[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 99: Chương 99: Ngoại Truyện: Trùng Hợp




Phùng cục cưng trong lòng vô cùng ủy khuất. Đây là lần đầu tiên mẹ Vương nặng lời với cậu, cậu không nói câu nào quay người bước ra khỏi phòng. Cũng vừa lúc Vương Thanh định bưng cơm tối đi vào.

“Thanh nhi, đừng nói với dì là cơm tối em làm, em sợ dì không ăn“.

Vương Thanh sửng sốt, nhìn vẻ mặt cố gắng giữ bình tĩnh của cậu, khẽ thở dài: “Có phải mẹ anh nói cái gì rồi không?“.

“Không có, dì có thể nói gì với em chứ, anh nhanh mang cơm vào đi” Phùng Kiến Vũ không dám nói với hắn, chỉ mở miệng giục hắn nhanh nhanh đi vào phòng.

Vương Thanh mở cửa bước vào, mẹ hắn đang nói chuyện với ai đó, chỉ loáng thoáng nghe được câu: “Tôi cũng đau lòng lắm...“.

Mẹ Vương không muốn ăn, mới ăn một chút đã buông đũa, vẻ mặt bà khó khăn nặng nhọc nhìn Vương Thanh: “Con chừng nào mới nghe mẹ một lần...“.

Vương Thanh dọn dẹp chén đũa, nắm lấy tay mẹ hắn: “Có chuyện gì thì đợi đi bệnh viện về rồi nói, có được không?“.

“Mỗi lần mẹ định nói chuyện với con là con lại có thái độ này, mẹ sinh bệnh chính là vì con, sinh bệnh vì nói con không được” Mẹ Vương than thở: “Mẹ vô dụng, con cũng không nghe mẹ...“.

Vương Thanh làm bộ không nghe thấy, đứng dậy bưng bát đũa đi ra ngoài. Trong phòng khách, Phùng Kiến Vũ đã mặc xong quần áo dáng vẻ chuẩn bị đi về.

“Làm gì vậy?“.

“Em?. Em về nhà á” Phùng Kiến Vũ liếc nhìn phòng ngủ: “Em còn ở đây dì sẽ không vui vẻ được, sáng mai em lại đến, anh muốn ăn gì?“.

Vương Thanh không vui: “Anh không muốn em đi...“.

“Nghe lời, sáng mai em tới sớm, được không?. Trong nhà không có hơi người sẽ lạnh lẽo” Phùng Kiến Vũ cũng muốn ở lại cùng hắn, thế nhưng nghĩ đến mẹ Vương không muốn nhìn mặt cậu, liền không muốn bà phải khó chịu thêm.

Vương Thanh luyến tiếc tiễn Phùng Kiến Vũ ra cửa, còn dặn cậu sáng mai đến sớm một chút.

Phùng Kiến Vũ trở về nhà liền liên lạc với một người bạn làm bác sĩ, xong lại đi giặt quần áo thu dọn phòng ốc, sau đó ngồi trên ghế salon đờ ra, đầu óc trở nên trống rỗng, chính bản thân cậu cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.

Trên giường thiếu một người, Phùng Kiến Vũ ngủ không được, nằm lật qua lật lại thở dài, nghĩ đến mẹ Vương đang bị bệnh, khẳng định lúc này Vương Thanh chưa ngủ được. Hắn cũng không có ai bên cạnh, đại bảo bảo chắc chắn buồn rồi.

Đại bảo bảo đúng là bắt đầu buồn phiền, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy ủy khuất. Phùng Kiến Vũ không ở lại với hắn, nhất định là hết thương hắn rồi.

Nhìn điện thoại mấy lần lại không thấy tin nhắn của Phùng Kiến Vũ, Vương đại bảo bảo lại càng tức giận hơn.

Phùng Kiến Vũ đến cửa nhà Vương Thanh mới nhắn tin cho hắn, không đầy một phút sau cửa đã mở, đại bảo bảo cười hì hì nhìn cậu.

“Em sao nửa đêm còn tới đây?” Vương Thanh kiếm chế kích động nhận lấy túi đồ trong tay Phùng Kiến Vũ: “Mang gì đến vậy?“.

