Tống Thiên và Quý Phi Hàn không như nguyện vọng tiếp nhận được Triệu Bính, chỉ có thể lựa chọn trở về địa điểm xuất phát, hiện tại đang là thủy triều, hàng ngàn chiếc thuyền xuôi dòng mà xuống, tốc độ cực nhanh.
Hai mươi chiếc thuyền tạo thành một đội lướt đi cảm thấy rất nhẹ nhàng, dựa theo tiến độ này, rất nhanh thì có thể trở về đại doanh.
Nhưng vào đúng lúc này, phương xa xuất hiện một đội thuyền. Tống Thiên lập tức hạ lệnh đình chỉ tiến lên, đội thuyền kia, cũng không phải là quân của người Tống.
Một đoàn người đều biết, bọn họ chính là gặp gỡ nguyên quân, nhân số của bọn họ không nhiều, quân tâm trong nháy mắt có chút dao động, đều cảm thấy sống không qua được ngày hôm nay.
“Đừng hốt hoảng.” Tống Thiên lãnh tĩnh hạ lệnh, “Cung tiễn thủ chuẩn bị, một khi tới gần lập tức bắn.”
Nhưng mà vừa dứt lời, đối phương đã phát ra mưa tên dày đặc ùn ùn lao xuống mặt biển, trong nháy mắt hàng loạt âm thanh kêu thảm liên miên truyền từ trên thuyền truyền xuống.
Mà loại người như Tống Thiên và Quý Phi Hàn lăn lộn nhiều năm trong võ lâm, chí ít vẫn có thể ngay lập tức ngăn cản, nhưng trên thuyền có rất nhiều binh sĩ căn bản không còn chút lực chống đỡ nào, trong nháy mắt tử thương hơn phân nửa.
Đối phương là đã sớm có dự mưu, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, thậm chí còn không kịp phản kích.
Bên tai vang lên một tiếng kêu đau, Tống Thiên quay đầu liền bắt gặp Quý Phi Hàn vai trái bị trúng một tiễn, “Quý Phi Hàn!”
Trong nhày mắt ngay tại giây phút thất thần này, phía sau của Tống Thiên bị trúng một tiễn, hai người đều trong nháy mắt mất đi năng lực chống đỡ, không đến một giây sau, cả hai người đều toàn thân trúng đầy tiễn.
Cuộc chiến này tất bại đã thành kết cục đã định, nhưng mọi người đều biết, vô luận là thành hay bại, đều vẫn muốn chiến đấu đến một khắc cuối cùng.
Tiếng kêu thảm thiết vẫn còn vang lên liên tiếp, Quý Phi Hàn ho ra một búng máu, quay đầu nhìn Tống Thiên nằm ngay bên cạnh mình, y lộ ra một nụ cười tựa hồ như là chân thành nhất trong cả cuộc đời mình, “Tống Thiên...... ngươi còn nợ ta hai việc.”
Tống Thiên cong lên khóe miệng cười, vươn tay nắm lấy tay y, “Kiếp sau, ta nhất định trả cho ngươi.”
//
Sau khi hoàn tất bối cảnh ở Nhai Sơn, mọi người cấp tốc rời đi, trở về phim trường của đài truyền hình.
Điều kiện ở phim trường so với ở Nhai Sơn khẳng định tốt hơn rất nhiều, tất cả mọi người sau khi trở về đều thay đổi tâm tình, buông lỏng không ít.
Tả Hữu từ lúc trở về không như mỗi ngày ở bên người Phùng Kiến Vũ nữa, chỉ để lại hai người phụ tá, chính mình thì trở về công ty xử lý công việc.
Phùng Kiến Vũ ngược lại vui mừng khi Tả Hữu sẽ biến mất một đoạn thời gian, người này ở bên người quả thực không chịu dứt ra, mỗi ngày đều buông bát quái đến chính mặt.
Người đại diện Tần Tang của Vương Thanh có đến một lần, Tần Tang hiện tại trong tay còn đang dẫn dắt một người nghệ sĩ, là sư đệ của Vương Thanh, gọi là Hoắc Phàm. Công việc của Vương Thanh hiện tại có thể nói đã ổn định được một phần quá trình, cho nên Tần Tang trước mắt cũng không cần dành quá nhiều thời gian ở bên này của Vương Thanh, mà là tại chuyên chú dẫn dắt Hoắc Phàm.
