Lý Bình vừa quay đi, khi quay lại đã không thấy Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đâu, còn tưởng rằng hai người mâu thuẫn đến mức sẽ tìm chỗ khuất mà đánh nhau một trận. Tìm một hồi lại nhờ Tần Kỳ nói mà hắn mới biết hai người đang ở trong đình ăn cùng nhau.
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ ăn xong túi chân giò hun khói, liền nhét vào miệng cậu hai viên ô mai: “Không giận nữa hả??“. Phùng Kiến Vũ quay qua trừng mắt liếc Vương Thanh: “Sau này tay còn làm thế liền đem chặt“.
Vương Thanh còn chưa kịp biện minh cho mình, bên kia Lý Bình đã lớn tiếng gọi: “Hai người ăn xong chưa?. Ăn xong rồi thì đi nhanh a~“.
Một cô nàng xinh đẹp cười tủm tỉm đi tới: “Hóa ra các cậu ở chỗ này. Vương Thanh uống nước không?, tôi có mang theo...“. Cô nàng này đã hai lần hỏi hắn có uống nước không rồi, Vương Thanh thật không biết làm thế nào từ chối.
Đúng lúc này Phùng Kiến Vũ đem bình giữ nhiệt lúc này nhét vào tay hắn: “Mẹ tôi sáng sớm làm nước quả, để trong tủ lạnh một lúc lâu, vẫn còn rất mát“.
“Tôi uống cái này” Vương Thanh cầm lấy tu liền một hơi, tức thì cả mặt đều nhăn lại: “Oa, dì bỏ cái gì bên trong vậy?“.
Phùng Kiến Vũ nhanh tay cầm lấy nếm thử một ngụm: “Chết, hình như mẹ tôi cho hơi nhiều chanh...“.
Vương Thanh cả hai mắt đều nhắm tịt, Phùng Kiến Vũ cười hì hì xoa xoa giữa chân mày hắn.
“Đừng uống nữa, từ từ uống miếng nước“.
Vương Thanh gật đầu, nhanh tay tìm chai nước trong balo. Cô nàng xinh đẹp tay cầm chai nước khoáng lặng lẽ đứng bên cạnh dường như đã bị hóa thành không khí.
Đoàn người đi vào bên trong, Lý Bình đi cùng một nữ sinh, nói mấy câu lại không nhìn thấy Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đâu. Vừa quay người đã thấy hai người chụm đầu nói chuyên không để ý tới ai khác. Phùng Kiến Vũ ghé sát tai Vương Thanh vừa nói vừa cười, Vương Thanh cũng cúi đầu nghe rồi cười vui vẻ.
Lý Bình trong lòng thầm nghĩ hắn quả thật đã lo bò trắng răng.
Phùng Kiến Vũ đang cùng Vương Thanh đoán xem người nào là đối tượng mới của Trương Viễn.
“Tôi nghĩ là cô mặc váy ngắn kia, eo nhỏ chân dài lúc nãy còn nhìn Viễn ca ăn“.
“Anh còn nhìn được eo nhỏ chân dài, sao lại có thể háo sắc như vậy???“.
“Bày ra trước mắt còn không nhìn ra sao?“.
“Aigoo, vậy anh thích cô nào?. Người vừa đưa nước cho anh?“.
Cuối cùng câu chuyện lại đảo ngược về chất vấn Vương Thanh, hắn nhìn chằm chằm một loạt mấy nữ sinh trước mặt: “Không có, còn cậu?. Cậu ghét Tần Kỳ à?“.
“Không phải ghét” Phùng Kiến Vũ có chút ngại ngùng: “Cũng có thể là không hợp nhau“.
Khuỷu tay Vương Thanh động một cái vào cánh tay Phùng Kiến Vũ: “Ôi chao, cậu chưa từng hẹn hò a~“.
Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt: “Làm sao, liên quan gì đến anh??“.
“Nhìn cậu như vậy khẳng định chưa từng hẹn hò, vậy cũng là chưa hôn ai. Không phải tôi là...“. Vương Thanh chưa nói xong, Phùng Kiến Vũ đã tặng cho hắn một cái tát.
Lý Bình đang nói nói cười cười, quay lưng lại lần nữa đã thấy hai người phía sau đánh nhau.
Trong vườn có đủ các loại cây hoa, nữ sinh đều rạng rỡ nói thật đẹp rồi đứng chụp ảnh khắp nơi. Lý Bình cùng Trương Viễn cũng tham gia náo nhiệt, nhưng người mà các nữ sinh chú ý, vẫn chỉ đứng ngoài bên ngoài nhìn.
