Cố Ninh nhìn lướt qua một lượt những biểu cảm của các vị đang ngồi đây.
“Các cậu nghĩ gì thế, là phim điện ảnh có hiểu không?. Khi đó hai chúng tôi có chung môn học tự chọn, thầy giáo cho chủ đề, chúng tôi lúc lên lớp còn phải xem Thế giới cảm quan. Đúng không?”.
Từ Khoát càng nghe càng thêm kích động: “Nhị ca, môn học tự chọn này tại sao không gọi tôi đi học cùng?”.
Cố Ninh không biết phải nói gì tiếp theo, đành quay đầu sang hỏi Phùng Kiến Vũ: “Sự chú ý của tam ca sao lại đi lệch trọng tâm như vậy chứ?”.
Vương Thanh không thèm quan tâm hai người bọn họ là cùng nhau học môn gì, hay là xem cái phim gì. Cái trọng điểm là hai người ở đâu?. Vì sao có kí túc xá không về lại chạy tới nhà nghỉ bên cạnh trường học?!?!?.
“Hai người đi nhà nghỉ làm gì?” Bạch Nham chính trực bắt đúng trọng điểm.
“Ai da, khỏi phải nói đi. Năm đó tôi còn chưa đi hát ở quán bar này đâu, năm ấy ở quán bar cũ có người gây sự, tôi lại về trễ, vào không được kí túc xá, thuận miệng nói với Phùng Kiến Vũ một câu, cậu ấy nghe xong sợ tôi có chuyện gì liền đi theo tôi. Phùng Kiến Vũ không khác nào anh trai tôi vậy á, lại nhắc đến bà quản giáo kia thật tức muốn điên...”.
Cố Ninh nhổ nước bọt một cái bắt đầu mắng chửi quản lý của tòa nhà kí túc xá chỗ cô nàng ở. Vương Thanh nghe xong câu “Phùng Kiến Vũ thực sự không khác nào anh trai” trong lòng liền cảm thấy khoan khoái, vui vẻ giơ tay gọi phục vụ lấy thêm bia.
Bạch Nham cắt ngang màn mắng chửi của cô nàng xen vào hỏi một câu: “Hai người ngủ chung sao?”.
Cố Ninh nhíu mày, nâng bình rượu lên muốn đập cho tên kia một trận: “Nghĩ gì vậy?. Hai phòng có được không?. Xem phim xong rồi ngủ một mình. Các cậu, mấy người này, thật xấu xa mà...”.
Bạch Nham vỗ ngực một cái kêu lên: “Ôi!! Dọa tôi sợ muốn chết, tôi cứ tưởng như vậy là tiện nghi cho Đại vũ rồi”.
“Giới hạn rất lớn đó”.
Cố Ninh rõ ràng chơi xấu, tùy tiện xoay nhẹ miệng bình chỉa về hướng Vương Thanh. Cố tiểu thư giả vờ giả vịt mà tỏ vẻ kinh ngạc: “Ai, anh tên gì á?. Vương Thanh đúng không, tôi nên hỏi anh chuyện gì đây?. Ừm...”.
Từ Khoát ở bên cạnh rủ rỉ mấy câu hỏi vấn đề 18+, Cố Ninh giả bộ không nghe thấy, từng chữ từng chữ hỏi rất rõ ràng: “Trong chuyện tình cảm... việc làm cậu hối hận nhất là việc gì?”.
Nghe xong câu hỏi của Cố Ninh, Phùng Kiến Vũ liền cảm thấy hoảng sợ. So với những chuyện khác, cậu càng sợ biết được đáp án của câu hỏi này.
Vương Thanh sẽ hối hận vì gặp cậu, hối hận ngày hôm đó đã tắt đèn phòng học... hay là hối hận vì đã hôn cậu?.
“Chuyện hối hận nhất..” Vương Thanh suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức những người khác đều nín thở chờ đợi câu trả lời của hắn: “Không nói với một người câu hẹn gặp lại”.
-----Thanh nhi, có thể nói với tôi câu hẹn gặp lại không?.