“Mang ít quần áo đến, phỏng chừng lát nữa hai chúng ta cũng không thể về” Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng nói: “Đã báo với chú chưa?“.

Vương Thanh kéo cậu vào phòng mình: “Chưa có báo, ba anh đi công tác rồi, anh sợ ba sốt ruột lại xảy ra chuyện“.

Phùng Kiến Vũ gật đầu, cởi quần áo rồi trèo lên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói: “Lại đây, Vũ ca ôm anh ngủ“.

Sáng sớm Phùng Kiến Vũ còn chưa tỉnh táo đã nghe tiếng cãi vã từ trong phòng mẹ Vương, mở mắt ra không thấy Vương Thanh ở bên cạnh, phỏng chừng hai mẹ con lại đang khắc khẩu với nhau.

Phùng Kiến Vũ lặng lẽ đi đứng ở cửa nghe nửa ngày cũng không dám bước vào. Vương Thanh ủ rũ ra khỏi phòng thấy cậu ở cửa cũng sững sờ, hắn thở dài thật sâu bước tới ghé vào bả vai cậu.

“Mới sáng sớm ồn ào gì vậy?” Phùng Kiến Vũ vuốt vuốt tóc hắn nói: “Dì đang ốm, anh nhường dì một chút“.

Vương Thanh thở dài: “Nói cái gì mẹ cũng không nghe, nhất định không đi bệnh viện, hỏi mẹ có chuyện gì thì mẹ lại khóc, anh có thể không vội sao?“.

“Đừng nóng vội nữa, em đi làm chút đồ ăn sáng đã, cơm nước xong rồi tính tiếp, được không?. Đi rửa mặt đi“.

Phùng Kiến Vũ trấn an đại bảo bối, làm xong điểm tâm liền lấy hết dũng khí mang vào cho mẹ Vương, thấy bà phờ phạc rã rời dựa bên giường, bản thân cậu cũng đau lòng lắm.

Nhiều năm như vậy, mẹ Vương mặc dù không thừa nhận quan hệ giữa hai người nhưng vẫn đối xử với cậu rất tốt, trong lòng cậu cũng coi bà như mẹ ruột. Hôm nay đột nhiên thấy bà bị bệnh, cậu cũng không dễ chịu gì hơn so với Vương Thanh.

“Dì, dì ăn chút cơm, dì không đi bệnh viện nên Vương Thanh mới cáu giận, dì đứng giận anh ấy“.

Mẹ Vương nhận lấy đồ ăn cậu đưa đặt lên tủ đầu giường: “Con ngồi đây“.

Phùng Kiến Vũ kéo ghế qua ngồi xuống, trực giác mách bảo cậu mẹ Vương muốn nói chuyện quan trọng.

“Dì cũng không còn nhiều thời gian, cũng không muốn vòng vo với con, con có thể chia tay Vương Thanh không?“.

Tuy rằng đã sớm dự đoán được chuyện mẹ Vương nhắc đến, thế nhưng lúc chính tai nghe được, trong lòng Phùng Kiến Vũ vẫn thấy có phần hụt hẫng. Trong những năm này, đây là lần đầu tiên mẹ Vương bảo cậu chia tay Vương Thanh trực tiếp như vậy.

“Mấy năm trước mặc kệ hai đứa là muốn cho hai đứa chơi cho đủ, nhưng bây giờ hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, phải nghĩ cho sau này chứ. Dì cũng không còn nhiều thời gian, không muốn nhìn hai đứa như thế, con có thể nghe dì một lần này không?. Chia tay Vương Thanh có được không?“.

Mẹ Vương nhìn Phùng Kiến Vũ đang ngồi bên cạnh, cậu không nói gì, chỉ cúi gằm mặt vặn vặn ngón tay.

“Đại Vũ, con nhẫn tâm để dì mang theo tiếc nuối mà đi sao?. Con nhẫn tâm để Vương Thanh sau này phải hối hận sao?“.

“Dì...” Phùng Kiến Vũ giật mình, chậm rãi ngẩng đầu: “Vương Thanh không hoàn thành ý nguyện của dì là ân hận của anh ấy. Con chia tay anh ấy, cũng là nỗi ân hận của anh ấy, không chỉ riêng anh ấy, mà là hai chúng con cả đời sẽ ân hận. Dì à, dì hiểu không?“.

