại có thể ngốc nghếch đến thế.
“Muốn tôi cùng cậu nói chuyện phiếm cũng được. Quán bar kia muốn tôi dẫn thêm mấy vị khách, cậu chọn một ngày đem mấy người kia đến chơi. Nghe rõ không?“.
“Được được được. Giờ tìm một chỗ nói chuyện phiếm!“.
Chính là tiệm cafe lần trước hai người ngồi nói chuyện trên trời dưới biển, mỗi người rút ra một điếu thuốc lá. Phùng Kiến Vũ cười híp mắt nói: “Hôm nay tôi gọi điện thoại cho anh ấy“.
Cố Ninh cười lạnh một tiếng: “Tôi còn tưởng cậu đem anh ta ra ngủ chứ?“.
Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn cô: “Cô thật... thật quá mạnh bạo rồi. Cô biết không, cô như thế này không ai thèm lấy đâu!“.
Cố Ninh trả lại cho cậu một cái liếc mắt: “Đối với tôi, ngoại trừ chuyện sống chết. Còn lại không gì là quan trọng cả“.
Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng: “Vô tình“.
Nhìn Phùng Kiến Vũ bắt đầu di qua di lại cốc trà sữa, Cố Ninh đành phải đầu hàng: “Được rồi, nói đi. Cần tỷ tỷ khuyên bảo gì?“.
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt trong suốt còn mang theo mấy phần khẩn trương, lại vừa có chút ngượng ngùng: “Cũng không có gì. Chỉ là cô nói xem, hiện tại anh ấy nghĩ gì?“.
Cố Ninh nhìn Phùng Kiến Vũ như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần: “Điện thoại cũng gọi rồi, cậu không thể hỏi trực tiếp anh ta sao?. Còn nữa, hai đại lão gia còn muốn vờn qua vờn lại đến bao giờ?. Trực tiếp đem người thượng, có chuyện gì mà không giải quyết được ở trên giường đâu?“.
Phùng Kiến Vũ vạn phần ghét bỏ hục hặc nói hai tiếng: “Cô như thế này, thực sự không ai thèm lấy đâu!“.
“Mọi chuyện vốn là đơn giản như thế. Cậu thử đem anh ta đè lên giường rồi hôn, hôn xong rồi sờ, tôi không tin anh ta còn có thể nói hai người là huynh đệ. Nếu anh ta còn nói ra được câu này, tôi liền đưa đầu cho cậu chặt bỏ!“.
Cố Ninh nói có lý không?.
Có lý á.
Thế nhưng không phải chính cậu còn đang lo lắng chuyện này sao. Cậu miễn cưỡng đoán được Vương Thanh cũng có nghĩ đến cậu, nhưng cậu lại không thể ép hắn chấp nhận tiến thêm một bước trong mối quan hệ của hai người. Vậy mà bản thân còn gọi điện thoại sang, sau đó hai tên ngốc cứ thế mà khẳng định mình là anh em tốt.
Phùng Kiến Vũ thở dài một hơi: “Quên đi, vốn dĩ chuyện tình cảm không thể vội vàng được“.
Cố Ninh nhìn đồng hồ: “Đến giờ rồi, tôi phải đi“.
“Cô đợi một chút” Phùng Kiến Vũ từ trong ví tiền lấy ra một đồng xu: “Trả lại cô. Cũng nhờ đồng tiền may mắn của cô, bằng không cũng không có mấy chuyện lằng nhằng này“.
“Đồng học Phùng Kiến Vũ” Cố Ninh nghiêm túc giáo huấn: “Số trời đã định sẽ gặp nhau, chính là sẽ không cho cậu lỡ mất“.
Cô nàng nhận lại tiền xu, vừa bước hai bước, bỗng vang lên một tiếng đinh, tiền xu lại rơi trên mặt đất, vòng vòng lăn đi...
Một nam sinh đúng lúc này khom lưng nhặt lên, lại lướt qua Cố Ninh hướng Phùng Kiến Vũ ở phía sau mà chào hỏi.
“Đại Vũ~~“.
Phùng Kiến Vũ híp mắt lại nhìn, người nhặt được tiền chính là Bạch Nham, còn có biệt hiệu là Hữu Bạch Hổ.
Hai người có nhãn thần cứ như vậy mà gặp nhau.