Phùng Kiến Vũ hoảng hốt dời mắt sang nơi khác, tiện tay cầm một chai bia uống ngụm lớn để lấy lại tỉnh táo. Cố Ninh cau mày nhìn Phùng Kiến Vũ: “Đại ca, cậu uống chai của tôi”.
Phùng Kiến Vũ bây giờ căn bản là không lưu tâm đến chuyện này nữa. Bạch Nham nhìn hai bên một chút rồi nói: “Đến lượt Vương Thanh, tôi thay cậu ta xoay”.
Cố Ninh hai mắt liếc liếc nhìn Bạch Nham ra hiệu có chút ý tứ, Bạch Nham tiếp thu được tín hiệu của cô nàng còn kèm theo bất ngờ. Hóa ra không phải một mình hắn có Nhãn Thần á, hèn chi cô nàng này lại làm nhiều chuyện kì quái như vậy.
Đúng lúc này, Bạch Nham xoay một cái, miệng bình chuẩn xác dừng trước mặt Phùng Kiến Vũ. Từ Khoát tích cực nhấc tay: “Tôi hỏi tôi hỏi. Vũ ca, anh không thích Cố Ninh phải không?”.
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh, chờ hắn đặt câu hỏi cho cậu, nhưng Vương Thanh vẫn giấu đi tầm mắt của hắn, chỉ chăm chú mà uống bia. Bạch Nham cười híp mắt nói: “Để tôi hỏi”.
Bạch Nham hắng giọng: “Nếu cho cậu một cơ hội trở lại như ban đầu, cậu sẽ nói với người cậu thích điều gì?”.
“Trở lại như ban đầu...” Lúc nãy uống nhầm bia khiến Phùng Kiến Vũ hiện tại đã bắt đầu không làm chủ được ý thức: “Tôi muốn nói với anh ấy..”.
Trái tim trong lòng ngực Vương Thanh nảy lên thình thịch, đầu cũng không dám quay qua, hắn là vừa hoang mang nhưng cũng vừa muốn biết được câu trả lời của Phùng Kiến Vũ. Nếu trở lại ngày ấy, cậu sẽ nói với hắn câu gì?.
“Hiện tại, anh có đồng ý ở bên tôi không?”.
Không có nếu như, cũng không có giả thiết quay lại ngày ấy. Chỉ là hiện tại, anh có đồng ý ở bên tôi không?.
Vương Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hai mắt của Phùng Kiến Vũ, trong chốc lát liền hốt hoảng đầu hàng, tay hắn sờ sờ khắp người: “Tôi không có thuốc lá, đi ra ngoài mua thuốc, mấy cậu cứ chơi đi”.
Vương Thanh vội vã bước ra ngoài, Từ Khoát và Cốc Nam mặt mũi đều mờ mịt: “Chúng tôi đều có thuốc lá, tại sao phải đi ra ngoài mua?”.
Bạch Nham cười híp mắt: “Cậu ta là người lập dị. Chỉ hút một loại, loại khác không hút”.
Phùng Kiến Vũ ngày hôm nay thật sự khiến Bạch Nham được mở mang tầm mắt. Bạch Nham luôn tức giận Vương Thanh không chịu đứng lên tranh giành tình yêu, nhưng cũng thật sự khâm phục Phùng Kiến Vũ. Không phải ai cũng có dũng khí nói ra điều đó, ít nhất hiện tại có tên Vương Thanh kia là không có dũng khí.
Cố Ninh trên mặt khó có thể che giấu kích động, nếu không có người ngoài, quả thực cô nàng muốn nhảy dựng lên mà hoan hô. Bạch Nham đem những nhẫn nhịn kích động của cô nàng kia thu vào trong tầm mắt, lòng thầm nói tôi hiểu được sự kích động của cô a~.
“Nữ thần, lưu số liên lạc của tôi đi. Tôi sẽ dẫn người đến nạp mạng”.
“Được á!”.
Từ lúc Bạch Nham phối hợp cùng cô xoay chiếc bình, Cố Ninh liền nghi ngờ bạch Nham hẳn phải biết một chút gì đó. Nếu có thể trao đổi với anh ta một chút thông tin cô cảm thấy cũng không tồi á.
