“Tìm được rồi, Đại Vũ?. Chúng ta đi thôi, không cần dọn nữa“.
Phùng Kiến Vũ vội vội vàng vàng đem lọ thuốc kia cất đi, xoay người thu dọn quần áo của Vương Thanh: “Dọn xong rồi hẳn đi, không thể để loạn thế này được. Muốn làm ổ cho Tháp Tháp à?“.
Trong đầu cậu loạn thành một đàn, hoàn toàn không thể bình tĩnh được, cậu không có cách nào tưởng tượng ra rốt cuộc tại sao lọ thuốc trầm cảm hết hạn kia lại có thể xuất hiện trong hộp của Vương Thanh.
Vương Thanh giúp đỡ cậu thu dọn đồ đạc, đột nhiên cảm thấy sắc mặt cậu không đúng: “Làm sao vậy, phòng anh chỉ là hơi bừa chút thôi, sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?“.
Hắn đưa tay qua sờ mặt cậu một chút, liền bị Phùng Kiến Vũ né tránh.
“Anh xem anh đi, bừa như vậy, sau này phải thu dọn cẩn thận biết chưa?“.
“Ừ“.
Phùng Kiến Vũ đem hai bộ quần áo của hắn từ trong tủ ra: “Em thấy trời sắp trở lạnh rồi, anh mang theo đi“.
Vương Thanh hướng phía mặt cậu hôn một cái, rồi sờ sờ cổ cậu, nhìn sắc mặt cậu tốt lên mới nở nụ cười: “Em thật khó dỗ“.
Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn: “Không bảo phải đi sao?. Dọn xong rồi thì đi nhanh lên“.
Vương Thanh bê chăn, Phùng Kiến Vũ cầm hai bộ quần áo, đúng lúc ra đến cửa thì phía trước vang lên tiếng cạch cạch mở cửa.
Mẹ Vương ngoài cửa và đôi vợ chồng son trong nhà đối diện nhìn nhau, chột dạ nhất chính là Phùng Kiến Vũ, trong chốc lát có cảm giác như bị bắt gian.
Chỉ có Tháp Tháp trong tay mẹ Vương là phản ứng nhanh nhất, từ trong lòng bà nhảy ra rồi chạy tới vòng quanh bên chân Phùng Kiến Vũ làm nũng.
Mẹ Vương nhỏ giọng thì thầm: “Đứa nhỏ cũng không có lương tâm...“.
“A, con chào dì...“.
Mẹ Vương cười cười: “Là Đại Vũ à, tới nhà chơi sao?“.
“Chúng con về nhà lấy....” Vương Thanh một câu còn chưa nói xong đã bị Phùng Kiến Vũ hung hăng véo một cái vào eo: “...Chăn“.
“Trời lạnh nên đổi chăn dày hơn” Mẹ Vương nhìn chằm chằm chăn trong tay Vương Thanh: “Con không phải bảo ngại chăn vừa to vừa dày, để ở trên giường chật chỗ sao?“.
“Dạo này sợ lạnh...“.
Phùng Kiến Vũ vuốt mũi nhìn chằm chằm sàn nhà, ngẩng đầu lên thấy mẹ Vương bài ra vẻ mặt “lão tử tin con thì có là quỷ“. Trong lòng âm thầm lo lắng, thật sự sợ Vương Thanh mở miệng lại nói ra cái gì đó không nên nói.
“Bọn con đi trước đây, ba không về thì mẹ cũng đừng nấu ăn một mình, đi ra ngoài ăn chút gì đó đi!“.
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ hai lỗ tai đỏ rực, biết cậu lúc này nhất định căng thẳng muốn chết rồi, vội vã nói nói lảng sang chuyện khác rồi dẫn Phùng Kiến Vũ ra khỏi cửa.
Bị mẹ Vương đột ngột xuất hiện làm cho hoảng sợ, Phùng Kiến Vũ cũng giảm bớt sự chú ý vào lọ thuốc trầm cảm kia. Trên đường về tâm tình cũng đỡ hơn một chút.
Trên xe buýt, Vương Thanh đem chăn to đặt trên đùi, cả người hắn bị đè chặt trên ghế, chỉ có thể nằm bò ra chăn mà nói chuyện với Phùng Kiến Vũ.
Trong mắt Phùng Kiến Vũ luôn có cảm giác tên này giống như một một cái kẹo bông, nhìn sao cũng thấy cực kì đáng yêu.