Buổi trưa nắng chói chang, người khác còn chưa sao, Vương Thanh đã bắt đầu toát mồ hôi: “Mọi người cứ chụp ảnh đi, chúng tôi đi trước“.
Nói xong liền kéo Phùng Kiến Vũ đi. Đám nữ sinh thấy đối tượng đi mất cũng nhanh nhanh cất điện thoại: “Chúng ta cũng đi thôi“.
Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh nhăn mặt, lấy tay lau mồ hôi trên mặt cho hắn: “Anh làm sao có thể nhanh toát mồ hôi như vậy?“.
Vương Thanh thành thật trả lời: “Tôi dân tộc Hãn á“.
Phùng Kiến Vũ ngây ra một lúc, rồi cười ha ha: “Em gái anh, đúng ra không nên cười, nhưng... ha ha ha ha ha....“.
Người ta khổ vậy mà cậu có thể cười vui như thế này sao?.
Vương Thanh kéo cổ Phùng Kiến Vũ giục cậu đi nhanh. Những người đi phía sau thật không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng đứng một bên nhìn họ cười đùa.
Buổi trưa mọi người tự mang đồ ăn, Vương Thanh lấy từ trong balo ra 2 bánh sandwich tự làm thật lớn. Phùng Kiến Vũ hình như không lúc nào là không thấy đói, lúc nãy dọc đường đi, Vương Thanh thỉnh thoảng lại hướng miệng Phùng Kiến Vũ mà nhét mấy thứ đồ ăn. Hắn cũng không biết là món gì, chỉ biết mấy thứ này là mấy loại thịt ngon ngon do mẹ hắn chuẩn bị.
Vốn chỉ là muốn đưa cho hai người hộp cơm tự làm nhưng nhìn cảnh Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ tự nhiên như vậy, nữ sinh nào cũng cảm thấy chùn bước.
“Mẹ tôi làm bánh sandwich kẹp thịt xông khói, tôi còn bảo cậu thích ăn thịt nên mẹ đặc biệt cho nhiều thêm, cậu thử xem“.
Vương Thanh đưa sandwich tới miệng Phùng Kiến Vũ, nhìn cậu căn một miếng rồi hỏi: “Ăn ngon không?“.
Phùng Kiến Vũ cắn một miếng thật to, trong miệng đầy ụ thịt, vừa nhai vừa gật gật đầu, trong lòng nghĩ mẹ Vương Thanh thật lợi hại, cậu có thích mẹ cũng không làm mấy món này.
Vương Thanh chờ Phùng Kiến Vũ nuốt xong liền đút thêm miếng nữa. Có miếng thịt không biết có phải chưa chiên qua hay không mà cậu cắn vài lần vẫn không đứt.
*Là bacon đó, thịt xông khói xong chiên giòn lên
“Cắn mạnh vào“.
Phùng Kiến Vũ cắn miếng thịt vừa day day vừa lắc lắc đầu, Vương Thanh nhịn không được bật cười. Phùng Kiến Vũ ngậm sandwich trừng hắn, nếu trong miệng mà không có gì cậu đã lập tức mắng hắn.
Vương Thanh nín cười: “Không cắn nữa, cả miếng cho cậu. Thiên nà~~ ăn thật sao...“.
Phùng Kiến Vũ rút miếng thịt ra rồi trừng mắt nhìn hắn. Vương Thanh cầm miếng sandwich còn dư chờ cậu nhai xong: “Ăn no chưa?“.
Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh đút ăn liên tục, lúc này đã no căng bụng: “No rồi...“.
Vương Thanh đưa bình nước trái cây cho cậu, đem miếng sandwich còn dư ăn nốt. Phùng Kiến Vũ uống thêm hai ngụm nước chanh, mặt bỗng nhiên ngây ra ngạc nhiên nhìn Vương Thanh. Vương Thanh rút ra một cái giấy ăn lau miệng cho cậu: “Làm sao thế??“.
“Ngọt!!” Phùng Kiến Vũ chỉ vào chai nước: “Khác rồi, ngọt lắm, anh nếm thử xem“.
“Thật sao?” Vương Thanh tin lời liền cầm bình lên uống một hớp lớn, mặt mũi ngay lập tức biến dạng.
“Nuốt nhanh nuốt nhanh!” Phùng Kiến Vũ một tay bịt miệng Vương Thanh, ép hắn uống hết.
“Cmn!!!” Vương Thanh cầm cốc nước lên định tấn cho Phùng Kiến Vũ một trận: “Cậu tới đây cho tôi!!!. Tôi đánh chết cậu!!!!“.
