[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 37: Chương 37: Đồng Tiền May Mắn?




Từ Khoát cùng Vương Thanh ngồi tán nhảm khí thế ngút trời, khi nghe được tỉ lệ nam nữ bên trường Vương Thanh là 7:1 lại càng thấy đồng cảm sâu sắc.

“Đã năm giờ rưỡi rồi, nhị ca của chúng tôi cũng vừa xong chương trình. À... cái này, tôi mời anh ăn cơm”.

Từ Khoát nói xong cũng không đợi Vương Thanh trả lời đã trực tiếp gọi điện cho nhị ca của cậu ta. Phùng Kiến Vũ vừa tháo tai nghe xuống, thấy màn hình di động sáng lên liền tiện tay cúp điện thoại, chỉ trả lại cho tên kia một tin nhắn.

<Tiểu nha đầu mời tôi ăn cơm. Cậu ăn cơm một mình đi>.

“Thèm vào” Từ Khoát mắng một câu, quay đầu hướng Vương Thanh nói: “Chỉ có hai chúng ta, anh không ngại chứ”.

“Không sao, hay để lần tới đi” Vương Thanh cười cười: “Lần sau chúng ta hẹn nhau chơi bóng, tôi thấy sân bóng rổ của các cậu cũng không tồi”.

“Được, đồng ý. Để tôi lưu số điện thoại của anh”.

Vương Thanh trả lại điện thoại di động cho Từ Khoát, mang theo phần cơm và thức ăn ra về. Trong sân trường lúc này khắp nơi đều vang vọng giai điệu bài Gặp Gỡ của Tôn Yến Tư.

Trong phòng ngủ kéo rèm kín như bưng, cả căn phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ lờ mờ, chiếu sáng lên gương mặt của tên bạn cùng phòng Bạch Nham.

“Cmn Lão Bạch, muốn hù chết tôi sao?”.

Bạch Nham ngửi thấy mùi thức ăn hai con mắt liền sáng lên: “Thanh ca thật tốt a~”.

Vương Thanh đem thức ăn ném cho tên kia, rồi ngồi xuống bàn của mình mà đốt một điếu thuốc: “Cậu vẽ à?. Không phải thứ sáu mới nộp sao?”.

“Mới ngủ được một chút bỗng nhiên có linh cảm, mới bò dậy ngồi vẽ một lúc. À, lấy của cậu một tờ giấy” Bạch Nham vừa ăn vừa chỉ chỉ: “Làm rơi mất tập giấy vẽ của cậu, cậu nhìn lại xem trình tự có bị nhầm không?”.

Vương Thanh cầm tập vẽ lên mở ra, bức trên cùng là bức tranh bóng lưng của một người mà hắn vẽ từ rất lâu về trước.

“Gần đây vẫn vẽ bóng lưng sao”.

Vương Thanh cầm bức tranh suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng: “Đã không còn nhớ được hình dạng sau khi ra trường của cậu ấy như thế nào rồi”.

“Tôi nhớ thời điểm lần đầu nhìn tranh của cậu, cậu còn vẽ được nhiều hơn thế này nữa. Đôi mắt thật sự rất đẹp” Bạch Nham vừa lên tiếng cảm thán vừa hồi tưởng lại.

Năm đó Vương Thanh đăng ký bừa một ngành nào đó không ngờ lại thi trúng chuyên ngành kiến trúc. Cho nên hắn không thể không trau dồi thêm khả năng mỹ thuật, nhớ lúc đó có thời điểm hắn còn cầm hai bút vẽ cùng một lúc. Trước kia vẽ đôi mắt của người kia, môi rồi gương mặt tươi cười cùng đôi gò má cao cao, nhưng dần dần hình ảnh của người kia theo thời gian cũng trở nên mơ hồ hết cả.

