[Thanh Vũ] Thanh Phù

Chương 4: Chương 4: Chương 3




Ngô Kỳ nhìn nam hài trước mắt đang run lẫy bẫy, đứa trẻ này quả thật có dung mạo mấy phần giống với Hiểu Vũ thiếu gia, chẳng qua là mười năm trôi qua, khó có thể đảm bảo dung mạo trẻ con sẽ không phát sinh biến hóa gì đi, nhưng vẫn nên vì lý do bảo đảm, “Đều mang đi đi, tất cả đều rất có khả năng, khách khí một chút, đừng hù dọa trẻ con.”

Năm sáu nam hài lớn lên xinh đẹp bị dẫn tới một nơi, trong căn phòng mờ mờ tối, để sáu miếng đệm lót sạch sẽ chỉnh tề, đây chỉ là một nơi để cho bọn họ tạm thời nghỉ chân, bọn họ vẫn còn phải tiếp tục lên đường. Ngô Kỳ quan sát sáu đứa trẻ, ánh mắt tròn tròn tựa tựa như nhau, trong đó có một đứa cực kỳ giống Hiểu Vũ thiếu gia, nhưng đáng tiếc lại bị câm, mỗi khi mấy đứa trẻ ở đó chia đồ, đều không có phần của nó. Tất cả đều là trẻ con bị bắt cóc, được tìm thấy được, nếu có thể tìm được cha mẹ ruột thì liền trực tiếp đưa trở về, nếu không tìm được thì sẽ được lưu lại ở viện mồ côi trực thuộc trợ cấp của Vương thị nuôi dưỡng. Có rất nhiều truyền thông cũng đưa tin về việc này, cũng có phóng viên đến chụp vài tấm hình về Vương Thanh, điều này cũng đã giúp sức không ít cho việc tăng giá sàn cổ phiếu cho Vương thị.

Tất cả mọi người ở B thị ai cũng biết Vương Thanh chính là một đại thiện nhân, hàng năm sẽ thu nuôi mấy đứa trẻ. Lúc ban đầu còn có một số ký giả cố ý thêu dệt mọi chuyện, nhưng khi tận mắt chứng kiến cuộc sống của bọn trẻ ở cô nhi viện thật sự giống như là tiểu thiên sứ, cũng không còn chuyện gì để nói thêm nữa. Nhờ phúc của những đứa trẻ này, danh tiếng của Vương Thanh ở bên ngoài trở nên tốt cực kỳ, ai mà có thể nghĩ đến mấy chục năm trước, người của Vương gia vẫn còn ở đầu đường cùng người khác cướp giết địa bàn là cùng một nhà sao?

Trên giường mềm mại được phủ thêm một lớp vải bao trắng, những đứa trẻ được người mang đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới. Đứa trẻ nhỏ gầy nhất không biết nói chuyện, chỉ có thể nhặt quần áo mọi người chọn còn dư lại mặc lấy. Quần áo mặc trên người rộng thùng thình, nhìn rất không thích hợp, bất quá nó cũng nói không ra mấy lời oán trách, yên lặng trốn trong góc, nhìn chằm chằm sàn nhà đến ngẩn người.

Thông qua máy thu hình ở một gian phòng khác, Ngô Kỳ tận mắt nhìn thấy hết thảy mọi việc, ngoại trừ việc giám sát, anh còn phải thông qua những chi tiết nhỏ nhặt, phân biệt ra đứa trẻ nào không thích hợp là Hiểu Vũ thiếu gia nhất. Những đứa trẻ này dáng dấp đều giống nhau, trong tên đều mang theo một chữ “Vũ”, là bọn họ đã chọn lựa ra từ hơn hàng ngàn đứa trẻ, thời gian bị bắt cóc cũng là tương đối có thể xác định. Đứa trẻ gọi là “Phùng Kiến Vũ” đó tựa hồ là không có khả năng nhất. Thứ nhất, nó không biết nói chuyện, hơn nữa thời điểm bị bắt đi so với Hiểu Vũ thiếu gia còn trễ hơn một chút, chẳng qua là bộ dáng có chút giống nhau mà thôi.

“Ngô lão đại, vẫn còn xem xét những đứa bé này sao?” Một người giơ lên cầm theo hộp cơm đi vào căn phòng, hẳn là một trong những thủ hạ của Ngô Kỳ.

“Ân, tùy tiện xem một chút, cũng đã mười năm rồi, cũng không biết phải tìm đến lúc nào......” Chuyện như vậy, Ngô Kỳ đã làm suốt mười năm, những đứa trẻ được tìm đến đây cũng được kiểm nghiệm DNA, nhưng vẫn không tìm được chút hi vọng nào.