Phùng Kiến Vũ nhanh chân chạy ra ngoài, chạy thật xa, cười đến gập cả người: “Uống ngon không?. Nhiều chất dinh dưỡng a~“.
Diễn viên quần chúng đứng ngoài xem cười đến rụt người. Lý Bình buồn bực ngồi cạnh Trương Viễn như bóng đèn: “Sao tôi có cảm giác hình như tất cả chúng ta đều biến thành không khí vậy nhỉ!!!!!“.
Vương Thanh bắt được Phùng Kiến Vũ, kéo cậu quay lại đặt ngồi xuống, tay giữ lấy cổ cậu. Tần cô nương không biết từ đâu thoải mái đi tới, có vẻ vẫn chưa muốn từ bỏ ý định: “Các cậu uống gì vậy?. Có thể cho tôi nếm thử không?“.
Phùng Kiến Vũ nhìn cô nàng cầm theo một bình nước trống không: “Không được, hai chúng tôi không đủ“.
Bầu không khí quả nhiên vi diệu không gì sánh bằng, Vương Thanh còn thấy xấu hổ thay cho vị tiểu nha đầu kia, hắng giọng mở miệng: “Ở đây tôi có hồng trà lạnh, cậu uống không?“.
Phùng Kiến Vũ nhanh tay mở túi của Vương Thanh: “Anh có hồng trà lạnh sao, cho tôi một ngụm“. Cậu mở nắp uống một ngụm, nháy mắt một cái hỏi: “Cậu uống không?. Tôi đổ cho một ít“.
Tần Kỳ cười cười: “Thôi, tôi cũng không khát lắm“.
Chờ người ta đi rồi, Vương Thanh mới nhỏ giọng hỏi Phùng Kiến Vũ: “Không phải cậu cố ý chứ?“.
Phùng Kiến Vũ nhìn túi đồ của Tần Kỳ một chút: “Cô ấy mang theo nhiều đồ ăn như vậy, còn tìm hai chúng ta xin nước. Không phải rất quá đáng sao?“.
Vương Thanh thở dài một cái, hung hăng xoa đầu cậu làm Phùng Kiến Vũ hét ầm lên: “Cmn anh buông tay ra, hỏng hết tóc tôi“.
Buồi chiều đang nắng bỗng nhiên mây đen kéo đến, trong chốc lát trời đổ mưa ào ào, cả đoàn người nhanh chóng chạy vào trú mưa dưới mái hiên của một căn nhà nhỏ trong rừng.
Lý Bình tò mò mở cửa sổ nhìn vào trong nhưng không phát hiện ra gì, liền nói giỡn có khi đây là nhà của phù thuỷ Gargamel*, kết quả bị mọi người đồng loạt cười nhạo.
*Nhân vật phù thủy phản diện trong Xì trum
Người trú mưa dưới mái hiên càng ngày càng nhiều, nhất thời không trách được có chút chen chúc. Phùng Kiến Vũ suýt chút nữa bị một bác gái đẩy ra ngoài, Vương Thanh nhanh tay ôm lấy hông của cậu nhắc cậu đứng vững.
Các nữ sinh vừa sửa sang đầu tóc vừa oán giận tại sao trời đột nhiên lại đổ mưa, mấy cậu trai lại bàn xem bây giờ có nên hút một điếu thuốc. Vương Thanh quay đầu nhìn Trương Viễn nói không có bật lửa mà hút cái gì, bỗng nhiên cảm giác ngón út của mình bị ai đó nắm lấy.
Vương Thanh nhất thời sửng sốt, cái tay kia từ từ chậm rãi, chẫm rãi ngoéo vào ngón áp út của hắn. Vương Thanh quay đầu nhìn thoáng qua, Phùng Kiến Vũ vẫn giữ mặt nghiêm túc nhìn chăm chăm lên trời. Vương Thanh cười cười, nhẹ nhàng rút tay ra, rồi xòe bàn tay nắm lấy tay người kia, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Vẻ mặt Nghiêm túc của Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên biến mất, cậu cúi đầu nở một nụ cười tươi.
Mưa đầu mùa vội vã ào xuống rồi lại nhanh rút đi, cả bầu trời lại một màu trong xanh. Người người trú mưa lần lượt rời đi, tay của hai người cũng lặng lẽ tách ra, phản phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra, duy chỉ có hai lỗ tai là hồng lên hết cả.
Ở trong cùng vườn sinh thái có một ngọn núi nhỏ, Trương Viễn đề nghị leo lên đến đỉnh núi là kết thúc hành trình. Phùng Kiến Vũ nhìn thấy xa xa liền không muốn: “Mấy cậu lên đi, tôi không nhích được nữa“.
