Vương Thanh nhận đồ ăn xong lại quay lưng tiếp tục đi ngủ. Thấy vậy Lý Bình liền chỉ chỉ giường trên hỏi Phùng Kiến Vũ:
“Thanh ca làm sao vậy?“.
“Làm sao tôi biết“.
Phùng Kiến Vũ cởi áo khoác nằm lên giường hai mắt nhìn chăm chăm lên ván giường phía trên, trong đầu không ngừng suy nghĩ tại sao Vương Thanh lại kỳ lạ như vậy. Nhưng nghĩ mãi Phùng Kiến Vũ vẫn không hiểu mình đã đắc tội gì với Vương Thanh (tội câu nhân đó bảo bảo, hỏi thừa).
Rất nhanh không tới hai ngày sau đã có kết quả xử lý vụ việc của thầy thể dục. Nghe đâu còn có phụ huynh học sinh cũng đứng ra tố giác, tin tức trở nên rùm beng, danh dự trường học cũng bị tổn hại nặng nề, cả phòng giáo vụ phải ra sức trấn an phụ huynh và học sinh. Kết quả cuối cùng thì thầy giáo thể dục bị đuổi việc.
Nghe được tin tức đó Phùng Kiến Vũ đột nhiên có ý nghĩ, liệu có phải Vương Thanh vì chuyện này nên mới không thèm để ý đến cậu. Nhưng không phải ban đầu chính hắn là người bảo cậu không được nói ra sao...
Vương Thanh trong giờ sinh học đang lén lút đọc tiểu thuyết dưới gầm bàn, chợt thấy Phùng Kiến Vũ từ bàn trên thò tay xuống bàn hắn để lại một tờ giấy.
“Anh thật sự là không giận tôi? Hay để tôi gặp Trương lão sư nói rõ sự thật đi“.
“Không phải“.
Nhìn Vương Thanh đáp lại ngắn ngủn, Phùng Kiến Vũ lại càng lo lắng hơn. Cậu không rõ Vương Thanh là có ý gì, cậu cũng đâu có trêu chọc gì hắn a~. Nghĩ rồi nghĩ, Phùng Kiến Vũ vẫn không hiểu được. Cuối cùng cậu đành thở dài, vuốt phẳng tờ giấy, kẹp lại vào sách sinh học.
Còn về phần Vương Thanh, hắn cơ bản là không biết phải giải thích như thế nào với Phùng Kiến Vũ, chẳng lẽ lại nói với cậu, từ sau giấc mơ hôm đó... hắn đặc biệt sợ nhìn thấy cậu. Nhất là vào buổi tối, ở phòng kí túc xá thay quần áo, chỉ cần nhìn thấy Phùng Kiến Vũ thôi là hắn lại liên tưởng đến giấc mơ kia, nhớ đến trong mơ cậu dán chặt lên người hắn không ngừng cọ tới cọ lui mà mời gọi. Cuối cùng hắn quyết định vẫn là nên tiếp tục né tránh Phùng Kiến Vũ.
“Cậu là có ý gì, tôi nghe không hiểu?“.
Vương Thanh và Lỗ Địch ngồi ở tòa nhà cũ hút thuốc, người kia đột nhiên bị Vương Thanh làm cho giật mình, không hiểu ý hắn muốn nói là gì. Vương Thanh càng không chịu nói rõ, mất nửa ngày ấp úng mới nói ra được: “Chính là nhìn thấy heo cũng cứng được... như vậy có phải bệnh rồi không?“.
Lỗ Địch ở trường có biệt hiệu “Vén đế” (Vén màn bí mật chuyện phòng the của vua chúa Trung Hoa) nắm trong tay rất nhiều tài nguyên, tất cả đều là những bộ phim chất lượng nhất. Là bạn học của Vương Thanh từ thời cấp hai, lên cấp ba thì một người học khoa tự nhiên, một người học khoa xã hội, thỉnh thoảng hai người vẫn dành thời gian gặp nhau để nói chuyện phiếm.
“Vậy cậu nhất định là bị nghẹn” Lỗ Địch nói ít nhưng hàm ý sâu xa “Tìm một cô gái nói chuyện yêu đương, rồi gần gũi một chút, không phải ý tồi đâu“.
“Cậu nghĩ gì thế” Vương Thanh hung hăng gõ lên đầu tên kia “Trong đầu toàn những thứ bậy bạ“.