Mẹ Vương sửng sốt, thở dài thật sâu: “Ra ngoài đi, hai đứa làm dì tức chết thôi“.

Vương Thanh sợ Phùng Kiến Vũ ăn điểm tâm không ngon miệng liền làm cho cậu mấy miếng bacon, lúc quay lại thấy cậu đi ra từ phòng mẹ mà ánh mắt đã phiếm hồng.

“Làm sao vậy?. Mẹ anh nói gì với em?“.

Phùng Kiến Vũ vội lắc đầu: “Không có, em đau lòng dì thôi“.

Vương Thanh lau khóe mắt cậu: “Đừng giả vờ, nhất định là nói gì rồi. Có nói nguyên nhân bệnh của mẹ không?“.

“Không có” Phùng Kiến Vũ đẩy hắn ra: “Ăn cơm trước đi, hôm nay có hẹn trước với nhân viên lắp máy lọc nước, anh không đi được, em phải đi xem một chút“.

Có những lời này của cậu, Vương Thanh cũng an tâm một chút, cùng cậu ăn cơm rồi đi làm công tác tư tưởng với mẹ.

Phùng Kiến Vũ cảm giác đầu óc mình trống rỗng, lúc ngồi xe buýt suýt nữa là đi quá trạm, về đến nhà mới ở cửa chính lạch cạch nửa ngày còn làm rơi chìa khóa, suýt nữa thì bị người qua đường tình nghi là kẻ trộm.

Lắp đặt máy lọc nước cũng không tốn quá nhiều thời gian, nhân viên đi rồi một mình cậu sắp xếp lại cả căn nhà. Phần tổng thể đã xong, giờ còn phần trang trí nội thất, ngày đó Vương Thanh khoe cậu bản vẽ thiết kế, hiện tại cậu cứ vậy mà làm theo.

Chỉ là cậu không biết, liệu hai người có còn cơ hội cùng nhau vào ở hay không.

Đầu óc vốn dĩ đang trống rỗng lại bị suy nghĩ bề bộn nhồi vào, Phùng Kiến Vũ không dám suy nghĩ nữa, vội vàng trở về nhà.

Về đến nhà, Phùng Kiến Vũ mở cửa sổ cho thông gió rồi lấy ra quyển sổ nhỏ năm năm kế hoạch dang dở, viết vào phần quan trọng nhất cơ bản đã hoàn thành rồi. Cậu lẳng lặng nhìn thật lâu, chợt nhớ tới những lời hôm nay mẹ Vương nói.

Cậu chia tay Vương Thanh rồi đời này có ân hận không?.

Làm sao mà chia tay được.

Để không cho mẹ Vương tiếc nuối, cậu hẳn là nên chia tay Vương Thanh phải không?.

Phải chia tay, vậy đầu tiên phải dọn hết những đồ của Vương Thanh ở đây, đợi anh ấy đến mang đi. Thế nhưng cái nào là của Vương Thanh?.

Lúc đầu mua mỗi người một cốc nước, sau cùng lại dùng chung một chiếc, quần áo giày dép cũng dùng chung, dao cạo râu cũng như vậy, đại khái chỉ có khăn mặt và gối đầu là có thể phân chia rõ ràng.

Gối đầu cậu muốn giữ lại, lúc nhớ hắn ít nhất cũng không thấy cô đơn.

Phùng Kiến Vũ nghĩ cách để phân chia rạch ròi cuộc sống sinh hoạt của hai người trong năm năm, phân tách rõ ràng sẽ không dính dáng gì nữa. Thế nhưng cậu phát hiện, xa nhau, căn bản không thể xảy ra...

Cậu thở dài, đứng lên đóng cửa sổ lại. Trời vào thu, không khí đã bắt đầu lạnh lẽo.

Vương Thanh nói chuyện với mẹ cả ngày, nhẹ nhàng ôn hòa cũng thử, cáu gắt ầm ĩ cũng có, nhưng lão thái thái nhất định không đi bệnh viện, hắn ép buộc bà sẽ khóc, cuối cùng nói với hắn một câu: “Muốn mẹ đi bệnh viện cũng được, con trước hết chia tay Đại Vũ đi“.

