Hữu Bạch Hổ: [Tôi có cảm giác bản thân cực kì không ổn]
Cố đại nhân: [???]
Hữu Bạch Hổ: [Tôi định tìm được người nào đó để kể, nhưng tìm tới tìm lui cũng chỉ có mình cô]
Cố đại nhân: [Nói nhanh]
Hữu Bạch Hổ: [Buổi tối tôi về phòng ngủ, bắt gặp hai người kia ở trong phòng ôm ấp hôn môi. Tuy đã biết hai người kia đang đang hẹn hò nhưng bất chợt nhìn thấy vẫn là có chút động lòng]
Cố đại nhân: [Ngủ cũng ngủ rồi còn không cho hôn sao?. Anh thật không có tiền đồ, hai người ấy có ở trước mặt tôi bắn pháo tôi cũng nhất định không có phản ứng]
Hữu bạch hổ: [Cô lợi hại]
Cố đại nhân: [Còn phải nói]
Bạch Nham cầm điện thoại nhìn đoạn nhắn tin giữa hai người bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng...
Cố Ninh bên kia đang ngồi gác chân lên mặt bàn mơ màng, đột nhiên cảm giác được hình như bản thân đã nói ra cái thứ không nên nói...
“Ai u, tôi thao“.
Vương Thanh đang ngồi bên bàn học vẽ bài tập, Bạch Nham đột nhiên lừ lừ tiến sát lại làm hắn sợ đến nhảy dựng lên: “Cậu làm cái quái gì thế?“.
Bạch Nham vẻ mặt u ám cầu cứu: “Tôi vừa lỡ lời để Cố Ninh biết chuyện hai người đang hẹn hò rồi, hơn nữa tôi cũng phát hiện ra cô ấy hình như đã sớm nhận ra được chân tướng, chỉ là không rõ cô ấy biết từ lúc nào?. Cô ấy liệu có nhận ra việc tôi biết chuyện của hai người không?. Cô ấy có nghĩ tới việc hai người biết tôi biết chuyện của hai người không?“.
Nghe nói một hồi Vương Thanh mới dần dần minh bạch, nhưng càng nghe lại càng bị tên kia làm cho choáng váng: “Được được được, chính là cả hai đều lộ tẩy hết rồi“.
Bạch Nham suy nghĩ một chút: “Đúng vậy“.
“Vậy cậu nghĩ vì sao Cố Ninh lại giả vờ như không biết chuyện hai chúng tôi đang hẹn hò?“.
Bạch Nham cau mày suy nghĩ hồi lâu: “Là sợ hai người thấy ngại ngùng?“.
Vương Thanh nhanh tay đập một cái lên đầu Bạch Nham: “Cmn cậu suy luận ra chuyện wechat của chúng tôi bằng cái chỉ số thông minh này sao?. Suy nghĩ cho kĩ vào!!!“.
Bóng đèn nhỏ trên đầu Bạch Nham bỗng dung bừng sáng: “Cô ấy có ý với tôi?”.
Vương Thanh vui mừng gật đầu: “Tạm được, cũng không quá ngu dốt”.
Bạch Nham ngốc nghếch cười rộ lên: “Vậy tôi, vậy tôi làm thế nào hỏi cô ấy. Phải nói thế nào đây?”.
Vương Thanh cho tên kia thêm một cước: “Nghĩ thế nào nói thế ấy”.
Điện thoại Vương Thanh rung lên hai cái, Phùng Kiến Vũ gửi tới một loạt biểu tượng cười ha ha kèm một bức ảnh.
Vương Thanh mở ra bức ảnh cậu gửi, chính là ảnh chụp đoạn đối thoại của cậu và Cố Ninh.
Cố đại nhân: [Thao, tôi không cẩn thân lỡ miệng!. Bạch Nham phát hiện ra chuyện tôi biết hai người ở cùng nhau rồi!]
Cố đại nhân: [Hình ảnh]
Cố đại nhân: [Đều tại mấy người!. Ở phòng ngủ của người ta, mấy người hôn cái gì mà hôn????]
Hình ảnh Cố Ninh gửi sang là ảnh chụp đoạn chat của cô cùng với Bạch Nham, Vương Thanh đọc xong trong lòng dứt khoát đưa ra một kết luận. Hai người này quả là tuyệt phối, còn bày đặt vòng vo làm gì, nhanh nhanh mà nắm tay về cùng một nhà cho xong chuyện.
Chỉ số thông minh của hai nhãn thần đều rơi mất cùng một lượt, chuyện này truyền ra liền trở thành trò tiêu khiển cho đôi phu phu nào đấy ở bên ngoài đứng xem kịch vui.
