“Đại Vũ, xong rồi, đi ra ăn” Vương Thanh đứng ở cửa nhìn vào: “Sao mặt lại nghiêm trọng thế kia?“.
Phùng Kiến Vũ úp điện thoại xuống giường: “Tin nhắn của Cố Ninh“.
“Tin nhắn của cô ấy thì có gì hay, đi ra ăn“.
Phùng Kiến Vũ chầm chậm đứng lên, với lấy áo phông mặc vào rồi đi ra, Vương Thanh thấy cậu không mặc quần, đắc ý nhìn chằm chằm vào vết hôn còn mới trên đùi cậu.
“Em không lạnh à, vừa mới ra mồ hôi“.
“Em nóng“.
Vương Thanh vớt quả trứng trần trong nồi ra đặt lên tô mì, trông không khác gì ngoài tiệm, Phùng Kiến Vũ bị đói cũng chẳng để ý gì, chỉ chực đợi được ăn.
Vừa rồi hai người tiêu hao không ít sức lực, lúc ăn ai cũng không có thời gian để ý đến người kia. Vương Thanh mở chai tương ớt nhỏ mẹ Vương làm cho để trên bàn bỏ thêm vào tô mì.
Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm vào lọ tương ớt, Vương Thanh liếc cậu một cái: “Đừng nhìn nữa, nhìn nữa em cũng không ăn được“.
“Anh nói tại sao dì không làm đồ ít cay vậy?“.
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của cậu, Vương Thanh nở nụ cười: “Mẹ cũng không biết em không ăn cay được, anh nói với mẹ rồi, mẹ nói mua đồ không cay về làm cho em“.
“Dì thật tốt“.
Vương Thanh lấy tay bóp mặt cậu một cái: “Tốt gì chứ, anh không tốt à?“.
“Anh tốt, anh tốt, anh tốt nhất được chưa?“.
“Cũng tạm ổn“.
Mặc dù mẹ hắn thường để hắn mang mấy món đồ ăn ngon trở về, thế nhưng trong lòng hắn biết mẹ chỉ là đang yên lặng theo dõi, phỏng chừng còn đang tính kế trong lòng, hiện tại chỉ là chưa bộc phát ra thôi.
“Cố Ninh tìm em có chuyện gì?“.
“Cô ấy tìm em còn có chuyện gì nữa?“.
“Cô ấy tìm em thì sao, anh nhìn anh xem, ngày nào cũng vậy, lại ghen sao?“.
“Ai ai ai ai cơ?“.
Ăn cơm xong cùng nhau rửa bát, xong lại cùng nhau tắm, ôm nhau trong chăn run run một lúc, sau đó mới cầm điện thoại của mình chơi trò chơi.
Cố Ninh đợi nửa ngày cũng không thấy Phùng Kiến Vũ nhắn tin lại, trước khi ngủ liền nhắn thêm một tin nữa cho cậu.
Cố đại nhân: [Đang làm gì vậy?]
Uchiha đệ nhị: [Đang chơi này]
Cố Ninh kém chút nữa muốn tự vẫn. Chuyện lớn như vậy còn có thể chơi đùa, thực sự đã quên năm ấy bị cái gì làm cho sợ đến hồn bay phách tan?.
Cố đại nhân: [Cậu cũng to gan nhỉ]
Uchiha đệ nhị: [Chuyện gì?]
Cố đại nhân: [Tôi nhắn tin cho cậu cậu không xem à?]
Uchiha đệ nhị: [Xem rồi]
Cố đại nhân: [Tỏ chút thái độ đi]
Uchiha đệ nhị: [Ừ]
Cố đại nhân: [Ừ cái mẹ]
Cố Ninh tức giận tắt điện thoại đi ngủ, trong lòng thề nếu như còn quan tâm đến chuyện của Phùng Kiến Vũ thì chính là con cún.
Phùng Kiến Vũ dụi dụi vào vai người bên cạnh, Vương Thanh trở tay vuốt ve cằm cậu: “Lau miệng vào vai anh phải không?“.
