Toàn Dân là công ty cẩu tử(paparazzi) lớn nhất trong nước, Lưu Huy, là một cẩu tử bình thường đến không thể bình thường hơn trong công ty đó. Hình ảnh gã săn được tám chín phần mười đều là căn bản không hề hot, thế là tổng giám đốc đã tự mình lên tiếng, nếu lại chụp hình không ra hồn, thì lập tức cút đi.
Hôm nay Lưu Huy nghe được nữ diễn viên hạng ba nào đó đến bệnh viện không phải là vì cảm mạo trong truyền thuyết mà là do sẩy thai, thế là lặng lẽ ẩn núp tiến đến.
Nhưng mà gã không ngờ đến, bản thân còn chưa chụp được nữ diễn viên kia, ngược lại nhìn thấy Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đến bệnh viện, gã cảm thấy hơi kinh ngạc, thế là lặng lẽ đi theo.
Vì không muốn bại lộ, gã đứng cách ở phía xa, bởi vậy cũng không nghe ra được hai người đang nói gì, chỉ có thể dùng ống nhìn camera trong tay ghi lại tất cả.
Phùng Kiến Vũ rất nhanh được đưa vào phòng khám, Vương Thanh một mình chờ đợi ở bên ngoài, hắn có chút lo lắng, sau khi tiếp một cuộc điện thoại lại ngồi xuống băng ghế dài ngay tại ngoài phòng.
Lưu Huy âm thầm suy tư, hai vị ảnh đế này nửa đêm đến bệnh viện, có thể có chuyện gì đây? A? Hẳn là hai vị ảnh đế này có quan hệ gì đó mà không thể cho người khác biết?
Chỉ chốc lát sau, người đại diện của Phùng Kiến Vũ là Tả Hữu cũng tức tốc chạy đến, sắc mặt của Tả Hữu rất khó coi, cùng Vương Thanh một mực cau mày thảo luận chuyện gì đó.
Sau khi Phùng Kiến Vũ bước ra, Vương Thanh nhanh chóng tiến đến đỡ lấy cậu, ba người ở cửa ra vào nói vài câu, sau đó Tả Hữu cầm lấy đơn thuốc đi trước. Ngay sau đó Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ cũng lập tức rời đi, Lưu Huy tranh thủ thời gian bám theo.
Sau đó ba người tụ họp ở bãi đậu xe, Tả Hữu lái xe của mình trực tiếp rời đi, Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ cùng lên một chiếc xe. Lưu Huy lần này là thật sợ ngây người, bạn nói Phùng Kiến Vũ đêm hôm khuya khoắt không đi theo người đại diện của mình, lại đi theo Vương Thanh là cái tình tiết gì đây?
Lưu Huy cảm giác chính mình đêm nay quả thực đào được ngọc rồi, vô cùng vui vẻ lập tức trở về công ty.
Ba người lái hai chiếc xe trở về chỗ ở của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ xuống xe, nói với Vương Thanh: “Anh trước lái xe của tôi đi, hôm nay đã rất muộn, đừng để trợ lý đến đón, lần sau trả lại xe cho tôi là được.”
Vương Thanh gật gật đầu, dặn dò cậu hai ba câu nghỉ ngơi thật tốt, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, từ phía sau xe lấy ra hoa hồng hôm nay đã mua, “Tặng cho cậu.”
Phùng Kiến Vũ không hiểu nhìn nhìn hắn, “Hả?”
Vương Thanh gãi gãi đầu, “Hoa này tôi mua về cũng không biết tặng cho ai a, cậu lấy về đi, lễ thất tịch vui vẻ a.”
Phùng Kiến Vũ dở khóc dở cười nhận lấy, “Anh thật sự là quá ấn tượng a, tôi đây chính là lần đầu tiên nhận được hoa từ nam nhân.”
Vương Thanh giả vờ một bộ dáng rất thẹn thùng, “Tôi đây cũng là lần đầu tiên.”
“Được rồi được rồi, mau trở về, hôm nay rất cám ơn anh.”
Vương Thanh vừa rời đi, Tả Hữu chợt nắm lấy cổ áo Phùng Kiến Vũ kéo vào trong nhà, Phùng Kiến Vũ biết, cậu ta lại nổi giận rồi.