Vương Thanh đến cuối vẫn là tìm một cái cớ để bỏ chạy. Phùng Kiến Vũ tức đến ngực cũng thấy khó chịu, cậu đã chủ động công khai đến mức này, Vương Thanh vẫn là có ý muốn bỏ chạy. Hắn có hay không cùng chung suy nghĩ với cậu?.
Trở về phòng ngủ nằm trên giường, Phùng Kiến Vũ mơ hồ có chút đau đầu, Cố Ninh nhắn tin cho cậu nhắc cậu không được ngừng cố gắng, nhưng bây giờ Phùng Kiến Vũ thật sự có chút nản lòng. Cậu không biết tiếp theo phải làm sao, đến cùng làm thế nào mới có thể khiến Vương Thanh tiếp nhận chuyện này.
Hay thực sự đối với việc ở bên nhau, Vương Thanh căn bản không có lưu tâm tới?.
Mấy ngày liên tiếp, Phùng Kiến Vũ với Vương Thanh không có liên lạc với nhau, hai người cũng không đăng thứ gì lên wechat. Phùng Kiến Vũ mới nản lòng hai ngày đã nhịn không được mà bức xúc. Cậu đã rút ra kinh nghiệm xương máu, lần này quyết phải bắt lấy cho bằng được, tuyệt đối không thể để kẻ địch có cơ hội nghỉ ngơi.
Cố Ninh lại tìm Phùng Kiến Vũ đi quay chương trình kết đôi kia: “Bên chế tác nói rồi, sẽ trả cậu 4000“.
Phùng Kiến Vũ đang lo không có vụ việc gì để kích động Vương Thanh, không nghĩ ngợi gì liền đáp ứng cô nàng.
Đăng kí vừa xong, không đến mấy ngày đã có thông báo bảo cậu đến tham gia chương trình.
Một chương trình kết đôi của đài truyền hình nhỏ, nhân khí không cao, cũng không được nhiều người biết đến, Cố Ninh ở trong này phải nói là người xinh đẹp nhất.
Hiếm lắm mới có một nam khách mời đẹp trai như vậy tham gia, mấy chuyên gia trang điểm vì tranh giành make up cho Phùng Kiến Vũ thiếu chút nữa là liều mạng đánh nhau.
Chương trình bắt đầu, đến phiên Phùng Kiến Vũ lên sân khấu, còn chưa kịp giới thiệu bản thân, đã khiến mấy vị khách mời nữ điên cuồng cả lên... nhưng hình như không có ai tắt đèn á. Đúng là do Cố Ninh, Phùng Kiến Vũ vừa bước lên đèn sân khấu liền tắt.
Phùng Kiến Vũ lặng lẽ hướng về phía cô nàng mà trừng mắt, Cố Ninh làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt giết người kia.
Dựa theo nội dung của chương trình, Phùng Kiến Vũ cũng phải thể hiện chút tài năng, hiện tại mười hai vị khách mời nữ chỉ còn lại sáu người. MC bắt đầu luyên thuyên phân tích cho cậu sự khác nhau và độ khả thi của những khách nữ còn lại.
“Tôi thấy số ba đặc biệt thích cậu, cậu nên quý trọng phần tình cảm này. Cô nàng cũng sẽ yêu thương cậu mà“.
Phùng Kiến Vũ làm bộ chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng thực ra là đang trào phúng.
Cũng có chuyện gặp mặt một lần mà quyết định cả đời sao?. Nhìn nhau được hai mươi phút, lời nói còn không quá ba câu, người ngoài mà cũng phán được yêu hay không yêu hả?. Con người sao lại có ý muốn ước định chủ quan những chuyện không liên quan gì đến họ như vậy chứ.
Vương Thanh đi tập thể hình trở về, Bạch Nham đang ở trong phòng chơi game một mình, thấy hắn vào liền hỏi thăm một chút: “Từ Khoát nói buổi tối cùng ăn cơm“.
“Cậu đi đi tôi không đi“.
Bạch Nham chú ý vào nhân vật game của mình, cũng không quay đầu nhìn tên kia: “Ở phòng cậu ta không có ai, nghe bảo là đi quay trương trình ở đài truyền hình rồi. Nhìn bộ dạng cậu ấy như vậy..“.