Lần đầu tiên buổi tối Phùng Kiến Vũ không chơi điện tử, Vương Thanh vẽ bài, cậu ở bên cạnh hắn xem phim, xem mệt rồi liền đem chân gác lên đùi Vương Thanh.
Vương Thanh sờ soạng chân cậu: “Nói em đấy, ngồi cẩn thận, lát nữa ngã thì làm sao?“.
“Khả năng giữa thăng bằng của ca đây tốt lắm” Phùng Kiến Vũ đem màn hình máy tính xoay sang, xem càng thoải mái hơn, cái chân không ngoan lại bắt đầu cọ vào giữa hai chân hắn.
Vương Thanh cù vào lòng bàn chân cậu: “Đừng rộn, ngày mai anh phải nộp bài!“.
“Giả vờ đứng đắn cái gì?. Xì~~~“.
Vương Thanh tiếp tục vẽ, Phùng Kiến Vũ tiếp tục xem phim, thế nhưng ánh mắt cậu lại rơi trên người Vương Thanh. Vương Thanh đối với chuyện bài tập chuyên ngành luôn rất nghiêm túc, lúc vẽ luôn luôn là bộ dạng chăm chú, môi mím thật chặt, thỉnh thoảng gặp vấn đề gì khó thì nhíu mày một cái, có lúc còn chu miệng, nhìn đáng yêu muốn chết.
Phùng Kiến Vũ len lén chụp hai bức, sau đó giả bộ xem phim. Hai mắt vừa đảo qua màn hình thì người bên cạnh ném qua một tờ giấy.
------Muốn hôn em
Phùng Kiến Vũ hé miệng cười trộm, nhìn thoáng qua Vương Thanh biểu tình nghiêm túc ngồi bên cạnh, từ từ bỏ chân trên đùi hắn xuống.
Chỉ chốc lát sau, Vương Thanh nhận được tờ giấy đáp trả.
------Đến hôn a~~~
Vương Thanh quay đầu thấy Phùng Kiến Vũ đang nằm bò trên bàn chu môi hướng hắn moazh một cái. Trong lòng ngứa ngáy muốn chết, bài còn chưa vẽ xong, thế nhưng vẫn muốn bay qua hôn một cái, bài vẽ cái gì cũng không cần tiếp nữa.
Hắn cúi đầu cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh, Phùng Kiến Vũ ngồi không yên, đem cằm gác lên vai hắn: “Còn bao nhiêu nữa?. Em buồn ngủ“.
Vương Thanh vẫn là dặn lòng, quay đầu hôn qua loa một cái: “Không phải đang xem phim sao?. Nhanh như vậy đã buồn ngủ?“.
“Ừ, nhìn anh buồn ngủ“.
“Cút đi!“.
Phùng Kiến Vũ cười hắc hắc, tay hôm hông hắn, mặt dán sát vào lưng Vương Thanh: “Không sao, anh vẽ tranh của anh, em chơi anh“.
“Em có phiên không vậy?“.
Vương Thanh cười cười sờ lấy tay cậu, cuối cũng Phùng Kiến Vũ chỉ là ôm hắn, không quấy rối cũng không đùa giỡn hắn. Cậu áp tai vào lưng Vương Thanh, lắng nghe nhịp tim hắn.
Cậu không thể không nghĩ tới lọ thuốc trong hộp kia, nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm thấy sự liên quan giữa Vương Thanh cần phải dùng đến thuốc trầm cảm và Vương Thanh người đang vui vẻ trước mặt cậu lúc này. Cậu lặng lẽ lên Baidu tra về tác dụng phụ của thuốc trầm cảm, máy mắn không có cái nào xuất hiện trên người Vương Thanh.
Vương Thanh chưa bao giờ tự nguyện nhắc đến, rốt cuộc đã phải trải qua khó khăn đến mức nào mà hắn phải dùng đến thuốc để khống chế.
Yết hầu Phùng Kiến Vũ căng lên, yên lặng ôm chặt lấy hắn.
“Nhẹ thôi nhẹ thôi, muốn kẹp chết anh sao?. Nói em đó, buổi tối ngủ còn đè lên anh, giờ chưa ngủ đã ôm chặt như vậy, sợ anh chạy mất a?“.
“Ai sợ anh chạy mất chứ?. Anh nghĩ anh chạy được sao?“.
“Đừng lộn xộn nữa, em ngủ nhanh đi, không phải trường em mai có lễ đón tân sinh viên sao?“.