“Ai biết được? Có lẽ có một ngày nào đó, ông chủ nói không muốn tìm nữa, chúng ta sẽ có thể dừng tay.” Thủ hạ của Ngô Kỳ cũng không thế nào để ý, có việc thì liền làm, không có việc thì tìm việc để làm, ở Vương thị ngây ngô, luôn có công việc chờ bọn họ tới tay làm hết thôi.

“Không thể nào, Hiểu Vũ thiếu gia là đầu thịt trong lòng ông chủ, máu trong xương, hận không thể ngày ngày đeo trên người như đai lưng, làm sao có thể nói không tìm thì liền không tìm nữa?” Ngô Kỳ lắc đầu một cái, cảm thấy việc này căn bản không có khả năng kết thúc như vậy được. Anh đã tận mắt nhìn thấy tình cảm năm ấy của Vương Thanh đối với Hiểu Vũ thiếu gia có bao nhiêu sâu đậm, cốt nhục tình thâm, không phải nói một tiếng đoạn là có thể đoạn được?

“Cũng đúng...... dù sao cũng là do ông chủ quyết định, chúng ta chẳng qua chỉ là nghe lệnh làm việc......” Người thủ hạ cũng không hỏi thêm nhiều việc nữa, bắt đầu đàng hoàng ăn cơm, thỉnh thoảng giúp Ngô Kỳ cùng nhau quan sát những đứa trẻ trên màn hình kia.

Mười bốn mười lăm tuổi, vừa vặn là độ tuổi nghịch ngợm nhất, một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, rất thích cùng người khác so cao thấp, đám trẻ được tìm trở về này cũng không ngoại lệ, bọn họ có vài đứa cũng là mới vừa biết nguyên lai chính mình là bị bắt cóc, căn bản không phải người thân ruột thịt, có chút bắt đầu cảm thấy buồn buồn không vui, cũng bắt đầu vì cuộc sống mới mà suy nghĩ tính toán.

Duy chỉ có có một đứa, chính là đứa trẻ có tên Phùng Kiến Vũ kia, chỉ ôm đầu gối ngồi ở trong góc, lẳng lặng nhìn hết thảy sự tình trước mắt xảy ra như thế. Dáng dấp nó không cao, cũng vừa mới đủ một mét sáu, không tranh được với người khác, bị sắp xếp đến ở chỗ ngay gần vị trí công tắc, ai từng ở qua ký túc xá tập thể cũng biết, cái vị trí kia là phiền toái nhất, buổi tối phải ngủ trễ nhất, còn bị người sai khiến tắt mở đèn. Nhưng Phùng Kiến Vũ lại biểu hiện không có chút nào để ý, để cho nó làm cái gì thì nó làm cái đó, lúc không có chuyện gì làm thì lại lâm vào trầm mặc, ngẩn người, cùng đời vô tranh.

Ngô Kỳ quan sát tất cả, thấy thế nào đứa trẻ này cũng không giống như là loại của Vương Thanh, quá cẩn mật đàng hoàng đi! Một chút cũng không cảm giác được dòng máu **kiệt ngạo bất thuần đặc trưng của người Vương gia ở trong người, thật không biết làm sao mà ông chủ lại chọn ra được đứa trẻ này......

Đến Vương gia, có người đến chỗ bọn trẻ lấy máu xét nghiệm, lại sắp xếp cho bọn chúng đến một căn hộ điền trang phụ cận sinh hoạt, cũng thuận tiện cho việc theo dõi. Năm đứa trẻ khác lộ ra vẻ rất hưng phấn, bọn nó có nhà mới, cũng sẽ có cuộc sống mới, không cần phải ở chỗ cũ chịu khổ nữa rồi. Phùng Kiến Vũ lộ ra thần tình rất nhạt, cho cơm thì liền ăn, không có cơm ăn thì cảm thấy đói bụng, chỉ có những thời điểm khi nhìn thấy Ngô Kỳ, ánh mắt sẽ lộ ra chút tia sáng, thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng kéo kéo ống quần Ngô Kỳ, hoa tay múa chân muốn biểu đạt điều gì đó cho anh xem.

Ngô Kỳ không có biện pháp, cố ý tìm về một chuyên gia ngôn ngữ hình thể giúp anh phiên dịch, nhìn thật lâu mới biết được, đứa trẻ kia là đang nói, “Con giống như đã gặp qua chú ở nơi nào rồi.” Ngô Kỳ cảm giác có chút kinh ngạc, đứa trẻ này thoạt nhìn tầm thường nhưng lại có tâm tư như vậy, sẽ nói được lời như thế...... Xem ra anh không thể không cân nhắc, có phải không nên đem Phùng Kiến Vũ loại bỏ trước.