“Hắc!! Tôi nói cậu đấy. Tôi có ý tốt định giới thiệu cho cậu một vị tỷ tỷ để cậu đỡ buồn, đúng là đồ không biết tốt xấu“. Lỗ Địch hút một hơi, bỗng nhiên nhớ ra “Cô nàng bên lớp số 5 không phải rõ ràng đang có ý với cậu sao? Tôi thấy được lắm đó, da trắng mĩ miều chân dài eo thon lại rất có khí chất“.
“Đúng là đồ lưu manh!” Vương Thanh lại cho hắn một cái tát “Đi về thôi“.
Còn một lúc nữa mới đến hết giờ tự học, Vương Thanh trở lại phòng học, đúng lúc Phùng Kiến Vũ đang vừa đi vừa nói chuyện cùng bạn bè, không biết có chuyện gì vui mà cậu lại cười đến khóe mắt cong cong.
Phùng Kiến Vũ nhìn thấy hắn, vừa muốn bắt chuyện thì Vương Thanh lại đi thẳng tới phía trước mà ngồi, tuy đã được đả thông tư tưởng một chút nhưng trên mặt vẫn lưu lại vẻ lúng túng thiếu tự nhiên.
Lý Bình ở trên hành lang hỏi hắn: “Ai lại dám chọc vào Thanh ca vậy? Hai ngày nay thấy anh ấy không vui“.
Phùng Kiến Vũ càng không thể hiểu được, mỗi ngày cậu đều mặc kệ vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Thanh mà ân cần hỏi han hắn. Nếu không phải thật lòng quan tâm đến hắn, thì đã bị hai chữ “Không phải” ngắn gọn kia làm cho xấu hổ không thể nói chuyện tiếp được rồi.
“Khả năng mỗi tháng đều có hai, ba ngày như vậy a~” Phùng Kiến Vũ nói một câu trêu chọc, trong lòng cũng dễ chịu đi một chút.
Thứ sáu có tiết thể dục, mấy người trong đội bóng rổ lại thi tài phân cao thấp. Lần này Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ lại không chịu cùng nhau vào sân, trưởng câu lạc bộ không thuyết phục được hai người, liền phán một câu hai người thật không có tinh thần đồng đội á~~. Phùng Kiến Vũ cười cười, trước khi đứng dậy còn nhìn thoáng qua Vương Thanh: “Vậy tôi vào trước“.
Ngày hôm nay hoa khôi khối 11 cũng đến xem Vương Thanh chơi bóng rổ, đáng tiếc cô nàng đến hơi muộn. Lúc cô nàng đến nơi, Vương Thanh đang ngồi ở ghế cạnh đội trưởng đội bóng rổ. Vương Thanh nghe Lỗ Địch nói cô nàng có ý định với hắn nên có chút xấu hổ, hắn hoàn toàn không biết phải nói chuyện với con gái như thế nào, chỉ có có thể không mặn không nhạt mà giải thích luật chơi cho cô nàng, ấy vậy mà có người tỏ ra rất hứng thú.
Phùng Kiến Vũ trong lúc chơi bóng cũng nhịn không nổi lại đưa mắt hướng sang phía Vương Thanh ngồi, báo hại một phút lơ đễnh bị người đội bên đụng ngã. Vương Thanh thấy thế trong lòng liền chấn động không thôi, thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên mắng chửi người rồi.
Người đội bên thấy vậy nhanh chóng đỡ Phùng Kiến Vũ dậy, miệng còn liên tục nói lời xin lỗi. Phùng Kiến Vũ cười cười nói không có chuyện gì nhưng mắt lại nhìn về phía Vương Thanh. Trưởng câu lạc bộ vỗ vỗ bả vai Vương Thanh, ý bảo Vương Thanh vào sân thay người.
Phùng Kiến Vũ xoa xoa cổ tay, ngồi vào vị trí của Vương Thanh rồi tiện tay với lấy chai nước uống hai ngụm. Vương Thanh vừa vào sân, bầu không khí liền có chút khác lạ. Người đội bên bị hắn kèm chặt đến mức nhịn không nổi phải mở miệng mắng mắng chửi, Vương Thanh cũng không chịu thua lập tức kêu người ta là ngu xuẩn.
Bên ngoài, hoa khôi khối 11 thì thầm cùng với cô bạn đi cùng: “Tại sao lại có cảm giác Vương Thanh vào sân là để đánh nhau vậy nhỉ?“.