“Quay chương trình gì?“.
“Nói là chương trình kết đôi, có khi tối nay ghép đôi thành công lại mời cô nàng mới quen đi ăn tối. Sau đó cậu cũng không cần phiền lòng nữa“.
Vương Thanh không có chút phản ứng nào, chỉ ngồi trước bàn lật lật xem vở vẽ của hắn. Bạch Nham mắt nhìn chằm chằm màn hình nhưng tai lại nghe ngóng động tĩnh sau lưng. Chốc lát sau, Vương Thanh đứng lên mặc áo khoác.
“Hôm nay tôi về nhà ngủ“.
“Ừ“.
Nghe được tiếng đóng cửa, Bạch Nham đang giả vờ chơi điện tử lập tức chộp lấy điện thoại gọi cho Cố Ninh mật báo.
“Vương Thanh ra cửa rồi. Phải đảm bảo hôm nay Đại Vũ ra khỏi Đài truyền hình một mình“.
“Để tôi, anh yên tâm“.
Vương Thanh quỷ thần xui khiến thế nào lại bắt xe đi đến đài truyền hình. Từ sau buổi tối ở quán bar, hắn trong lòng vẫn một mực xoắn xuýt, một mặt hắn hối hận bản thân lúc đó đã không gật đầu, nhưng một mặt khác lại vui mừng vì bản thân đã không gật đầu đồng ý.
Vương Thanh cảm giác bản thân hắn giống như tên tâm thần, một phần hi vọng Phùng Kiến Vũ có thể chạy về phía cuộc sống mới, còn một phần khác lại không hi vọng cậu đi thích người mới. Hắn ích kỉ muốn chiếm lấy vị trí người quan trọng nhất trong lòng Phùng Kiến Vũ, nhưng lại sợ hãi không dám đáp lại tình cảm kia.
Năm đó câu nói “Tôi sợ..” của Phùng Kiến Vũ qua điện thoại vẫn ám ảnh trong đầu hắn, khiến hắn mỗi lần nhớ lại đều đau đến không thở nổi.
Không đành lòng, nhưng lại nhiều luyến tiếc.
Phùng Kiến Vũ ghi hình xong, ở phía sau thay trang phục, trong lúc tẩy trang cùng Cố Ninh hỏi một chút chuyện. Ở phần cuối, Phùng Kiến Vũ không chọn ai, cậu không muốn lại dây dưa vào một mối quan hệ không rõ ràng, cố chấp nói với mọi người bản thân chỉ thích Cố Ninh.
Phùng Kiến Vũ đeo túi xách từ Đài truyền hình đi ra, ra đến đường lớn, ở dưới tán cây bạch dương đối diện, Vương Thanh đang buồn bực ngồi xổm ở ven đường hút thuốc.
Giống như nhiều năm về trước, hắn ở trước cổng trường học đợi cậu cùng về nhà.
Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh đã nhìn ra cậu liền quay người hướng phía ngã tư đi tới. Vương Thanh ở phía bên kia đường cũng chậm rãi đứng lên, theo chân Phùng Kiến Vũ đi về phía trước.
Giờ tan tầm, giữa hai người là một hàng xe cộ đông đúc qua lại, cứ vậy hướng phía trước mà đi tới. Đến ngã tư, Phùng Kiến Vũ không chút do dự quay người rẽ trái, thời điểm đi đến trạm xe bus, quay đầu lại liền nhìn thấy Vương Thanh đang đứng cách cậu chỉ ba bước chân.
Phùng Kiến Vũ thở nhẹ ra: “À, cùng nhau ăn cơm đi“.
Xe bus giờ tan tầm vừa đông lại vừa chật, hai người đứng cách nhau không xa, nhưng một câu cũng không nói. Đến gần trường học thì xuống xe, tùy tiện tìm một quán mì cay ngồi xuống, mỗi người gọi một bát, lại bắt đầu ngồi ăn không nói lời nào.
Tự ăn hết phần ăn của mình, canh cũng uống sạch sẽ. Hết giờ cơm tối, trong cửa hàng đã vắng bóng người, Phùng Kiến Vũ lúc này mới mở miệng: “Tôi đi về“.