Kiểm nghiệm DNA phải đợi một ít ngày, Vương Thanh ở bên này lại muốn đợi không kịp, hắn gọi Ngô Kỳ đem Phùng Kiến Vũ mang đến trước, hắn muốn chính mắt nhìn đứa trẻ kia một chút. Phùng Kiến Vũ được Ngô Kỳ đưa đến Vương gia, trên người đã đổi một bộ trang phục thích hợp, đáng tiếc trên mặt lại không có thịt gì, một đôi mắt lớn đến có chút dọa người.

Vương Thanh nhìn đứa trẻ đang xấu hổ trốn ở sau lưng Ngô Kỳ, hướng nó ngoắc ngoắc ngón tay, “Đến đây một chút, để cho ta nhìn con thật kỹ một lần.” Dáng dấp đứa bé này thật rất giống với Hiểu Vũ, xem như một vài điểm khác có thể cũng không phải là giống lắm, nhưng đôi mắt này, lại khiến cho hắn muốn đem Phùng Kiến Vũ giữ ở bên người, dù là làm sủng vật giải sầu cũng tốt a...... Nghĩ như vậy, Vương Thanh chăm chú quan sát Phùng Kiến Vũ đang từ từ nhích lại gần mình, “Đến đây, con sợ ta sao?”

Phùng Kiến Vũ lắc đầu một cái, động tay nói: “Không sợ, con cảm thấy con rất thích người.” Nói xong lộ ra một nụ cười xấu hổ, dáng vẻ ngượng ngùng mang theo nét chân thật cùng khả ái, “Con không biết nói chuyện, người đừng ghét con.” Nó chỉ có thể lấy động tác tay cùng Vương Thanh trao đổi.

“Nó đang huơ tay cái gì thế? Nó không thể nói chuyện?! “ Vương Thanh ngạc nhiên nhìn Phùng Kiến Vũ trước mắt, hoàn toàn không thể hiểu ý tứ của nó, thế nhưng ánh mắt ôn nhuận xinh đẹp kia, lại làm cho hắn có chút cảm giác quen thuộc.

“Đứa trẻ này quả thật không thể nói chuyện, thời điểm chúng tôi tìm được về còn cố ý mang đi kiểm tra một chút, bác sĩ nói dây thanh quản không có vấn đề gì, nhưng nguyên nhân không thể nói chuyện rất phức tạp, có thể là do tâm lý bị tổn thương......” Ngô Kỳ không thể làm gì khác hơn là giải thích cho hắn nghe, nếu như Hiểu Vũ thiếu gia không thể nói chuyện được nữa, cũng không biết ở trong nhà này sẽ có tình huống như thế nào.

“Vậy cũng không sao, con biết viết chữ không? Con có thể nghe hiểu được ta đang nói cái gì, có phải không? Đây, con viết chữ cùng ta trao đổi đi.” Vương Thanh từ một bên hộc tủ đầu giường lấy ra một xấp giấy cùng một vây bút đưa cho Phùng Kiến Vũ, “Đến, viết chữ cho ta xem một chút.”

“Không sợ, con cảm thấy con rất thích người.”

“Con không biết nói chuyện, người đừng ghét con.”

Phùng Kiến Vũ một lần nữa đem hai câu nói mình mới vừa biểu đạt viết ra giấy, chữ viết cong cong vẹo vẹo, tư thế cầm bút thoạt nhìn cũng có chút không đúng, ngón tay tựa hồ như bị thương, nhưng trên mặt vẫn thủy chung mang theo nét vui vẻ ấm áp.

“Thật ngoan...... con thật đáng yêu.” Vương Thanh hướng Ngô Kỳ nháy mắt, “Đi ra ngoài đem cửa đóng lại, ta muốn nhìn nó một lúc, thật rất giống bảo bối của ta......” Hắn lấy tay xoa xoa lên mặt Phùng Kiến Vũ, “Ánh mắt phá lệ thật giống...... con...... có phải hay không bị cha mẹ nuôi ngược đãi, thế nào mà lại gầy như vậy?”

“Bọn họ không cho con ăn cơm, còn bắt con đi làm việc.” Phùng Kiến Vũ viết xuống mấy chữ, biết chữ mình viết có chút khó coi, lại che che giấu giấu, có chút ngượng ngùng, nhìn nhìn Ngô Kỳ đưa mình đến đây rồi rời đi, cảm thấy có chút kinh hoảng, nhìn về vị trí phía cửa.

“Con không phải là không sợ ta sao? Thế nào bây giờ lại luống cuống?” Vương Thanh lôi kéo bàn tay của Phùng Kiến Vũ cẩn thận xem xét, vị trí vết thương quả thật có chút lâu năm, đầu ngón tay giống như từng bị gãy, xương nối vào có chút không đúng vị trí...... Hắn đau lòng sờ sờ tay Phùng Kiến Vũ, “Đau không? Ta thấy nơi nào cũng đều đau......”

