[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 28: Chương 28: Ham Muốn




Âyda... chuyênmục cũ lạilên... LầntrướclàH 8+ rồithìphải?. Lần này sẽcóchúttiếnbộ...

Vàsauđây.... H 10+ xinđượcphépbắtđầu *tằng..tắng...tăng*

------------------

Tiếng mưa bên ngoài rơi xuống như tấu lên một khúc nhạc. Giọng nói Vương Thanh hòa vào với tiếng mưa giống như tiếng gọi của yêu quái, mê hoặc Phùng Kiến Vũ vô thức gật đầu.

Phùng Kiến Vũ trong lòng luôn nghĩ Vương Thanh biết nhiều chuyện rất thần kì, dạy cậu rất nhiều thứ mà cậu chưa từng biết tới, cũng chỉ cho cậu chơi trò chơi rất vui vẻ, cho nên từ trước tới giờ những lời đề nghị của Vương Thanh luôn khiến Phùng Kiến Vũ khó có thể cự tuyệt. Cậu luôn cảm thấy phía sau sẽ có cảm giác mới lạ hơn chờ đợi cậu khám phá.

Vương Thanh hôn từ trán của Phùng Kiến Vũ một đường thẳng xuống phía dưới. Hôn lên cằm rồi tiến đến ngực, xuống bụng, cuối cùng dừng lại trước đám lông mao, vẻ mặt chăm chú nhìn kĩ tiểu huynh đệ của cậu.

Phùng Kiến Vũ không hiểu có chuyện gì liền ngẩng lên nhìn hắn: “Anh nhìn gì vậy?“.

Vương Thanh cười cười, cúi đầu hôn một cái vào vị tiểu huynh đệ kia, Phùng Kiến Vũ sợ đến dựng hết cả tóc gáy: “Anh làm cái gì đấy?“.

Vương Thanh lấy tay đè hông Phùng Kiến Vũ xuống không cho cậu lộn xộn, tay còn lại cầm cái kia của cậu trực tiếp há miệng ngậm vào.

A!!!! Phùng Kiến Vũ chợt bắn ra nhưng rất nhanh lại mạnh mẽ đứng lên lần nữa: “Vương Thanh, Vương Thanh... anh đừng..“.

Yết hầu hắn khẽ chuyển động, hạ thân bị khoang miệng ấm nóng của hắn bao vây, cái lưỡi thô ráp đảo qua đảo lại ở phần đỉnh nhạy cảm. Phùng Kiến Vũ cảm giác mình muốn phát điên rồi, cậu không còn khống chế được các giác quan của bản thân nữa.

Vương Thanh biết mấy kiến thức vỡ lòng này chả qua chỉ nhờ vào mấy quyền “sách vàng”, còn tất cả kinh nghiệm thực tế đều là ở trên người Phùng Kiến Vũ học được. Dù cho kĩ thuật của hắn còn chút vụng về nhưng vẫn thừa sức làm cho Phùng Kiến Vũ dốt đặc cán mai cảm thấy thỏa mãn.

Phùng Kiến Vũ rên rỉ thúc thúc bả vai Vương Thanh, toàn thân nhũn ra thành một vũng nước, cả người không còn chút sức lực, trong thanh âm cầu xin còn mang theo chút nức nở: “Thanh ca~~ Thanh ca... không được, đừng đùa...“.

Vương Thanh chậm rãi nuốt vào rồi nhả ra, ở đỉnh còn dùng sức mút mạnh một cái, Phùng Kiến Vũ run lên, suýt chút nữa thì bắn ra. Vương Thanh khẽ vuốt hai cái, rướn người lên lại bắt đầu muốn hôn cậu, Phùng Kiến Vũ trong đầu hỗn loạn, mơ màng ngửa mặt lên tiếp nhận nụ hôn của hắn, sau đó bỗng dưng nhớ đến trong miệng hắn vừa ngậm cái gì liền lấy tay đẩy Vương Thanh ra.

Tiểu khiết phích đến cả vị của mình mà cũng ghét bỏ. Vương Thanh cười cười cắn môi dưới của cậu, nhẹ giọng nói: “Xoay sang bên kia“.

Vương Thanh vừa nói xong Phùng Kiến Vũ liền nghe theo, mơ mơ màng màng mà xoay người sang chỗ khác. Hắn biết rõ đây là do Phùng Kiến Vũ thực sự tin tưởng hắn.