Ngày mai trường của Phùng Kiến Vũ có lễ khai giảng đón học sinh mới, mặc dù cậu đã là sinh viên năm tư nhưng vẫn bị hội học sinh mời đứng trong hàng ngũ đón sinh viên mới.
Nghe hắn nói như vậy Phùng Kiến Vũ mới nhớ ra: “Đúng a, ngày mai bảy rưỡi phải dậy rồi, phiền muốn chết“.
“Ngoan, em ngủ trước đi, anh sẽ xong ngay đây“.
“Vậy anh ngủ sớm chút“.
Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ đứng lên, ôm mặt hắn hôn một cái rồi ngoan ngoãn về phòng ngủ.
Vương Thanh bị cậu hôn một cái khiến trong lòng ngứa ngáy, yên lặng tăng nhanh tốc độ, lúc vẽ xong đã là nửa đêm. Phùng Kiến Vũ ở trong phòng nửa khuôn mặt chôn trong chăn, cái mông vểnh ra ngoài say ngủ.
“Nằm cái là ngủ, còn nói đợi...“.
Vương Thanh cúi đầu hôn chụt một cái rõ kêu vào đầu cậu, Phùng Kiến Vũ mơ mơ màng màng: “Ai, ai bắn vào đầu tôi...”
“Không có ai không có ai, ngoan, ngủ tiếp đi“.
Phùng Kiến Vũ rầm rì hai tiếng, cọ cọ bờ vai hắn rồi ngủ tiếp.
Ngày hôm sau Phùng Kiến Vũ rời giường, Vương Thanh vẫn còn đang ngủ say, lúc hắn tỉnh dậy chỉ thấy một hộp cơm và tờ giấy nhắc hắn ăn cơm rồi đi học.
So với sinh viên năm thứ tư thì Vương Thanh có chút không giống, người khác năm thứ tư đại học trên cơ bản không có lớp thì vội vàng đi làm luận văn tốt nghiệp hoặc chạy đi đâu đó làm thực tập, còn Vương Thanh năm thứ tư đại học so với năm thứ ba còn có vẻ bận hơn. Nghe lời người yêu dặn dò ăn cơm xong mới vội vàng chạy đến trường.
Bạch Nham đến sớm giữ chỗ, Vương Thanh còn mang cho hắn điểm tâm, người đã từng là bạn cùng phòng cảm thán một tiếng: “Thật tốt, còn có đồ ăn. Là Đại Vũ mua cho cậu?“.
“Xí, tôi tự đi canteen mua. Không được?“.
Bạch Nham vừa cắn miếng trứng vừa nhìn hắn cười đến buồn nôn: “Ai dô, tối qua làm gì?“.
“Vẽ a!. Cậu cho là làm gì?” Vương Thanh trừng tên kia.
“Có hay không cuộc sống rất nhàn nhã, cậu một bên ngồi vẽ, cậu ta một bên bóp chân cho cậu?“.
“Đừng nghĩ nhiều, em ấy ở bên cạnh nhõng nhẽo” Vương Thanh bày ra cảm giác ghét bỏ: “Dính sát vào xem vẽ tranh, phiền muốn chết. Vẽ xong còn hầu hạ em ấy vui chơi giải trí, chả khác nào tổ tông“.
Bạch Nham cũng bày ra bộ mặt ghét bỏ: “Cậu đây là thấy phiền sao?. Tôi thấy cậu là sướng muốn chết“.
Vương Thanh không đáp, Bạch Nham suy nghĩ một hồi: “Không nhìn ra a, Đại Vũ còn có thể làm nũng, tôi thật không tưởng tượng ra một người nam làm nũng...“.
Vương Thanh nghe xong lời này của hắn liền không vui: “Cũng không phải làm nũng với cậu, cậu tưởng tượng có ích gì?“.
“Được được được, tôi thừa hơi mới nói mấy câu này được chưa?“.
Vương Thanh đi học nghe cũng không được câu nào vào đầu ngoại trừ việc bài vẽ của Bạch Nham bị đánh giá không ra thể thống gì. Giấu giếm nhắn cho Phùng Kiến Vũ một cái tin nhắc cậu uống nhiều nước một chút.
Phùng Kiến Vũ được coi là nam sinh đại diện đứng ở khu vực báo danh, nhìn từng gương mặt thanh xuân dào dạt đầy ước mong bước vào trường đại học, trong lòng bỗng dưng sinh ra một chút cảm khái. Cậu chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp a...
Đến buổi trưa, nữ sinh bên tổ văn nghệ bỗng dưng bu lại: “Sư huynh!. Vương Thanh nhà anh đến!“.