Tiếng còi chung cuộc kết thúc, lớp số 8 thắng lớp số 11, Vương Thanh chạy một vòng đập tay với đồng đội ăn mừng chiến thắng. Phùng Kiến Vũ mấy ngày rồi không thấy Vương Thanh cao hứng như vậy, cũng giơ hai tay muốn cùng hắn đập tay chúc mừng. Ai ngờ được Vương Thanh lại đi vòng qua cậu, một hơi tiến về phía cô nàng hoa khôi nhận lấy bình nước mà uống.
Phùng Kiến Vũ lúng túng giơ hai tay, cuối cùng đành tự mình vỗ tay mấy tiếng, rồi đem bình nước đã mở sẵn đặt trên đùi đưa cho Trương Viễn.
“Cảm ơn a~~~” Trương Viễn có chút bất ngờ, cũng tò mò hỏi vài câu “Cậu với Vương Thanh làm sao vậy?“.
“Làm sao là làm sao!!“.
“Gần đây không thấy hai người cùng nhau ăn cơm, ngay cả nói chuyện với nhau cũng không có“.
Hai ngày này rất nhiều người tới hỏi cậu và Vương Thanh xảy ra chuyện gì, nhưng bản thân cậu cũng không biết nên trả lời thế nào. Hình như là Vương Thanh cứ thế đột nhiên không thèm quan tâm đến cậu nữa.
Phùng Kiến Vũ không ngừng lắc lắc chai nước trong tay mình, đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, xốc lại quần áo cậu nhanh chóng xoay người bước đi.
Hai tiết tự học trong lòng vẫn không yên, trước giờ tan học Phùng Kiến Vũ viết giấy cho Vương Thanh hỏi hắn có muốn cùng cậu về đi về không, cậu nhớ rõ trên đường về hai người có đi chung một đoạn xe bus.
Nhưng Vương Thanh vẫn không đáp lại.
Hắn cảm nhận được hai ngày nay Phùng Kiến Vũ vẫn luôn cố gắng tiếp cận hắn, trong ánh mắt lại mang vẻ thăm dò và nịnh nọt. Nhưng Phùng Kiến Vũ càng đến gần, Vương Thanh lại càng hoảng hốt, càng không biết phải làm sao đối mặt với cậu.
Chuông tan học vừa vang lên, Phùng Kiến Vũ quay lại đã thấy Vương Thanh đi mất.
“Đệt!! Trốn nhanh thật đấy“.
Phùng Kiến Vũ quay về kí túc xá thu dọn đồ đạc vào túi, đến lúc ra được bến xe bus đã không còn ai, lên xe cũng không có bao nhiêu người, tìm đại một chỗ để ngồi cậu cứ thế ngơ ngẩn nhìn ra phía ngoài cửa kính.
Ngày chủ nhật, như thường lệ cậu theo đám bạn học đi tập nhảy, nhưng đợi một ngày một đêm cũng không thấy Vương Thanh xuất hiện.
“Vậy mà nói tuần này cùng nhau đi“.
Phùng Kiến Vũ ngồi dựa vào tường, mắt nhìn chằm chằm hướng cửa sổ, cậu luôn cảm thấy một giây sau sẽ nhìn thấy gương mặt si ngốc của Vương Thanh xuất hiện.
Cuối cùng Vương Thanh vẫn là không tới, Phùng Kiến Vũ thu dọn đồ đạc rồi tạm biệt mọi người. Ra khỏi phòng tập Phùng Kiến Vũ hướng phía đường chính mà đi, định mua một chiếc bánh mì kẹp thịt ăn cho đỡ đói.
Thanh toán xong, cậu đang xếp hàng chờ đợi thì nhìn thấy Vương Thanh. Cũng không biết vì sao lại có cảm giác vui vẻ như thế, bước nhanh hai bước đến trước mặt hắn vỗ vai: “Này, sao giờ anh mới đến?“.
Vương Thanh ngược lại giật mình hoảng sợ, nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đột nhiên xuất hiện hắn không khỏi cảm thấy sững sờ: “Cậu tại sao lại ở đây?“.
Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt: “Lần trước hứa sẽ cùng tôi đi tập nhảy, anh quên rồi sao?“. Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, Phùng Kiến Vũ lại nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Vương Thanh, cậu mới phát hiện, thì ra... lời hắn nói căn bản chỉ là khách sáo, vậy mà cậu vẫn luôn tin là thật. Thấy thế Phùng Kiến Vũ vội nói:
“Kỳ thực cũng không có gì, anh cũng tới mua bánh mì sao, tôi đã nói là...“.
“Vương Thanh...“.