Cái lưng rắn chắc cùng với cặp mông cong cong vểnh vểnh vẽ nên một đường cong hút mắt. Vương Thanh từ mông dọc theo cột sống âm thầm đưa tay vào trong áo cậu, nắm lấy vai cậu.

Phùng Kiến Vũ run lên có chút mơ hồ quay đầu lại nhìn hắn. Vương Thanh khẽ cúi đầu hôn nhẹ một cái: “Đừng sợ“.

Phùng Kiến Vũ tát vào mồm Vương Thanh: “Anh nhanh lên một chút!!. Tôi không chịu nổi nữa“.

Vương Thanh kéo áo cậu lên hung hăng hôn xuống vai cậu: “Cậu dang chân ra một chút!!“.

“A” Phùng Kiến Vũ tuy rằng không hiểu gì nhưng vẫn làm theo.

Vương Thanh rất khẩn trương. Hắn thật sự vô cùng khẩn trương, đến đầu óc cũng nóng lên hết cả. Bản thân hắn biết là không đúng nhưng lại không thể tự khống chế, tất cả mọi thứ trên người Phùng Kiến Vũ đều quá mức hoàn mỹ. Hắn luôn luôn không tự chủ được ham muốn được gần gũi cậu hơn.. ôm cậu.. hôn cậu.. một lần lại một lần muốn thêm thân cận Phùng Kiến Vũ. Tựa như trong người Phùng Kiến Vũ luôn cất giữ một loại dục vọng nào đó, không ngừng dẫn dụ hắn thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Phùng Kiến Vũ ở phía dưới căng cứng đến khó chịu, cậu không biết Vương Thanh muốn làm gì, mơ hồ nghĩ Vương Thanh sẽ không tới giúp cậu, Phùng Kiến Vũ không thể làm gì khác hơn là tự đưa tay mò xuống an ủi vị tiểu huynh đệ vẫn đang cứng rắn kia.

Bỗng nhiên cậu cảm giác được có vật cực nóng áp sát vào mông, đưa vào giữa hai chân của cậu mà ma sát lên xuống. Ý thức được vật đó là gì, cả người Phùng Kiến Vũ trong chớp mắt cứng lên, cùng lúc trong đầu chợt tái hiện một số hồi ức không mấy tốt đẹp: “Vương Thanh...“.

Vương Thanh tay chống lên sườn Phùng Kiến Vũ, cúi người hôn vào sau tai cậu, thấp giọng nói: “Tôi ở đây“.

“Ừm~~...“.

Hai chân Vương Thanh đặt ở hai bên người Phùng Kiến Vũ, gắt gao kẹp lấy bắp đùi cậu, dục vọng nóng như lửa đốt kẹp ở giữa hai đùi Phùng Kiến Vũ mà ra ra vào vào, va chạm vào phần đáy chậu nhạy cảm và phần gốc hạ thân phía trước.

Rất kì quái... thật sự rất kì quái. Thân thể Phùng Kiến Vũ vốn nóng hừng hực lại bị hành động này của Vương Thanh châm thêm lửa cháy. Mặc dù cậu có chút lúng túng, thế nhưng... thân thể lại rất thành thực nói cho cậu biết rằng chính mình có bao nhiêu phần hưng phấn.

Tiếng cơ thể va chạm cùng tiếng thở dốc của Vương Thanh phía sau kích thích Phùng Kiến Vũ vô cùng, cậu không biết làm gì khác hơn là đem mặt vùi vào gối, che đi tiếng rên rỉ ngượng ngùng đang dần thoát ra.

Vương Thanh sớm đã không nhớ rõ hắn biết tư thế này từ quyển sách hay cuộn phim nào, hắn cũng không rõ có phải là ở cái tuổi này nam sinh nào cũng đều sở hữu ham muốn, tò mò đem những kiến thức mơ hồ đổi thành thực tế hay không. Nhưng với bản thân hắn mà nói, hắn quả thật không biết xấu hổ, bản bản thân cứ muốn đem tất cả những gì hắn biết được mà áp dụng lên người Phùng Kiến Vũ.

Cảm giác cao trào mãnh liệt qua đi, hai người nằm chồng lên nhau mà thở hổn hển. Thật lâu sau Vương Thanh tỉnh táo lại mới phát hiện không biết từ lúc nào Phùng Kiến Vũ đã nắm chặt tay hắn, đến giờ vẫn chưa chịu buông ra.