Chuyện này dù thế nào hắn cũng sẽ không đồng ý, chia tay không thể, nhưng mẹ vẫn phải đi khám bệnh. Chỉ là hắn không nghĩ ra vì sao bà lại cố chấp như vậy, tại sao phải đem bệnh ra để uy hiếp hai người chia tay?.

Vương Thanh buồn phiền ngồi ở bên cửa sổ hít không khí, trong tay hắn cầm một chiếc đũa. Không có cách nào khác, hiện tại hắn muốn hút một điếu thuốc, thế nhưng sau này trong nhà có trẻ nhỏ, hút một lần rồi sau này sẽ càng khó bỏ hơn.

Trong lòng hắn phiền, cũng không muốn nói ra khiến Phùng Kiến Vũ phiền theo, chỉ có thể nhịn không nhắn tin cho cậu. Thế nhưng hắn không nghĩ tới tin nhắn đầu tiên Phùng Kiến Vũ nhắn đến cho hắn lại là.

-----Trong nhà có việc, em về nhà một chuyến, đừng lo lắng.

Vương Thanh trong lòng hoảng sợ, vội vàng gọi điện thoại sang. Phùng Kiến Vũ bên kia chắc đang ở trên xe, xung quang cậu ồn ào, cậu nói mẹ cậu có chuyện bảo cậu về nhà ngay.

Trong nhà vừa mới có một người ốm, Vương Thanh cũng không dám lạc quan, dặn cậu có việc gì thì gọi điện thoại về cho hắn.

Phùng Kiến Vũ nhận được điện thoại của mẹ rất bất ngờ, bên kia mẹ ruột khóc lóc nói muốn gặp cậu, cậu không kịp nghĩ gì nhiều vội vàng xin nghỉ mua vé tàu hỏa về nhà.

Mẹ Vương đột nhiên bị bệnh, cậu nghĩ đến mẹ của mình không biết có làm sao không.

Vội vã về đến nhà, Phùng Kiến Vũ vào cửa liền gọi hai tiếng, vào phòng ngủ thấy mẹ hai mắt đỏ hoe ngồi dựa trên giường.

“Con trai, con về rồi...” Mẹ Phùng lôi kéo tay cậu, hai mắt đẫm lệ nói: “Mẹ sợ không đợi được con...“.

Phùng Kiến Vũ trong ngực trầm xuống: “Mẹ nói bậy bạ gì đó, mẹ khó chịu chỗ nào, mặc quần áo vào con đưa mẹ đi bệnh viện...“.

Mẹ Phùng lắc đầu liên tục: “Mẹ, mẹ không nỡ xa con, để mẹ nhìn con thật kĩ...“.

Vương Thanh thương lượng với mẹ hắn lần thứ N thất bại, chạy vào phòng bếp nhắn tin hỏi Phùng Kiến Vũ ở nhà thế nào.

Qua mấy phút, Phùng Kiến Vũ mới nhắn lại. Ba cậu hiện không có ở nhà, mẹ cậu bị bệnh, nói gì cũng không chịu đi bệnh viện.

Nghe được chuyện này, Vương Thanh quả thực bối rối, hoàng thái hậu hai nhà có bệnh cũng không chịu đi bệnh viện

An ủi cậu vài câu, dặn dò cậu đừng cuống, Vương Thanh nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài liền lặng lẽ thở dài.

Đêm nay phải ngủ một mình rồi.

---------------

P/s: thôixong, cáikịch bảngiảbệnhnàycũngcũrồi, nhưngtác dụngvẫnrấtlớn. Haibàmẹthươngconthì đúng rồi, nhưngđemsức khỏelàđùarồiépbuộcconcáinhưvậythậtlàkhôngphải. Thôihaibàmẹkhôngchịuđiviệnthì mời bác sĩvề nhà đi, khôngthìtrực tiếpbếraxelàđược ╭(╯ε╰)╮ ╭(╯ε╰)╮ . Vậy là xongchuyện)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.