Từ lúc ghi hình xong ở Nhai Sơn, quan hệ giữa Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh trở nên tốt hơn rất nhiều, bởi vậy Tần Tang cũng rất thường xuyên đến cảm tạ Phùng Kiến Vũ. Tần Tang và Tả Hữu rất giống nhau, đều thuộc về loại vô cùng dốc sức đối với nghệ sĩ mà mình theo bên người, là người phi thường đáng giá để tín nhiệm. Tần Tang năm nay đã 33 tuổi, hai năm trước vừa kết hôn, đến bây giờ vẫn chưa có con cái. Trong giới đều nói Tần Tang kết hôn muộn cũng là bởi vì muốn giúp Vương Thanh bạo sự nghiệp, bởi vậy Vương Thanh đối với cô giống như là chị em ruột thịt, quan hệ của hai người là siêu siêu tốt đẹp. Phùng Kiến Vũ rất yêu thích Tần Tang, không chỉ là năng lực, đối với nghệ sĩ thật sự là xuất phát từ tâm can. Một nữ nhân dám hi sinh thời gian quý báu của mình vì sự nghiệp của mình mà bận trước lo sau, chỉ điểm ấy thôi cũng đã đủ đáng kính nể. Huống chi từng một tài nguyên mà Tần Tang dành cho Vương Thanh, mỗi một cái đều là người khác tha thiết ước mơ.
Nhưng mà đợi đến khi Tần Tang đi rồi, Vương Thanh mới thật sự rãnh rỗi an tĩnh cùng Phùng Kiến Vũ nói chuyện phiếm, nói là Tần Tang hà khắc như thế nào a, như thế nào má áp bức chính mình. Phùng Kiến Vũ kỳ thật cũng từ rất nhiều nơi nghe được, Tần tang đối nghệ sĩ chủ quản vô cùng nghiêm khắc, thậm chí có thể nói, toàn bộ công ty của bọn họ đối nghệ sĩ khống đều rất nghiêm.
Phùng Kiến Vũ cũng thừa cơ cùng Vương Thanh nói chuyện Tả Hữu vô cùng thích bát quái, hai người trò chuyện về người đại diện của mình, trong lúc nhất thời bầu không khí cũng trở nên hoà thuận vui vẻ.
Đều nói quan hệ trong đoàn làm phim có thể kéo theo tiến độ của toàn bộ đoàn làm phim, lời này một chút cũng không phải giả. Từ sau khi quan hệ của Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh càng ngày càng tốt lên, toàn bộ đoàn làm phim đều lộ ra sinh động không ít, mọi người tựa hồ càng có thêm động lực.
Thời gian quay chụp ở phim trường còn lại nửa tháng, hiện tại cũng đã tiến vào đầu hạ. Vương Thanh không khỏi cảm thán may mắn là đã trở lại phim trường, dù sao địa phương này cúng đã tốt hơn một chút, hắn hiện tại mỗi ngày đổ mồ hôi cũng đủ cho người của đoàn phim uông một ngày nước.
Phùng Kiến Vũ là lần đầu tiên nhìn thấy một người xuất mồ hôi đến mức này, cả người đều sợ ngây ngốc. Trên đường quay chụp Vương Thanh phi thường dễ dàng xuất mồ hôi, trợ lý của hắn còn suy nghĩ có nên mua thêm một cây quạt điện nhỏ mỗi ngày cầm theo cho hắn hay không.
Đạo diễn thấy Vương Thanh rất vất vả, thế là đồng ý, để cho trợ lý đứng cầm quạt ở xa xa một chút. Thế nhưng bộ phim này là phim cổ trang, tóc dài bị gió thổi bay tới bay lui, đạo diễn trực tiếp kêu dừng lại.
Hóa trang của Vương Thanh không thể bị trôi, nếu không phải tới tới lui lui dặm trang rất là phiền phức, cho nên mỗi khi Vương Thanh cảm thấy bản thân lập tức muốn ra mồ hôi, liền tranh thủ thời gian vọt đến bên cạnh quạt điện hóng gió.
Phùng Kiến Vũ ở một bên muốn nhịn cười cũng không được, mặc dù cảm thấy Vương Thanh rất là đáng thương, nhưng quả thật vô cùng buồn cười.
Vương Thanh hoàn thành xong cảnh quay của mình thì vắt gặp Phùng Kiến Vũ nhìn mình rất là vui vẻ, Vương Thanh biết được cậu đang cười cái gì, thế là có chút bất lực: “Có gì đáng cười chứ, ngược lại cậu mau nghĩ chút biện pháp giúp tôi đi a.”
Phùng Kiến vũ tròng mắt lay chuyển, “Được a, tôi trở về sẽ lập tức giúp anh nghĩ biện pháp.”
- Hoànchương 11 -