Phùng Kiến Vũ lấy lại tinh thần, lẩm bẩm bảo Vương Thanh xuống khỏi người cậu, Vương Thanh cười cười hôn nhẹ vào vành tai Phùng Kiến Vũ, xoay người ngồi dậy. Phùng Kiến Vũ quay đầu lại nhìn hắn, có chút ngại ngùng: “Tôi làm bẩn ga giường của anh rồi“.

Vương Thanh nhìn thoáng qua chỗ ướt nhẹp giữa hai chân cậu: “Không sao, tôi cũng làm bẩn cậu“.

Phùng Kiến Vũ trợn tròn hai mắt, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ tốc độ đỏ lên của gò má và hai lỗ tai.

“Vương Thanh anh là đồ lưu manh“.

Tên lưu manh bị trúng một cái đạp, miệng cười hì hì vỗ lên mông Phùng Kiến Vũ một cái: “Bây giờ đứng lên đi, còn ngượng ngùng gì nữa?“.

“Cút đi!!!“.

Phùng Kiến Vũ xoay người bước xuống đất, kéo kéo vạt áo che đi tiểu Vũ, quay người chạy nhanh về phía phòng tắm. Trong chốc lát lại trầm mặc quay về, cậu từng bước.. từng bước đi tới.. nhanh tay nhặt lấy quần lót trên giường rồi bỏ chạy.

Vương Thanh nhìn cái mông của Phùng Kiến Vũ cười đến rung cả giường: “Phùng Kiến Vũ, cậu cầm nhầm..“.

Tắm rồi lại lén lút thay ga giường, hai người lần thứ hai nằm trên giường. Phùng Kiến Vũ vẫn còn có chút lo lắng: “Nếu mẹ anh hỏi làm sao phải thay ga giường, anh định nói thế nào a~??“.

“Thiếu gì cách nói. Thay ga giường thì làm sao?. Làm đổ nước lên giường này, đái dầm này, đều không phải mượn cớ sao?. Cậu sợ người khác biết cái gì chứ?“.

“Đái dầm?. Ha ha ha ha ha ha...“.

Phùng Kiến Vũ vĩnh viễn không bao giờ biết được bản lĩnh của cậu là luôn có thể khiến Vương Thanh thở dài, khiến Vương Thanh chỉ vừa nhìn thấy cậu cười khóe mắt cong cong liền lập tức theo đó mà cười khúc khích.

Trời vẫn mưa, cửa sổ mở nên trong phòng có chút hơi lạnh, hai người không hẹn mà cũng nghĩ đến buổi tối ngủ trên núi kia, ôm nhau ngủ một đêm... ai cũng không cảm thấy lạnh.

Vương Thanh kéo chăn qua đắp cho hai người: “Lạnh không?“.

Mặc dù đắp chăn vào là vừa ấm, nhưng Phùng Kiến Vũ dừng lại một chút rồi mới nhỏ giọng nói: “Có hơi lạnh“.

Vương Thanh giang tay ôm lấy cậu vào trong lòng: “Còn lạnh không?“.

Phùng Kiến Vũ ở trên vai hắn dụi dụi: “Tốt hơn rồi“.

“A, ngày hôm qua cậu ngủ ngon không?” Vương Thanh vuốt ve bờ vai Phùng Kiến Vũ rồi thở dài: “Tôi hôm qua ngủ không ngon. Quen có cậu ngủ bên cạnh rồi, không nghe tiếng ngáy của cậu tôi ngủ không nổi“.

Phùng Kiến Vũ nhắm mắt lại lấp liếm: “Tối hôm qua tôi ngủ rất ngon á. Ngủ ngon đến mức sáng hôm sau suýt không dậy đi học được“.

“Vẫn còn nói dối“.

“Tin hay không tùy anh“.

Cung phản xạ của Phùng Kiến Vũ phải đi mất ba vòng trái đất mới đến nơi. Đến lúc buồn ngủ cậu mới chợt nhận ra một vấn đề: “Thanh ca.. huynh không phải là muốn dâm loạn tôi phải không?“.

(Cái này là bị nhớ tới lão già dạy thể dục kia đây mà)

Vương Thanh mơ mơ màng màng mất nửa ngày mới phản ứng được: “Ừ?. A... Gì?“.

“Anh.. ừ a~!!!. Có phải vừa rồi là chiếm tiện nghi của tôi không?“.

Vương Thanh sờ sờ sau lưng cậu: “Ừ, lần sau cho cậu chiếm lại được chưa?“.

Hắn nói xong không bao lâu liền ngủ mất, nhưng Phùng Kiến Vũ lại khăng khăng ghi nhớ lời này trong lòng.