Nhìn cô nàng hoa khôi tay cầm một cây kem xuất hiện, lúc này Phùng Kiến Vũ mới hiểu được vì sao Vương Thanh lại có vẻ mặt khẩn trương và lúng túng như vậy. Hóa ra cậu đang làm kì đà cản mũi cho cuộc hẹn hò của hắn.
Tay cậu từ trên vai Vương Thanh trượt xuống, ngượng ngùng gãi đầu:
“Ai da, anh xem... việc tốt thế này. Tôi lại thành bóng đèn... tôi... tôi đi trước đây“. Phùng Kiến Vũ cười gượng gạo, xoay người đi. Đến khi lên xe bus cậu mới phản ứng được mình cứ như vậy mà chạy trối chết.
“Hai người bọn họ hẹn hò, mình tự nhiên bỏ chạy cái gì??? Cmn, bánh mì của tôi!!“.
Đau lòng vì chưa kịp ăn bánh mì, đến cơm tối cậu cũng không đụng qua. Phùng Kiến Vũ giam mình trong phòng làm bài tập tiếng anh, nhưng tâm trạng lại không thấy thoải mái.
“Là do mình tiếc tiền bánh mì” - Phùng Kiến Vũ tự cho là như vậy.
Trước khi đi ngủ, Phùng Kiến Vũ rốt cuộc cũng hiểu thấu đáo vì sao Vương Thanh dạo này không quan tâm cậu. Lúc tan học cũng không gặp, đụng mặt sẽ lẩn tránh, thì ra là thấy cậu phiền, sẽ làm lỡ chuyện yêu đương tốt đẹp của hắn.
Cậu vân vê tấm chăn, bỗng nhiên cảm thấy mất hứng: “Vì sao? Vì Vũ ca khen anh đẹp trai sao?“.
Cuối cũng cũng đến thời gian trở lại trường, Vương Thanh đứng trước cửa phòng kí túc xá do dự một chút rồi mới bước vào, đúng lúc thấy Phùng Kiến Vũ đang dọn dẹp chăn gối. Phùng Kiến Vũ hướng phía Vương Thanh chào hỏi:
“Đến rồi sao?“.
“Ừ, tôi...“.
“Anh ăn cơm chưa? Mẹ tôi mang cho tôi“.
“Ừ, chuyện kia..“.
“Chuyện kia tôi sẽ không kể với ai đâu“.
“À!!!“.
Phùng Kiến Vũ dọn đồ xong liền đến phòng tự học để ôn bài, lần này đến lượt Vương Thanh thấy lúng túng.
Đàn anh cùng phòng kí túc xá đang ngồi thiền, hé mi mắt lên tiếng: “Phùng thí chủ vậy mà không biết cậu đã có đối tượng hẹn hò?“.
“Anh biết sao?“.
“Người nào không biết, mấy học trưởng lớp trên vừa nói chuyện phiếm, đều biết cậu và hoa khôi lớp 11 hẹn hò với nhau. Chắc chỉ có một mình Đại Vũ là không biết, vậy mà mấy huynh đệ chúng tôi còn tưởng chuyện này cậu sẽ kể với Đại Vũ trước tiên“.
“Kháo, các anh... toàn nói nhảm“.
Thời gian tự học buổi tối, Vương Thanh ngồi nhìn chằm chằm sau gáy Phùng Kiến Vũ hồi lâu, hắn nghĩ là hắn cần giải thích với Phùng Kiến Vũ, nhưng bút di qua di lại trên giấy nửa ngày, cũng không biết nên nói gì.
“Cậu giận à?“.
Vương Thanh vừa viết xong, chủ nhiệm Trương xuất quỷ nhập thần đưa tay rút lấy tờ giấy, làm Vương Thanh sợ đến xanh mặt. Nhưng chủ nhiệm lớp chỉ liếc một cái, rồi vo tờ giấy vứt đi.
Nhưng lần này Phùng Kiến Vũ lại không để ý tới hắn. Vương Thanh phát hiện Phùng Kiến Vũ không còn chủ động quay sang hỏi chuyện, cũng không lấy phần cơm, không lấy nước, đụng mặt nhau thì chỉ khách khí chào một câu.
Hắn viết giấy cho Phùng Kiến Vũ thì cả buổi cũng không thấy cậu trả lời. Vương Thanh hết cách, hít một hơi đem tất cả bút mở nắp để trên bàn, buổi tối hẳn lại thấy Phùng Kiến Vũ phải giặt áo đồng phục.
Mặc dù hắn ném bút qua ném bút lại, cố ý làm rơi bút mấy lần, nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn không quay đầu giúp hắn đóng nắp bút.