Cố Ninh ở trong phòng ngủ đi hai vòng, liếc nhìn di động... phía bên kia nãy giờ vẫn không có phản ứng. Được rồi, không cần phải diễn nữa.
Cố đại nhân: [Chớ có giả bộ nữa, không phải là muốn làm người yêu sao?. Làm không?]
Bạch Nham từ trên ghế nhảy dựng lên: “Cmn Cmn!!!”
Hữu Bạch Hổ: [Làm]
Vương Thanh nhìn vẻ kích động của hắn cũng đoán được chắc chắn là có tin vui, quay sang cầm điện thoại lên lại thấy Phùng Kiến Vũ gửi tới một đống biểu tượng cười ha ha ha ha.
Tiểu Thanh: [Cười ngốc cái gì vậy?]
Uchiha đệ nhị: [Cố Ninh đem Bạch Nham trói lại rồi]
Tiểu Thanh: [Đã thấy, người bên này vui đến độ sắp làm sập nhà rồi]
Uchiha đệ nhị: [Cố Ninh cũng có ngày được hẹn hò rồi. Anh nói thử xem Bạch Nham rốt cuộc tốt ở điểm nào?]
Tiểu Thanh: [Ừm... mưu trí]
Uchiha đệ nhi: […]
Uchiha đệ nhị: [Thế nhưng em nghĩ kĩ lại... không biết có đúng không, Cố Ninh đồng ý quen Bạch Nham, có khi là muốn cùng cậu ta so trí dũng]
Tiểu Thanh: […]
Phùng Kiến Vũ để điện thoại di động xuống, nhìn thoáng qua Từ Khoát đang ngây ngô ngồi trên giường chơi điện tử. Tam ca của chúng ta phải làm sao bây giờ.
Chiều nào cũng đi dạy nhảy, dạy nhảy xong lại cùng Vương Thanh đi ăn, Phùng Kiến Vũ tâm tình cứ như ở trên mây. Canteen đến sớm có dưa hấu, nhưng giá cũng không rẻ chút nào. Vương Thanh vừa muốn ăn cơm vừa muốn ăn dưa hấu, hắn dứt khoát chọn luôn ba miếng.
Không sai, là vì Từ khoát cũng đi theo.
“Lại để anh mua dưa hấu cho tôi, thật ngại quá”.
“Không sao không sao, cậu thích là được”.
Mỗi người một miếng, Vương Thanh đem miếng của mình đưa tới trước mặt Phùng Kiến Vũ: “Có vị chocolate này, em thử xem?”.
Phùng Kiến Vũ vẻ mặt hoài nghi cắn một miếng, lập tức cho hắn một đạp: “Con mẹ nó, lại gạt em!”.
Vương Thanh cười hắc hắc tiếp tục ăn dưa hấu của hắn, chợt phát hiện Từ Khoát đang chăm chú nhìn hắn. Nguy rồi, không phải thân mật quá nên bị phát hiện chứ!!!.
“Thanh ca, anh cho tôi nếm thử một miếng với. Dưa hấu còn có vị chocolate sao?”.
Vương Thanh còn chưa mở miệng, Phùng Kiến Vũ đã phóng một ánh mắt sắc lẹm qua: “Ăn của cậu đi, người ta nói cái gì cũng tin”.
Từ Khoát luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết là sai ở đâu. Chẳng qua lúc nào cũng cảm thấy bản thân thật là ủy khuất á.
Điện thoại di động của Vương Thanh rung một cái, có người nhắn tin tới.
Bạch nương tử: [Muội muội]
Hắn còn chưa phản ứng kịp, Phùng Kiến Vũ ngồi bên cạnh đã cười ra tiếng.
Cố Ninh bên đây cũng gửi cho Phùng Kiến Vũ một hình chụp màn hình wechat, hình kia đích thị là ảnh đại diện của Bạch Nham, thế nhưng tên lại đổi thành “Bạch nương tử”, còn đính kèm theo một câu <Thù lớn phải trả>.
Phùng Kiến Vũ nghiêng người nhìn điện thoại của Vương Thanh, thực sự nhịn không được mà cười ha hả, cười đến mấy người xung quanh cũng phải ngó lại nhìn. Từ Khoát ngây ngô vẻ mặt càng ngày càng thêm mờ mịt: “Hai người cười gì vậy?”.
Vương Thanh đưa điện thoại di động của mình cho Từ Khoát xem, Từ Khoát nhìn một chút rồi lớn tiếng mà cười sặc sụa: “Lão bạch uống nhầm thuốc sao?”.