Vương Thanh lần trước cùng cậu tập văn nghệ coi như đã có quen biết với cả hội, mấy tiểu sư muội này cũng không để ý ánh mắt người khác, trực tiếp gọi “Vương Thanh nhà anh“.
Mắt thấy Vương Thanh đi tới, sắp đến gần thì lại xoay người bỏ đi, trong chốc lát lại mang về một túi đồ uống, đám tiểu sư muội đều cười đến vui vẻ.
Phùng Kiến Vũ đem đồ uống qua mời hai lão sư chịu trách nhiệm, Vương Thanh cùng mấy người khác nói chuyện phiếm, khí thế ngất trời. Tiểu sư muội quay qua thấy Phùng Kiến Vũ trở về liền ngoắc ngoắc: “Sư huynh, trả lại cho anh“.
“Không sao, các cô cứ nói đi, nói đến sặc nước bọt thì thôi“.
“Xí, keo kiệt“.
Buổi trưa thay ca hỗn loạn, Vương Thanh nhân lúc không ai chú ý nhéo nhéo cổ cậu: “Có đói bụng không, lát nữa đi ăn gì?“.
“Anh muốn ăn gì?. Anh sáng sớm ăn cơm chưa?“.
“Ăn rồi, buổi chiều em có phải đến không?. Anh buổi chiều không có lớp, chúng ta đi ra ngoài ăn a?“.
“Được, ra ngoài ăn“.
Vương Thanh nghĩ có chút không đúng. Sao hôm nay lại dễ tính như vậy, từ lúc thuê phòng ở ngoài mà nhắc đến chuyện ra ngoài ăn, Phùng Kiến Vũ liền không vui, nói rằng lãng phí, ngày hôm nay sao lại thoải mái như vậy?.
“Đói sao?“.
“Ừ, đói rồi“.
Buổi chiều còn phải làm đại diện nửa buổi, có điều Vương Thanh đã nói muốn ra ngoài ăn, Phùng Kiến Vũ liền trao đổi với mấy cô nàng bên hội học sinh, sau đó trực tiếp bỏ chạy.
Với cậu mà nói, Vương Thanh vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Không có việc gì làm, ăn trưa rồi đi xem phim, hai người ngồi xe buýt đi nửa vòng thành phố đến rạp chiếu, trên xe không có người, hai người ngồi chen nhau ở hàng ghế cuối, Phùng Kiến Vũ dựa vào hắn ngủ một giấc thật ngon.
Trong thoáng chốc nghe được Vương Thanh nhận điện thoại, hình như là mẹ hắn gọi tới, cậu cũng thanh tỉnh lại, dỏng tai lên nghe ngóng.
Vương Thanh nói mấy câu đơn giản, lúc cúp điện thoại phát hiện cậu tỉnh rồi: “Tỉnh rồi sao, anh xem một chút có chảy nước miếng không?“.
Phùng Kiến Vũ né tránh tay hắn: “Mẹ anh bảo anh về nhà à?“.
“Không, chỉ là nhắc anh lúc ngủ nhớ đóng cửa sổ“.
“Ừm..“.
Phùng Kiến Vũ ngáp một cái, bỗng nhiên thấy gì đó không đúng: “Mẹ anh biết anh ra ngoài ở?“.
Trực giác của Vương Thanh mách bảo rằng mẹ hắn đã biết chuyện, nhưng không muốn nói ra vì sợ cậu lo lắng, hắn nói lảng sang chuyện khác: “Em nói nếu một ngày mẹ anh đưa em một tờ chi phiếu, nói tránh xa con trai tôi ra, em sẽ làm gì?“.
Phùng Kiến Vũ liếc hắn một cái: “Anh đóng phim thần tượng đấy à?“.
“Em nói đi!. Em sẽ làm thế nào?“.
Phùng Kiến Vũ vuốt cằm suy nghĩ một lúc: “Ừ... xem bao nhiêu tiền trước đã. Một trăm đồng thì em suy nghĩ một chút, còn nếu như một nghìn đồng tiền vàng em sẽ không đồng ý“.
Vương Thanh trợn to hai mắt: “Em ngốc à, một trăm đồng thì em đồng ý, một nghìn đồng vàng em lại mặc kệ. Đầu óc va vào đâu rồi phải không?“.
Phùng Kiến Vũ lặng lẽ cầm tay hắn, nhỏ giọng nói: “Bởi vì.... nghìn vàng thì vô giá“.