“Kháo, em cũng đâu có ăn cái gì, em ghét bỏ anh đấy, được chưa?“.
“Ừ, em ghét bỏ anh“.
“Thanh ca a~~~“.
“Ừ?“.
“Chưa tắt điện...“.
“Thao..“.
Phùng Kiến Vũ ôm Vương Thanh yên ổn ngủ, vừa ngủ vừa có cảm giác Cố Ninh không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Ngày hôm sau Bạch Nham đưa cô nàng ra bến xe bị sắc mặt của cô nàng làm cho hoảng sợ.
Trên đường đi Cố Ninh vẫn rầu rĩ không vui, Bạch nham nhỏ giọng nói: “Em ốm hay là không vừa lòng chuyện gì?. Không vui thì đánh anh hai cái đi“.
Cố Ninh vỗ vỗ mặt hắn: “Không có gì, ngủ không ngon“.
Bạch Nham nắm tay cô: “Lão công, em có chuyện gì cũng đừng giấu ở trong lòng, em không nói ra thì người khác không biết đâu!“.
Cố Ninh mím môi suy nghĩ hồi lâu, quyết định làm chó một lúc vậy.
Thời tiết cũng không tính là quá tốt, sáng sớm mở cửa sổ thông gió đã cảm thấy không khí bên ngoài rất ẩm, Phùng Kiến Vũ băn khoăn một lúc rồi đóng sửa sổ lại.
“Buổi trưa ăn gì?“.
“Đến trưa rồi tính“.
Mới sáng sớm cũng không ai muốn ra ngoài, hai người làm ổ trên giường, chụm đầu lại cùng nhau xem running man, Phùng Kiến Vũ cười hắc hắc một lúc rồi quay sang hỏi hắn: “Trò kia anh thử chưa?. Vật ngón chân đó?“.
“Ừ, thử qua rồi“.
Phùng Kiến Vũ vỗ bả vai hắn: “Đến đây đến đây, hai ta thử xem sao“.
Vương Thanh ngồi xuống gập chân dài lại: “Anh với em chơi trò này thì khác gì bắt nạt em“.
“Đừng có vênh váo, mau tới!“.
Hai người cao lớn ngồi trên giường, ngón chân quấn lấy ngón chân đọ sức, cuối cùng cả hai bị chuột rút đành phải dừng lại. Phùng Kiến Vũ ôm chân lăn sang một bên vừa kêu đau vừa nhận mình thắng, Vương Thanh không phục đòi chơi lần nữa...
Cố Ninh đi tới cửa chợt nghe từ bên trong vọng ra... tiếng rên rỉ?.
“Tôi kháo, ban ngày mà kịch liệt như vậy?” Bạch Nham thì thầm trong miệng: “Để anh gọi thử xem sao?“.
Vừa bị chuột rút lại còn thua trận, Vương Thanh tức giận nhào qua cù cậu một trận, Phùng Kiến Vũ vừa cười vừa tránh: “Ai u đừng rộn đừng rộn, điện thoại anh kêu kìa“.
Vương Thanh nhìn thoáng qua thở hổn hển nhận điện thoại: “Có việc gì, không phải đi đón chồng cậu sao?“.
Bạch Nham nhíu mày, nghe thấy hắn thở dốc liền hướng phía Cố Ninh: “Chồng tôi nói tìm các cậu ăn lẩu“.
Vương Thanh nhìn thoáng qua Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ lắc đầu: “Không đi, không muốn ra ngoài“.
“Vợ tôi nói không muốn ra ngoài” Vương Thanh vừa nói xong liền bị Phùng Kiến Vũ cho một đạp.
“Không sao, chúng tôi mua đồ ăn đến chỗ hai người ăn, nói cho Phùng Kiến Vũ, thịt cũng mua rồi” Cố Ninh tiến tới nói một câu.
Phùng Kiến Vũ nghe được câu vừa rồi tinh thần lập tức tỉnh táo, nhào lên nhìn Vương Thanh, Vương Thanh nháy mắt ý bảo cậu từ từ không được nóng vội: “Hai chúng tôi về nhà rồi“.