“Vậy cậu ở dưới này đợi nha“.
Đoàn người đi dần lên núi, Trương Viễn đếm thấy thiếu người liền hỏi: “Vương Thanh đâu?“. Lý Bình chỉ hướng chân núi đáp: “Ở cùng Đại Vũ dưới kia“.
Trong đình nhỏ dưới chân núi, Phùng Kiến Vũ lại lấy cái sandwich còn dư trong balo của Vương Thanh ra ăn. Vương Thanh đang cầm bình nước, lo lắng nhìn Phùng Kiến Vũ mấy ngày rồi ăn ít như vậy, biết bao giờ mới bù lại đủ thịt.
“À, Thanh nhi, anh có đi học hè không?. Mẹ tôi đang tìm mấy trường tốt tốt để học thêm” Phùng Kiến Vũ gặm tiếp hai miếng sandwich, ăn hết rồi vẫn còn thấy thèm: “Mẹ nói muốn tìm trường tốt nhất, thật muốn dọa người“.
“Cậu học ở đâu?, mẹ tôi hôm qua cũng nói vậy. Hay chúng ta đăng kí một lớp, đi học chung?“.
“Để tôi xem” Phùng Kiến Vũ cười cong cong khóe mắt: “Tôi cũng muốn, đi học một mình chán chết, có người học cùng, còn có thể ra ngoài chơi. Hắc hắc...“.
Vương Thanh lấy tay lau lau vết nước sốt bên khóe miệng cậu: “Lại nghĩ đến chuyện đi chơi, có ngốc không vậy“.
Phùng Kiến Vũ lại lườm hắn một cái.
Chờ những người khác từ trên núi xuống đông đủ, cả đoàn đi đường tắt ra khỏi vườn, vì giữa chừng dừng lại nghỉ một chút nên lúc ra đến cửa là lúc mặt trời đã lặn. Nam sinh nữ sinh ở trạm xe bus tạm biệt nhau, có người mang niềm vui, có người lại mang theo nỗi buồn và tiếc nuối, lần lượt lên xe trở về nhà.
Cuối cùng bến xe chỉ còn Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ.
“Anh không đi?“.
“Cậu không đi?“.
“Tôi còn chưa muốn về“.
“Tôi cũng không muốn về“.
“Anh muốn ăn cơm không?.
“Vẫn có thể ăn sao!!!!“.
Phùng Kiến Vũ ôm lấy cổ hắn: “Đi thôi, ca đưa anh đi ăn ngon“.
Người khác đã về đến nhà, hai người này còn đang ăn uống no nê với nhau. Vương Thanh sờ sờ bụng Phùng Kiến Vũ, ngậm ngùi nói: “Ở đây không phải là bao tử, là cái túi không đáy... Không được trừng mắt, lúc nào cũng trừng mắt với tôi“.
Phùng Kiến Vũ giương mắt nhìn hắn: “Cần gì trừng, ca chỉ cần dùng mí mắt cũng có thể kẹp chết anh“.
“...“.
Ra khỏi quán ăn, Phùng Kiến Vũ nói một câu mà Vương Thanh xém chút nữa ngã từ trên bậc thang xuống.
“Về nhà còn có thể ăn hai cái bánh ú“.
Mẹ Vương Thanh ba lần gọi điện thoại hỏi hắn bao giờ về nhà ăn, Phùng Kiến Vũ mặc dù không có di động nhưng cũng biết giờ này chưa về đến nhà, mẹ cậu hẳn đã muốn đánh người rồi.
Xe bus của Phùng Kiến Vũ tới trước, mọi người xếp hàng lên xe, Phùng Kiến Vũ đứng ở sau cùng liếc liếc mắt nhìn Vương Thanh, Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ nhìn làm cho trong lòng có chút khó chịu.
“Đại vũ, lông mi dính cái gì kìa!!!“.
“Hả?“.
Vương Thanh kéo cậu qua, thuận tay cầm lấy áo khoác trong tay cậu mà giang ra, che khuất đầu của hai người rồi thật nhanh hôn một cái lên môi Phùng Kiến Vũ. Khoác áo lên vai cậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo má Phùng Kiến Vũ: “Lên xe nhanh đi“.
Phùng Kiến Vũ cả mặt đỏ bừng nhanh chân chen lên xe bus về nhà.
---------------------
(Cả chương chỉ muốn nói một câu. Cmn quá ngọt rồi. À mà cái bụng của VũVũ... thôi tui cạn lời rồi)