Phùng Kiến Vũ cười đến đau cả bụng, cơ mặt cũng cứng lại hết rồi, cậu vừa xoa xoa mặt vừa nói: “Tôi nghĩ cậu ta trúng tà rồi. Ha ha ha, hắc hắc…”.
Vương Thanh ngược lại không cao hứng nổi, hắn vẫn nhớ rõ mối tình đầu của Phùng Kiến Vũ là Bạch nương tử. Bạch Nham cái tên này có ý gì hả?.
Buổi tối cùng đôi tình nhân mới quen ăn cơm, Vương Thanh nhìn cái vẻ mặt “bạn gái tôi cái gì cũng tốt, nói gì cũng đúng” của Bạch Nham mà muốn ói, hắn ghé tai nói với Phùng Kiến Vũ mấy câu, bạn học Uchiha đệ nhị liếc mắt nhìn một cái: “Câm miệng, ăn”.
Bạn học tiểu Thanh vâng lời im lặng ăn cơm.
Ăn cơm xong, Cố Ninh đi tính tiền, mùa hè vừa đến, Cố Đại Nhân đã đổi sang váy ngắn, đứng ở quầy bar lộ ra một đoạn chân dài.
Vương Thanh ngắm vài lần, vừa định trêu chọc Bạch Nham vài câu liền phát hiện Bạch Nham cũng đang nhìn sang hướng đó. Mà nơi đó còn có Phùng Kiến Vũ đang đứng im lặng xem xét menu ghi suất ăn đặc biệt của cuối tuần.
“Cậu nhìn cái gì?”.
Bạch Nham xoa xoa cằm, ung dung nói: “Cậu nói đúng, đường cong của Đại Vũ quả không tồi. Cậu xem chân thẳng, mông cong, trách không được cậu thưởng thức một lần rồi…”.
“Thao cả nhà cậu” Vương Thanh vòng tay siết cổ Bạch Nham, giơ hai ngón tay muốn chọc mắt hắn: “Cmn, cậu nhìn nữa xem tôi có chọc mù mắt cậu không!!!”.
“Cmn, tôi chỉ là tùy tiện nhìn một chút, người đâu lòng dạ nhỏ nhen hẹp hòi!!”.
Phùng Kiến Vũ vừa quay đầu lại thấy hai người kia đánh nhau ầm ĩ: “Ai ai ai, hai người đang làm gì vậy?”.
Cố Ninh nghe thấy có chuyện liền trợn lên: “Đừng để ý đến mấy người bọn họ. Chúng ta đi”.
Vương Thanh đẩy Bạch Nham một cái rồi vội vã chạy theo Phùng Kiến Vũ, Bạch Nham đuổi kịp vợ liền nhào tới ôm thắt lưng, rì rầm kể tội tên kia. Cố Ninh trừng mắt liếc hắn: “Đánh nhau cũng không đánh lại, còn làm được trò trống gì?”.
Bạch Nham khóc thút thít….
Phùng Kiến Vũ cọ cọ vai Vương Thanh: “Anh với cậu ấy so đo cái gì vậy?. Ai u, anh xem vẻ mặt nũng nịu kia kìa, lần đầu tiên em thấy qua!”.
Câu nói lọt vào tai Vương Thanh, lại bị hắn nghĩ là Phùng Kiến Vũ thích như vậy, tay ôm lấy vai Phùng Kiến Vũ: “Em nhìn cậu ta làm nũng cái gì, anh cũng biết làm nũng a~”.
Phùng Kiến Vũ hoảng sợ trừng hai mắt, nhìn không được rùng mình một cái: “Ai da mẹ ơi. Anh đừng có làm như vậy, đừng làm em sợ”.
Vương Thanh nói xong liền rầm rì dụi dụi đầu vào bả vai cậu, Phùng Kiến Vũ tránh cũng không được né cũng không xong, chỉ có thể tùy ý hắn cọ cọ.
Cố Ninh lấy cùi chỏ huých Bạch Nham một cái: “Anh xem, ở nơi đông người còn tú ân ái. Thật cmn ngứa mắt mà, đừng để ý hai người họ”.
“Đúng, thật ngứa mắt!” Bạch Nham bên kia hô to một tiếng: “Tôi đưa cô ấy về kí túc, hai người đừng đi cùng”.
Hai người đang tú ân ái kia trong nháy mắt nghiêm chỉnh lại, đồng thanh một câu: “Chớ a, chúng ta cùng nhau tiễn”.
“Cút hết ngay”.