Thời điểm tốt nghiệp cấp ba, lúc chuyển nhà hắn làm mất điện thoại di động. Những bức ảnh chụp chung cùng Phùng Kiến Vũ cũng theo đó mà mất đi, điện thoại không tìm lại được, chỉ có một tấm ảnh ngày đó gửi qua QQ, là một bức hình chỉ có nửa mặt.

Thời gian cố gắng xoa dịu vết thương lòng, cố gắng mà quên đi những nỗi đau. Những câu nói từng chừng không thể quên cũng dần dần trở nên mờ nhạt, giờ có muốn cũng không tài nào nhớ ra.

Vương Thanh nhìn bức tranh kia đã rất lâu rồi nhưng vẫn chưa vẽ xong khung cảnh xung quanh, hắn nhẹ nhàng vuốt ve: “Xong cái này sẽ không vẽ nữa”.

Bạch Nham đút một thìa cơm vào miệng: “Cam lòng?”.

“Không có gì là không bỏ được. Chính là cảm thấy đã đến lúc rồi” khi nói ra câu này vẻ mặt Vương Thanh vẫn không có gì thay đổi, vẫn là ngữ khí bình thản hằng ngày.

Bạch Nham bê bát cơm thở dài một tiếng: “Ôi, nếu không phải ở cùng phòng với cậu, mắt thấy cậu mỗi lần uống say đều gọi cái tên Phùng Kiến Vũ, tôi chắc không bao giờ biết được cậu lại có cái bí mật lớn như vậy. Bây giờ nghe cậu bảo sau này không vẽ nữa, tôi cũng thấy có chút tiếc nuối”.

Vương Thanh liếc mắt nhìn tên kia: “Không cần tiếc. Ngày mai tìm mười mấy vị đại hán cho cậu vui vẻ”.

“Thao cả nhà cậu!. Đúng là không thể nhẹ nhàng với cậu được quá ba giây mà“.

Vương Thanh dập tắt điếu thuốc, thu dọn cẩn thận tập tranh vẽ, đứng dậy dọn đồ đạc: “Tối nay tôi về nhà ngủ, mẹ tôi nói chó ở nhà bị ốm”.

“Chó nhà cậu thật quý giá, ốm còn phải gọi người quay về”.

“Hai năm trước nhà khác nuôi, nhưng họ định đem cho nên mẹ của tôi mới mang về, sau khi trở về thỉnh thoảng vẫn bị ốm. Mẹ tôi đối với chó còn thân thiết hơn đối với tôi”.

“Cậu là được nhặt về”.

“Tôi cũng nghĩ vậy”.

Giờ tan tầm đã qua, trên đường không quá đông, xe bus cũng có nhiều chỗ ngồi. Hắn sau khi học xong lớp 12 liền chuyển nhà đến thành phố này, vốn cứ nghĩ thi đại học ở nơi khác thì có thể tự do thoải mái mấy năm, không nghĩ tới sau khi trường sửa chữa lại phải trở về đây.

Thật đúng là người tính không bằng trời tính.

Nhà hắn cách trường học không xa, lúc về đến nhà cũng mới hơn 7h, vừa vào đến cửa đã có một cục bông trắng ngoáy ngoáy cái đuôi chạy đến, hướng phía hắn mà lè lưỡi hớn hở chào mừng.

“Ai ui... tiểu bảo bối” Vương Thanh đem con chó nhỏ ôm trong lòng rồi đứng dậy đi vào phòng: “Mẹ, mẹ không phải nói Tháp Tháp ngã bệnh sao?. Đây không phải vẫn đang chơi đùa rất vui á?”.

Mẹ Vương vẫn đang bận rộn giặt quần áo: “Buổi chiều thấy ỉu xìu nằm bẹp một chỗ, hiện tại lại tốt rồi. Ôi chao ôi chao, con có mua cái xương chó giả cho nó gặm không?”.

“Mua rồi, để ở cửa a~”.