Sáng sớm mẹ Vương mải chăm sóc con chó nhỏ mà quên mất gọi hai đứa con trai thức dậy đi học, hai người sau khi rời giường nhanh nhanh chóng chóng mặc quần áo, cơm chưa kịp ăn đã vội chạy đi đón xe bus.

Trên xe ăn một cái bánh mì, tất nhiên Phùng Kiến Vũ ăn không no, lúc xuống xe Vương Thanh liền chạy đến siêu thị dưới tầng vội vàng mua một túi đồ ăn để lúc nghỉ giữa giờ vỗ no Phùng Kiến Vũ.

Túi đồ ăn để ở bên cạnh chân Phùng Kiến Vũ, cậu không nhịn được mà cúi đầu nhìn. Sáng sớm tiết đầu tiên là của cô giáo Hoàng, Phùng Kiến Vũ có chút sợ vị giáo viên này, luôn cảm thấy ánh mắt của Hoàng lão sư chứa đầy ẩn ý.

Vấn đề là Hoàng lão sư có tinh ý đến thế nào cũng không ngăn được Phùng Kiến Vũ chốc chốc lại ngó túi đồ ăn. Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ thật sự muốn ăn, liền lặng lẽ rút ra một miếng đưa cho cậu.

Cô giáo Hoàng vừa xoay người viết công thức, chợt nghe phía sau có tiếng nhai rồm rộp, quay đầu nhìn lại thấy cả ba học trò vẫn đang cắm cúi làm bài. Chờ cô vừa quay đi chỗ khác, phía sau lại vang đến tiêng nhai rộm rộm rộm.

Hoàng lão sư xoay người, đưa tay đẩy đẩy mắt kính, tỉ mỉ quan sát một lượt. Cả ba đứa đều chăm chú làm bài nhưng Phùng Kiến Vũ ngồi giữa quai hàm lại đang phình ra..

“Đi học lại còn ăn cơm dã ngoại sao?“.

Bị lão sư bắt được, Phùng Kiến Vũ lúng túng đỏ mặt, Vương Thanh lập tức giơ tay: “Lão sư, mẹ em sáng sớm còn chưa cho hai đứa em ăn cơm“.

Hoàng lão sư biểu tình có chút bất ngờ: “Lần sau không được viện lý do này nữa, ăn nhanh một chút đi“.

Phùng Kiến Vũ không dám ngẩng đầu lên cho nốt miếng bánh gạo còn lại vào miệng nhai, vừa nhai vừa lườm Vương Thanh một cái. Mua cái gì không mua lại mua bánh gạo, không biết cậu mà thích ăn cái gì thì sẽ không dừng lại được sao!!!.

Lúc nghỉ ngơi Vương Thanh không tránh khỏi nhận được một cái bạt tai, hắn cười hì hì mở cho cậu bình nước. Phùng Kiến Vũ liếc mắt: “Anh chờ đấy cho tôi“.

Lý Đồng lặng lẽ nhìn, bỗng nhiên buông một câu: “Tôi nghĩ hai cậu rất manh a~“.

Hai người cùng đồng thanh: “Ý gì?“.

Lý Đồng thần bí cười cười xua tay: “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì, chưa nói gì. Ha ha ha ha ha ha...“.

Trên đường về Phùng Kiến Vũ vẫn suy nghĩ về nụ cười thần bí kia của Lý Đồng: “Ôi chao, tôi thấy hình như mối tình đầu của anh đầu óc có chút...“.

Vương Thanh liếc cậu một cái: “Khi không cậu nhìn cô ấy làm gì?“.

Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt nở nụ cười: “Ai dô, Thanh ca, anh là ghen sao?. Tôi làm anh chướng mắt??. Ra là anh vẫn ghen sao???. Anh yên tâm đi, mối tình đầu của anh không phải kiểu tôi thích“.

Vương Thanh hừ một tiếng, chân dài chạy nhanh tới trước, Phùng Kiến Vũ vội đuổi theo: “Thật không phải kiểu tôi thích, tôi cũng có mối tình đầu...“.

Vương Thanh đột nhiên quay lại nhìn cậu: “Mối tình đầu của cậu?“.

Phùng Kiến Vũ vẻ mặt thành thật: “À đúng vậy. Mẹ tôi cũng biết, bà ấy còn đặc biệt tán thành“.

Vương Thanh có chút kinh ngạc: “Cậu yêu sớm mẹ cậu cũng biết?. Ai vậy?“.

Phùng Kiến Vũ cười cười ra vẻ thần bí: “Không nói cho anh!!!!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.