“Không đau, đều đã tốt rồi.” Phùng Kiến Vũ đánh bạo, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Vương Thanh, viết mấy chữ đơn giản.

“Ai, hôm nào ta cũng phải học một ít **thủ ngữ, nói chuyện với con cũng tiện thêm một chút.” Vương Thanh thở dài một hơi, nhìn nhìn Phùng Kiến Vũ, càng ngày càng cảm thấy đứa trẻ này phi thường khả ái, “Con có thể hôn hôn ta không? Ta trước kia thích nhất cùng con trai hôn hôn......” Hắn chỉ chỉ môi của mình, giống như ở đối diện mình vẫn là bảo bối năm ấy nằm trong ngực chưa có trưởng thành.

Mặt Phùng Kiến Vũ ửng hồng lên, tựa gần đến gương mặt tuấn tú của Vương Thanh, do do dự dự, chưa kịp lấy đủ dũng khí hôn lên môi hắn, đã bị đối phương bắt trước ở trên môi mình nhẹ nhàng chạm một cái. Phùng Kiến Vũ lập tức dịch thân thể ra xa, che môi của mình, trợn to ánh mắt giống như là động vật nhỏ bị kinh sợ.

“Thật đáng yêu, trông thật giống như là con sóc nhỏ......” Vương Thanh kéo người lại, ôm vào trong ngực, “Con có muốn ở lại nơi này không? Ta sẽ rất cưng chìu con, con làm con trai ta có được không? Ta không biết lúc nào mới có thể tìm được con trai...... Con đồng ý ở lại bên cạnh ta, có được hay không?” Giọng nói của hắn mang theo cảm giác nghẹn ngào.

Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn một chút, nam nhân thoạt nhìn cao lớn uy nghiêm này bây giờ lại đỏ hồng ánh mắt, nước mắt rơi vào lòng bàn tay của mình, Phùng Kiến Vũ cũng không muốn suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái, viết lên trên giấy, “Con nguyện ý ở lại đây, người đừng khóc.”

“Được, ba ba không khóc, ba ba sau này chỉ biết cưng chìu một mình con, sau này con cùng ba ba sống cùng nhau được không? Ba sẽ yêu thương con...... thật sự đó......” Tinh thần mười năm qua bị hành hạ khiến cho Vương Thanh cảm thấy hết sức mệt mỏi, hắn bắt đầu suy nghĩ có nên buông tha cho việc tìm kiếm hay không, nhưng Hiểu Vũ đã trở thành một chấp niệm của hắn, hắn không có biện pháp dừng lại, ngoại trừ Hiểu Vũ, bên cạnh hắn không còn một người thân nào nữa......

“Được.” Phùng Kiến Vũ lôi kéo cánh tay của Vương Thanh, không được tự nhiên viết chữ lên bàn tay hắn, “Ba là ba ba của con sao? Con là bị bắt cóc đi phải không? Con không có nhớ rõ, bất quá con nguyện ý gọi người là ba ba.” Phùng Kiến Vũ lộ ra biểu hiện rất vui vẻ, trong đôi mắt to tròn tràn đầy tia sáng.

“Ngoan, con là con trai của ba...... của một mình ba.” Vương Thanh nhịn không được ôn nhu, tay đặt sẵn ngay hông của Phùng Kiến Vũ đem nó ôm chặc lấy, ở trên mặt từng chút từng chút hôn, ở ngay mí mắt hôn lên thật nhiều, “Thật xin lỗi a, ba ba thật sự rất nhớ con...... để con khóc sưng cả hai mắt rồi......” Hắn đột nhiên phát hiện hành động mới vừa rồi của mình tựa hồ có hơi quá khích, hắn sờ sờ hai mắt của Phùng Kiến Vũ, “Tối nay cùng nhau ngủ với ba ba được không? Ba ba có rất nhiều chuyện muốn nói với con...... Con nhất định cũng có rất nhiều chuyện muốn nói cho ba ba biết phải không a?”

Phùng Kiến Vũ gật đầu hai cái, không có cự tuyệt yêu cầu của Vương Thanh. Nó rất thích người đàn ông trước mắt này, tựa hồ cường đại nhưng nội tâm lại yếu ớt, tựa hồ đem nó trở thành một điều rất quan trọng, nó rất thích loại cảm giác này, không bị người khác xem nhẹ cảm xúc. Cảm giác được yêu như vậy, làm cho Phùng Kiến Vũ căn bản không có biện pháp cự tuyệt.

_______________________________

**kiệt ngạo bất thuần: cứng đầu, bướng bỉnh không chịu phục tùng

**thủ ngữ: ngôn ngữ diễn đạt bằng tay

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.