Cố Ninh vừa nghe, hừ lạnh một tiếng: “Hai người nhanh ra mở cửa đi, cả tòa cũng nghe được tiếng hai người rồi, giả vờ cái gì?. Hai chúng tôi đứng ở cửa đây, nhanh mở cửa“.
Hai người ngồi trên giường nhìn nhau, Vương Thanh nhỏ giọng hỏi: “Mở cửa không?“.
Phùng Kiến Vũ ghé sát vào tai hắn: “Hỏi một chút xem Cố Ninh mua bao nhiêu thịt, không đủ thì về đi“.
Vương Thanh còn chưa kịp thuật lại, Cố Ninh bên kia đã âm trầm nói: “Thịt mua đủ...“.
“Mở rộng cửa!. Thanh ca mau đi đón khách!“.
Bạch Nham cúp điện thoại, nhìn Cố Ninh bằng ánh mắt sùng bái: “Chỉ có em liệu sự như thần!“.
Vương Thanh dọn qua đây cũng được một thời gian, Bạch Nham mỗi lần muốn đến đều bị Vương Thanh dùng một câu đuổi đi, hắn rất sợ lần này tới cũng sẽ không vào được cửa. Cố Ninh trợn trắng mắt, chỉ dẫn hắn đến siêu thị mua đồ rồi trực tiếp đem đến cửa.
“Hai người hiện tại đang nghèo rớt, có đồ ăn đưa tới miệng còn từ chối được sao!“.
Đang nói, khóa cửa cạch cạch vang lên, hai người bên trong dáng vẻ tươi cười đón khách: “Ai da, mang quà đến sao?“.
“Ừ, đúng thế, mừng quốc khánh” Bạch Nham mang theo hai túi đồ ăn vào phòng: “Nhà hai người không có TV, không xem duyệt binh à?“.
“Mẹ nó!. Quên xem rồi!” Phùng Kiến Vũ nhanh chân chạy vào phòng khách mở máy tính, vừa mở vừa nói: “Đúng là vì mỹ nhân mà quên chính sự“.
Cố Ninh hề hề bát quái nhìn Vương Thanh từ đầu đến chân: “Hai người vừa làm gì vậy?“.
Cô nàng vừa chớp mắt Vương Thanh liền biết cô đang nghĩ gì: “Chơi vật ngón chân đấy, cô sao lại tò mò như vậy?“.
“Ha ha ha ha ha...” Cố Ninh đi vào phòng bếp: “Vợ, anh ta nói hai người họ chơi vật đầu ngón chân, coi em là kẻ ngốc chắc“.
“Không thèm chơi với hai người họ nữa, lại đây giúp anh rửa đồ“.
Tranh thủ lúc hai người kia không giao việc cho mình, Vương Thanh lặng lẽ chạy vào phòng khách. Phùng Kiến Vũ đang một mình gác chéo chân ôm vẻ mặt chăm chú xem duyệt binh, thỉnh thỏa thuận lại gật đầu.
Vương Thanh nhìn thấy cậu vui vẻ, nhìn không khác gì một lão cán bộ về hưu.
Cố Ninh đem đồ ăn chuẩn bị xong mới nhớ ra một việc. Cô nàng đến làm khách còn phải làm người giúp việc?, xoay người ra phòng khách muốn gọi hai người kia thì chút nữa xỉu vì tức. Hai tên kia không biết tốt xấu lúc này còn ôm nhau ngồi trên ghế salon xem duyệt binh?????.
Lúc ăn cơm, hai người kia còn giả mù sa mưa nói khổ cực biết bao, rồi vùi đầu vào ăn uống.
Cố Ninh đi ăn cùng hai người đã rút được kinh nghiệm, quấy nồi một lượt rồi đem muôi vớt thịt trong nồi bỏ vào bát Bạch Nham.
“Tôi kháo...” Phùng Kiến Vũ thèm thuồng nhìn thịt trong bát Bạch Nham: “Cô đến là có chuẩn bị rồi hả?“.