Vương Thanh ôm chó con vào phòng mình, Tháp Tháp đặc biệt tự giác nhảy lên ghế của Vương Thanh, ngửa đầu nhìn hắn, Vương Thanh đưa tay sờ sờ đầu nó. Con chó nhỏ này so với thời điểm Phùng Kiến Vũ nhặt về năm đó đã thay đổi rất nhiều, tuy rằng không phải giống fox sóc thuần chủng nhưng lại không tìm được điểm khác biệt. Lông chó con toàn bộ đều là màu trắng, hai con mắt đen láy, cần bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu, khiến mọi người yêu thích vô cùng.

Đại khái đây cũng là món quà cuối cùng mà Phùng Kiến Vũ để lại cho hắn.

--------------

Phùng Kiến Vũ buổi tối hẹn phòng đối diện cùng chơi game, đang đánh được một nửa hiệp, phòng ngủ bỗng dưng cúp điện, liền nghe người bên phòng đối diện gầm lên giận dữ: “Phùng Kiến Vũ tại sao lúc này lại thoát ra như vậy”.

Trong phòng ngủ điện lại bật lên, Phùng Kiến Vũ miệng ngậm thuốc lá, nhìn màn hình tối thui trước mặt, quay đầu nhìn qua Từ Khoát đang nơm nớp lo sợ: “Tam ca, lúc nãy cậu lại cắm cái gì vào ổ điện?”.

Từ Khoát giọng điệu run rẩy đáp: “Tôi vừa cắm, tôi là muốn cắm cái túi giữ nhiệt, trước đây cũng không nhảy cầu dao á!. Ai biết hôm nay sẽ cháy cầu chì đâu!. Nhị ca, tôi thật không cố ý!”.

Phùng Kiến Vũ đứng lên, sửa sang lại cổ áo, hướng phía phòng đối diện nói lớn: “Thay phiên làm cậu ta. Không cần nể mặt tôi”.

“Nhị ca!!!!”.

“Sang đó hầu hạ, nhanh nhanh để còn về”.

Cuối cùng cũng khó khăn kết thúc ván đấu, Phùng Kiến Vũ không chơi game nữa mà chuyển sang xem Cậu bé bút chì. Từ Khoát dựa sát vào khe cửa hỏi Mã Dung: “Nhị ca bớt giận chưa?”.

Mã Dung từ trên giường liếc mắt nhìn hắn:”Còn không mau chạy đến bóp chân cho nhị ca”.

Từ Khoát chân chó đến gần Phùng Kiến Vũ: “Nhị ca, mấy người bên kia thô bạo lắm”.

“Nghe cậu nói làm tôi phát ói” Phùng Kiến Vũ lườm hắn một cái: “Ngày mai đền tôi một gói thuốc lá”.

“Không thành vấn đề!”.

Từ khoát lại có ý đồ cắm túi sưởi lần thứ hai, bị Mã Dung trừng mắt nhìn không còn cách nào khác đành phải từ bỏ ý định. Tên đó yên tĩnh được một lúc, lại bắt đầu lải nhải kể lể quá trình tìm lại được điện thoại di động bị mất.

“Vị huynh đệ đó thật không tồi, vẫn đứng ở nhà ăn chờ tôi đến. Gương mặt rất đẹp trai, vừa cao vừa tráng kiện”.

“Tam ca, có thật là gặp người như vậy không?”.

“Cút đi!. Tôi nói thật, còn hẹn sau này cùng chơi bóng. À.. đúng rồi. Nhị ca, lần trước anh cầm tờ rơi của phòng tập gym ở đâu?. Anh ta có hỏi tôi địa chỉ phòng tập gần đây, tôi còn lấy số điện thoại của anh ta nữa”.

Phùng Kiến Vũ từ trên giá sách lấy ra một tờ khai đưa cho hắn, trong chốc lát Từ Khoát lại vui vẻ chạy tới: “Cho tôi mượn điện thọa di động một lát, tôi hết tiền”.

Từ Khoát đem số điện thoại của Vương Thanh lưu vào, còn thuận tay ghi cái tên Lôi Phong vào đó.