“Tôi tiễn cậu“.
Hai người một trước một sau đi qua sân trường tiến về khu kí túc xá của Phùng Kiến Vũ, gió đêm rất lạnh, đèn trong sân bóng rổ cũng tắt, khắp nơi vắng hoe nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn kẻ đi phía sau. Cái gì có thể nói cậu cũng nói rồi, có thể làm cậu cũng đã làm nốt, rõ ràng trong lòng biết rõ không thể trở lại làm bằng hữu, thế nhưng cái người này đến nửa điểm cũng không đáp lại cậu.
Vương Thanh e dè nhìn Phùng Kiến Vũ: “Làm sao vậy?“.
---- Cậu đem anh ta đè lên giường rồi hôn, hôn xong rồi sờ, tôi không tin anh ta còn có thể nói hai người là huynh đệ tốt.
Phùng Kiến Vũ không nói lời nào, vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, hướng phía Vương Thanh mà nhào tới. Vương Thanh không đề phòng, cả người bị cậu đè ngã ra đất.
Phùng Kiến Vũ đôi môi ấm áp mà hôn hắn, mới đầu là gặm cắn môi trên, sau lại quấn lấy đầu lưỡi Vương Thanh mà dây dưa qua lại. Phùng Kiến Vũ không muốn nghĩ nhiều nữa, khát vọng từ lâu của cậu chính là được hôn môi được ôm ấp người này, chính là từ sự nhớ nhung mà sản sinh ra dục vọng.
Vương Thanh đầu óc trống rỗng, hơi thở quen thuộc tràn ngập vòm miệng hắn khiến hắn nhận ra tất cả những chuyện này không phải là giấc mơ. Hắn cũng muốn ôm ấp cậu, muốn đáp trả lại nhiệt tình của người bên trên, nhưng chính là chậm chạp không dám hành động.
Phùng Kiến Vũ ngắt lấy cổ của Vương Thanh, trong lòng càng lúc càng cảm thấy thất vọng, tâm trạng nặng đến mức sắp phải chìm xuống đáy vực. Cậu chậm rãi nhỏm dậy, dựa vào ánh sáng phía xa yếu ớt chiếu tới, nghiêm túc hỏi: “Vương Thanh, em hỏi anh một lần cuối. Anh có muốn ở bên cạnh em không?“.
Nếu như lần này hắn không trả lời, cậu cũng sẽ chấp nhất, sẽ thuận theo ý hắn chỉ đơn giản làm một người qua đường trong cuộc sống của nhau.
Vương Thanh không muốn sao?. Hắn làm sao lại không muốn?. Người trước mắt này là một nửa thanh xuân, là giấc mộng khắc sâu đêm hè, là người con trai mà hắn yêu nhất.
Vương Thanh yết hầu khẽ động, vươn tay xoa mặt cậu: “Em còn sợ không?“.
Thế gian này gió sương mưa tuyết, người qua đường lạnh lùng lên án, thế tục tự cho họ là thẩm phán, em còn sợ không?.
Phùng Kiến Vũ nở nụ cười: “Không sợ. Ở bên anh, em cái gì cũng không sợ“.
Vương Thanh trước mắt mờ đi, trải qua nhiều năm, rốt cuộc lại một lần nữa được ôm cậu vào lòng.
Bọn họ là hồi ức đẹp đẽ thời niên thiếu, là những hoang đường vọng tưởng của năm ấy. Hiện tại họ chỉ cần ở bên cạnh nhau mới có thể vui vẻ mà trải qua những tháng năm sau này.
------------------
P/s: Cmn!!! Mấyngườithấychưa!!!!. LàVũtổngcôngtỏtềnhđấy, làVũtổng công đè nãi Thanh racưỡng hôn đấy, làVũtổngcôngchủđộngđấy!!!!!.
Nhìnchokỹđi, nãi Thanhchodùcườngthìcũngchỉlàcườngthụ thôi╮(╯3╰)╭ ╮(╯3╰)╭. Bẻcờhếtđi, VũThanh làvươngđạo rồiO(∩_∩)O.