Bạch Nham cười ha ha, hắn đã thắc mắc vì sao Cố Ninh còn mua một cái muôi vớt đến đây.
Bạch Nham bưng bát vênh váo, chia cho Cố Ninh một nửa: “Không cho cậu đâu“.
Phùng Kiến Vũ vẻ mặt tiếc nuối vỗ bàn: “Được, lão Bạch, xem như tôi đã nhìn rõ cậu, sau này tôi đến nhà hai người ăn sẽ mang theo cái muôi thật to, vớt cho thủng nồi nhà cậu!“.
Ăn một bữa cơm mệt không khách gì đánh nhau, đến lúc bụng được lấp đầy thì cũng ăn chậm lại, không tranh không đoạt nữa.
Vương Thanh từ trong túi Bạch Nham móc ra một bao thuốc lá, lấy cho mình và Phùng Kiến Vũ mỗi người một điếu, Bạch Nham ghét bỏ lườm hắn.
“Hai người sao lại đến đây, không phải hôm nay về nhà sao?“.
Cố Ninh nhìn thoáng qua Phùng Kiến Vũ: “A, bỗng nhiên không muốn về, muốn đi thăm nhà bạn“.
Phùng Kiến Vũ liếc cô nàng một cái không đáp.
Ăn cơm xong, hai vị đại nhân cũng còn biết chủ động đi rửa bát đũa, Bạch Nham muốn qua giúp nhưng nhìn hai người chen qua chen lại đành quay ra tìm bạn gái.
“Ai u, anh đi rửa bát đi, gọi Đại Vũ qua đây“.
“Để làm gì, em như vậy không sợ anh đau lòng sao?“.
“Không, bảo Phùng Kiến Vũ đem tiền cơm thanh toán cho em, đi nhanh“.
Phùng Kiến Vũ bị Bạch Nham nhất quyết yêu cầu rửa bát hộ đẩy ra ngoài, ngẫm nghĩ một chút biết ngay là chủ ý của Cố Ninh.
“Nói đi, đến đây làm gì?” Phùng Kiến Vũ xoa xoa tay ngồi xuống bên cạnh cô: “Chỉ là mời cơm à?“.
Cố Ninh nhăn mi hỏi cậu: “Cậu nói xong chưa, hai người bị người khác chụp còn không biết cảnh giác một chút à?. Hơn nữa...“.
“Cô là muốn nói chuyện này à...” Phùng Kiến Vũ nở nụ cười: “Để ý chuyện này như vậy sao?“.
“Cậu đó, đây không tính là chuyện sao, năm đó không phải bản thân chưa bị chụp đã sợ thành cái dạng gì rồi?“.
Cái Cố Ninh lo sợ chính là cậu sẽ bị sợ hãi bao trùm lần thứ hai, và cũng lần thứ hai rơi vào mê cung của sự nghi hoặc và hoảng loạn. Phùng Kiến Vũ hiểu, thế nhưng cậu cũng rõ ràng, cậu không còn là cậu của ngày trước.
“Đó là trước đây, cô không thể nghĩ rộng ra hơn được sao, đây chính là cuộc sống mà tôi lựa chọn, nếu như sợ người khác biết, tại sao tôi còn làm vậy?“.
Cậu nói bằng chất giọng vừa tự tin vừa thẳng thắn. So với năm ấy dè chừng thăm hỏi dường như là hai người khác nhau.
Cố Ninh vẫn nửa tin nửa ngờ: “Xảy ra chuyện gì cũng không sợ?“.
Bạch Nham cũng không biêt nói gì mà chọc Vương Thanh cười ha ha, từ cửa phòng khách vừa vặn thấy gò má của Vương Thanh đang cúi đầu trong bếp. Phùng Kiến Vũ không đeo kính nên nhìn không rõ, nhưng cậu biết Vương Thanh ở đó đã là đủ rồi.
Cậu nhìn hắn, thong thả kiên định nói một câu: “Có anh ấy ở đây. Tôi không sợ, càng không hối hận“.