Vương Thanh tắm cho Tháp Tháp xong sau đó mới tắm cho bản thân, lúc trở về phòng thấy màn hình hiện lên một số lạ, tiện tay nhấn nút nghe, không nghĩ tới là cậu nam sinh để quên điện thoại gọi tới, cậu ta là nói cho hắn biết số điện thoại của phòng tập thể hình...

Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi han, không nghĩ tới đối phương thật sự ghi nhớ.

Sấy lông cho Tháp Tháp xong nó liền chạy về ổ của mình, Vương Thanh cầm điện thoại lên nhìn một chút, wechat nhắc nhở có người thêm hắn làm bạn, người kia tên là Uchiha đệ nhị, ảnh đại diện là Shin cậu bé bút chì.

Hắn nghĩ một chút cảm thấy người mới quen hôm nay tên Từ Khoát cũng thật tốt, liền thuận tay thêm kết bạn.

Phùng Kiến Vũ đặt đồng hồ báo thức xong mới phát hiện trong wechat có một thông báo, một người là Tả Thanh Long ảnh đại diện là chú chó nhỏ đã đồng ý thêm số liên hệ của cậu. Phùng Kiến Vũ trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi. Từ khi nào cậu add thêm bạn vậy?.

Vương Thanh đem con chó nhỏ từ trong ổ ra ngồi bắt rận, wechat kêu leng keng một tiếng.

_Uchiha đệ nhị:???

_Tả Thanh Long: Cảm ơn á.

Phùng Kiến Vũ bấm xem trên tường nhà hắn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, đại khái là tên kia đã đặt giới hạn rồi đi. Phùng Kiến Vũ lại lật qua lịch sử trò chuyện của mình, lập tức nhìn thấy cái tên Lôi Phong, liền bùng lên cảm giác muốn đánh chết cái tên Từ Khoát.

_Uchiha đệ nhị: Tôi hiểu rồi.

_Tả Thanh Long:???.

_Uchiha đệ nhị: Từ Khoát khi nãy dùng điện thoại của tôi gọi cho anh, xong rồi còn lưu lại. Là wechat tự đông thêm anh vào.

_Tả Thanh Long: Vậy ngại quá.

_Uchiha đệ nhị: Làm phiền rồi. Từ khoát nói có thời gian sẽ mời anh đi ăn cơm!.

_Tả Thanh Long: Cậu ta khách khí rồi. Việc nhỏ thôi.

_Uchiha đệ nhị: Với cậu ta là chuyện lớn.

_Tả Thanh Long: Ha ha, vậy có cơ hội cùng nhau ăn cơm. Cậu là nhị ca của Từ Khoát?.

_Uchiha đệ nhị: À.. đúng. Cậu ta có nhắc đến tôi với anh?.

_Tả Thanh Long: Lúc đó cậu ấy muốn tìm cậu cùng đi ăn nhưng cậu có việc bận.

_Uchiha đệ nhị: Lần sau lần sau. Là duyên phận. Ha ha ha.

_Tả Thanh Long: Được.

Bên kia không trả lời nữa, Vương Thanh chọn thêm Uchiha đệ nhị vào vòng bạn bè, người kia có thể xem một vài chuyển tiếp video và hoạt động của học viện, cái tin mới nhất là tiệc chào đón sinh viên mới của năm nay.

Tháp Tháp từ trên giường nhảy xuống đất chạy về ổ của mình. Vương Thanh cầm điện thoại nhìn một lúc, qua weibo tìm xem chút náo nhiệt rồi mới chịu nằm xuống ngủ.

Lúc nằm xuống, hắn nghe thấy tiếng ngáy nhỏ của Tháp Tháp, đột nhiên hắn lại cảm thấy như có chuyện gì đó sắp xảy ra, trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác thấp thỏm.