“Vừa rồi ở bệnh viện nhiều người, nên em nể mặt anh. Phùng Kiến Vũ, anh không biết tình trạng dạ dày của mình là như thế nào có đúng không? Không thể ăn cay chính là không thể ăn! Tại sao anh lại không quản được miệng của mình a! Đến bệnh viện thú vị lắm sao?”
Phùng Kiến Vũ đương nhiên biết tình trạng của mình, nhưng thời gian lâu dài không được ăn cay, chính là thèm a.
Mắt thấy Phùng Kiến Vũ không nói lời nào, trong tay còn đang cầm hoa hồng, Tả Hữu đột nhiên biến thành một mặt bát quái, “Anh cũng quá được đi a, đêm thất tịch cùng Vương Thanh hẹn hò ăn cơm, còn được người ta tặng hoa hồng?”
Phùng Kiến Vũ mắt vẫn nhìn chăm chăm hoa hồng trong tay, “Hai chúng tôi cũng không biết hôm nay là thất tịch, trước đó lúc còn trong đoàn phim từng nói muốn mời anh ấy ăn cơm, không phải hôm nay nhìn thấy được tâm tình anh ấy không tốt sao, cho nên mới hẹn anh ấy đi ăn cơm a.”
“Ăn ra được hoa hồng luôn sao?” Tả Hữu nhíu mày, “Hai người......”
Phùng Kiến Vũ đem hoa hồng đặt vào trong tay cậu ta, “Suy nghĩ gì thế? Ngừng suy diễn lại đi.”
Tả Hữu hừ một tiếng, tự giác đem hoa hồng mở ra đặt lên trên bàn, tìm một bình hoa cắm từng đoá vào. “Anh xem Vương Thanh, trong giới này, ngoại trừ từng cùng Diệp Đồng Trạch có scandals lan truyền bên ngoài, căn bản không có chuyện xấu gì hết. Quan hệ giữa người đại diện đều rất rõ ràng, nghệ sĩ của mình có quan hệ với ai, không có quan hệ với ai đều có thể biết được. Người đại diễn của Diệp Đồng Trạch từng nói, hai người bọn họ căn bản không phải là chuyện như vậy đâu.”
“Vậy thì thế nào?” Phùng Kiến Vũ có chút không hiểu được tính logic rồi nha.
Tả Hữu mập mờ cười một tiếng, “Cho nên Vương Thanh a, vô cùng có khả năng...... Anh ta căn bản không thích nữ nhân.”
Phùng Kiến Vũ vừa giận vừa buồn cười, “Tả Hữu, tôi cũng không có scandals, không có bạn gái, chẳng lẽ tôi cũng không thích nữ nhân?”
Tả Hữu bảo vệ ngực của mình lui về sau một chút, “Vậy chẳng phải là em rất nguy hiểm rồi sao?”
“Biến đi!”
//
Lưu Huy đem ghi của đêm nay trở về công ty, không ngờ lại bị đánh đầu mắng mặt một trận.
“Cậu chụp thứ này làm cái gì! Hôm nay không phải nói để cho cậu ngồi hóng Hoắc Tiểu Yến sao! Vì cái gì tự tiện chủ trương?” Tổng giám đốc xem video hết một lần, trực tiếp ném trả về cho Lưu Huy.
“Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, đêm hôm khuya khoắt đế bệnh viện, rất rõ ràng là có vấn đề a!” Lưu Huy có chút nóng nảy, đây chính là tin tức mình hóng được cả đêm nay a.
“Có vấn đề gì! Cậu là quay được thời điểm bọn họ thân mật không có kéo màn cửa hay là trốn dưới gầm giường hai người bọn họ nghe được hai người họ lăn ga giường! Video này của cậu có thể nhìn ra được cái gì đây? Biết vì sao Toàn Dân lại là cẩu tử hạng nhất không, bởi vì chúng ta chưa từng tung tin mà không có chứng cứ đó, đồ ngốc.”
Lưu Huy có chút ủy khuất, chuyện này rõ ràng chính là có vấn đề, tại sao boss lại không chịu tin. Đương nhiên vị tổng giám đốc này cũng không ngờ đến, đoạn video này nhiều năm về sau, lộ ra có sức ảnh hưởng đến mức nào.
- Hoànchương 20 -