Bạch Nham một lòng muốn đi tới chỗ vắng người để được nắm tay người yêu, nếu như có hai cái bóng đèn sáng chói đi cùng, cái gì cũng không thể làm a.
“Bạch ca, tôi tiễn cậu a~”.
“Lão Bạch tôi sợ cậu lạc đường a~”.
“Đều cút hết cho tôi”.
Vương Thanh tựa cằm lên vai Phùng Kiến Vũ cười hả hê: “Được rồi, được rồi, đi nhanh lên đi, nhìn cái bộ dạng cậu đi“.
Bạch Nham đi được hai bước liền quay lại giơ ngón giữa lên trừng mắt với hai người kia, Cố Ninh không muốn hắn dây dưa mãi đành đi tới cho hắn một đá thúc hắn đi nhanh lên. Phùng Kiến Vũ đứng cười vui vẻ nửa ngày mới thúc vào vai Vương Thanh: “Đi thôi đi thôi, em đưa anh về kí túc”.
“Em tiễn anh?” Vương Thanh hừ một tiếng lại bị cậu đẩy đi nhanh hơn: “Anh muốn đưa em về, tối như vậy anh lo cho em”.
“Cũng không hiểu anh lo cái gì nữa. Em không giống anh, không có sợ tối!” Phùng Kiến Vũ đẩy đẩy lưng hắn, bỗng dưng nở nụ cười: “Thế nào em lại có cảm giác như đang đẩy xe mua đồ trong siêu thị vậy?”.
“Có gặp qua xe chở đồ nào đẹp trai như anh không?” Vương Thanh ngửa đầu nhìn bầu trời: “Ai, em xem trời đầy sao kìa”.
“Có sao á?. Đèn đường sáng quá, trăng thì còn miễn cưỡng thấy được” Phùng Kiến Vũ cũng ngửa đầu: “Bên kia hình như có một ngôi sao a không phải, hình như là máy bay…”.
Vương Thanh quay đầu nhìn cậu đang ngắm bầu trời: “Anh thấy mà, thấy rất nhiều!”.
Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt nhìn hắn, bao nhiêu ngọn đèn đường phản chiếu trong đáy mắt cậu, thật giống như cả vũ trụ đang lấp lánh những ánh sao. Vương Thanh không nhịn được cười cười lấy tay dịu dàng xoa má Phùng Kiến Vũ, lại bị cậu ghét bỏ cựa ra.
Gió đầu mùa cuốn theo mùi tươi mát của cây cỏ đang sinh sôi, bên trong vườn trường trồng mấy hàng cây thấp, trong đêm hè có mấy đóa hoa đang nở ra, không khí tràn ngập mùi hoa cỏ nhàn nhạt. Có mấy tàng cây nghiêng nghiêng rủ xuống lối đi bộ, hai người thỉnh thoảng vừa đi vừa phải cúi người né tránh.
“Mùi hoa này thật quen thuộc a!” Vương Thanh chăm chú ngửi một chút: “Thật giồng như mùi hoa ở trước tiểu khu nhà em, ở cạnh sân bóng rổ”.
Khoảnh khắc hắn hôn cậu ở sân bóng rổ, trong không khí đều phảng phất mùi hoa này.
“Là đinh hương a, hình như trường học có” Phùng Kiến Vũ kéo một cành hoa xuống hướng ánh đèn tỉ mỉ xem xét: “Hồi còn nhỏ ở quê, em nhớ lúc còn bé luôn đợi khi hoa nở, rồi chiết lấy nước nhỏ vào bút mực, như vậy có thể biến mực thành màu tím, sau đó lại đem khoe với thầy giáo”.
Cậu vừa nói vừa hái xuống một đóa hoa nho nhỏ: “Cho anh, năm cánh hoa, mang lại may mắn”.
Vương Thanh cười cười đón lấy, ở giữa lòng bàn tay là một chùm hoa nhỏ, hắn cẩn thận cất vào túi, nhìn xung quanh một lần rồi lặng lẽ nắm lấy tay cậu bước đi.
Phùng Kiến Vũ để mặc hắn nắm tay, mím môi che dấu nội tâm đang vui vẻ. Người bên cạnh tâm tình tốt, nhẹ nhàng hát mấy câu.
Tay trong tay chung bước ngắm sao trời, một hai ba bốn vì sao trên cao vô tình xếp thành một hàng dài, trong đêm tối nhìn ngắm bóng lưng hai người nào đó dựa sát vào nhau, dường như nghe được tâm nguyện của ai đó... có thể tâm nguyện đó sẽ sớm hoàn thành.