Phùng Kiến Vũ lúc khuya nằm mơ, sau nửa đêm thì không ngủ lại được, buổi sáng cả người đều như ở trên mây. Cậu đã rất lâu rồi không mơ thấy Vương Thanh, kết quả trong giấc mơ đêm qua toàn bộ đều là hình ảnh của hắn. Cậu mơ thấy hai người cùng nhau ra ngoài chơi, cùng đi bơi, năm đó hẹn nhau nghỉ hè lớp 12 cùng đi ra biển, trong giấc mơ hai người ở bãi biển phơi nắng đế độ biến thành người Châu Phi.

Vừa cười vừa nháo, vui vui vẻ vẻ, nhưng tất cả... cũng chỉ là giấc mơ.

Mỗi lần mơ tới Vương Thanh, mặc kệ trong mộng mọi chuyện như thế nào, Phùng Kiến Vũ đều như muốn trải qua một hồi sinh tử, cho tới khi sức cùng lực kiệt mọi chuyện mới chịu kết thúc.

Đến tận xế chiều, Phùng Kiến Vũ vẫn là bộ dạng không có tinh thần, lão đại học kì này lại nhận được học bổng loại một, nhận xong rồi liền mời mấy anh em cùng đi ăn, thương lượng nửa ngày tất cả quyết định đi ăn Pizza Hut.

Tiết trời khá lạnh, mọi người đều là mặc áo lông, Phùng Kiến Vũ liền đi đổi áo khoác dày, ví tiền và di động đều nhét vào trong áo khoác. Lúc ngồi xuống, Từ khoát liền không ngừng trêu chọc nhân viên phục vụ, anh em xung quanh cũng chỉ có cách tỏ ra không quen biết tên kia.

“Ai, ở đây đang phát bài hát gì vậy?. Thật dễ nghe”.

“Rung Động của Trần Khiết Nghi”.

“Nhị ca của chúng tôi hát bài này rất hay, cô muốn nghe không?”.

Nhân viên phục vụ không thèm để ý đến hắn, mặt lạnh lùng xoay người rời đi. Để lại tên nào đó bị ba huynh đệ cười nhạo.

Phùng Kiến Vũ nghe được giai điệu quen thuộc lòng có chút xao động. Thời điểm còn ở bên Vương Thanh, đây là bài cậu thích nhất, sau này mỗi khi nghe thấy bài hát này lại không tự chủ được nhớ đến buổi chiều tà hôm đó cùng với mùi hương nhàn nhạt trên người Vương Thanh.

Phùng Kiến Vũ thở dài một cái, nếu không phải tại cái giấc mơ kì lạ kia cùng với bài hát này, thì cậu đã không nhớ đến hắn.

Lúc tính tiền, lão Đại mang theo thiếu một ít, Phùng Kiến Vũ liền cười cười móc thẻ học sinh ra, một tiếng đinh theo đó vang lên, đồng tiền mà Cố Ninh cho cậu bị rơi ra ngoài.

“A, đồng tiền may mắn của tôi!”.

Đồng tiền rơi xuống đất cứ thế lăn lăn về phía cửa mãi không chịu dừng. Phùng Kiến Vũ một đường nhìn chằm chằm đuổi theo đồng tiền, hướng người vừa vào cửa kêu to một tiếng: “Huynh đệ, chặn cho tôi đồng tiền”.

Vương Thanh khom lưng nhặt lên đồng tiền chạy tới dưới chân, ngẩng đầu liền nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đang chạy về phía hắn.

Nếu không phải là hắn đang nằm mơ, thì chính là hắn mở cửa không đúng cách.

Lúc này trong nhà hàng đang ngân vang một điệp khúc.

Đã bao lâu rồi không gặp anh, cứ tưởng anh ở nơi nào

Nào ngờ anh ở ngay trong đáy tim, hòa cùng với hơi thở em

Khoảng cách là bao xa? cứ nghĩ không nghe thấy hơi thở của anh

Nào ngờ hình bóng anh dài đến thế, chỉ cần quay đầu là nhìn thấy anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.