Tam trưởng lão tay trái bưng hộp gấm, trong hộp, bốn quả trứng chim bộ dáng như bốn quả cầu đang xoay tròn.
Quả cầu càng lăn càng nhanh, không có quỹ tích nào, càng không phân biệt được sự khác nhau, Tam trưởng lão âm thầm vận lựu đạo, hộp gấm hoàn toàn chấn động, cái bóng mơ hồ xẹt qua không khí, vung tay trong hư không, sau đó mở ra, trên đó nằm hai quả trứng chim.
Thu hồi hộp gấm, Tam trưởng lão hai tay nhẹ tách ra, trứng chim nứt thành hai nửa, từ đó lấy ra một tờ giấy trắng. Tiếp theo cũng lấy ra một tờ giấy từ quả còn lại. Đôi mắt già nua dừng trên hai tờ giấy một lúc, âm thanh hùng hồn vang dội toàn trường.
“Tiếp theo công bố cặp đấu tiếp theo của vòng bán kết.”
Nghe vậy, khán giả giữ vững tinh thần, vểnh tai đợi Tam trưởng lão nói tiếp. Đợi đám tập chung chú ý, Tam trưởng lão liếc nhìn đám người một chút, cuối cùng dừng lại trên thân Sở Thiên.
“Vòng bán kết thứ nhất, Sở Thiên vs Sở lôi.”
“Thứ hai, Sở Sở vs Sở nghị.”
Khu người xem lại tiếp tục ồn ào. Dựa theo cách phân chia này, hai cặp tranh tài là sự tranh đấu giữa người mới và người cũ.
Từ đầu cuộc so tài đến nay, Sở Thiên, Sở Sở hai người đều có biểu hiện ưu dị, nhiều lần tạo ra kỳ tích, khiến một số người yêu thích cùng xem trọng. Nhưng đại đa số cho rằng, chỉ cần bằng thực lực Sở Nghị, Sở lôi đủ để bảo trì xếp hạng cực cao.
Tuy nói hai người mới tiềm lực không tầm thường, nhưng nếu vọng tưởng thắng được Sở nghị cùng Sở Lôi, há lại không hoang đường đến cực điểm?
Nhìn về phía đám người nghị luận ầm ĩ, Tam trưởng lão mỉm cười. Ở một trình độ nào đó khán giả tranh luận có thể tạo nên không khí hấp dẫn, không thể nghi ngờ sẽ tăng ý chí chiến đấu của hai người, đem thi đấu mau chóng đưa đến cao trào.
Mà cao trào thay nhau nổi lên trong tỷ thí, thì đó chính là cái nôi đẻ ra thiên tài, có thể nói đây chính là cách bồi dưỡng cho tương lai. Không hề nghi ngờ, Sở gia thổ nhưỡng ôn hòa mà thích hợp.
“Đã như vậy liền thêm một mồi lửa.”
Tam trưởng lão con ngươi hiển hiện vẻ sắc bén, thanh âm truyền vào trong tai mỗi người.
“Trận so tài lần này ai tiến vào vòng trong đều có thưởng, nhưng chỉ có đứng nhất mới có thể đến Công Pháp các tầng cao nhất chọn lựa võ học. Chỗ tốt ở đây, ta là nghĩ cũng không cần nói nhiều.”
Rất nhiều thiếu niên ánh mắt lộ vẻ thèm nhỏ dãi. Công Pháp các tầng cao nhất có điển tàng quý giá bậc nhất gia tộc, tùy ý chọn ra, đều khiến bọn họ hưởng thụ không hết. Nhưng nơi đây do nghiêm binh trấn giữ, trạm gác đông đảo, trong gia tộc chính là cấm địa. Đừng nói là bọn họ, ngay cả cao tầng gia tộc cũng không thể tùy ý bước vào.
Nhưng lần này chính là ngoại lên, chỉ cần lấy được vị trí thứ nhất, liền có thể nhận được lần kỳ ngộ đặc biệt này, thiên đại kỳ ngộ, đối với bốn vị tuyển thủ trước mắt, tựa hồ dễ như trở bàn tay.
Ý chí chiến đấu trong bốn người lập tức tăng cao, phần thưởng lần này nhất định thuộc về mình không thể là của bất kỳ ai khác.
Chỉ như thế, Tam trưởng lão còn không có hài lòng, nếu không đem ý chí chiến đấu của bọn họ đốt lên hừng hực không thôi: “Vòng bán kết, có thể nói là trận đấu của những người mạnh nhất. Sở Thiên, Sở Sở trước đó có biểu hiện ưu dị, có thể xưng là hắc mã, lão phu thấy được tiềm lực của hai ngươi, các ngươi tiếp tục kéo dài này trạng thái, sáng tạo kỳ tích. Mà Sở Nghị, Sở Lôi lại không thể bởi vì khinh địch mà thua trận, lật thuyền trong mương, không những đau mà còn mất kỳ ngộ, bại bởi người mới cũng sẽ biến thành trò cười.”
“Dạ!” Bốn người trăm miệng một lời, khí phách dâng trào không sợ hãi.
Tam trưởng lão nhìn xem sắc trời, thấy ngày sắp lặn về tây, vuốt vuốt râu bạc trắng nói ra: “Thời gian không còn sớm, Sở Lôi, Sở Thiên làm nóng người đi, một hồi sau bắt đầu tỷ thí.”
Hai người gật đầu nhận lời.
Sở Thiên uốn lượn hai chân, hạ xuống trọng tâm, dựa theo thủ thế của Tu Du kình, chậm rãi xuất chưởng, tốc độ mặc dù không rất nhanh, chưởng thế vận chuyển. Bởi vì môn công pháp này của hắn đã luyện đến mức lô hoả thuần thanh, võ học này trong tay hắn, có thể nói đã bỏ đi bản tướng, không giống bình thường.
Mà Sở lôi thì chân trái làm trụ, đùi phải thỉnh thoảng lăng không đâm tới. Hắn hạ thấp trọng tâm, hai chân lúc khép lúc mở, tựa như đã luyện trăm ngàn lần, cứng rắn cùng mềm dẻo đan xen lẫn nhau, đùi phải đá ra thì điện quang chợt hiện, kết hợp ánh đỏ về chiều khiến người ta có cảm giác thật yêu dị.
Hai vị tuyển thủ đang làm nóng người, khán giả tầng tầng chen chúc. Không nói tranh tài, chỉ là lúc làm nóng người, cũng có sức hấp dẫn rất cao, lại hấp dẫn rất nhiều người nhìn.
Tình huống bình thường phân tổ kiểu này sẽ khiến Sở Hách vui mừng như điên, dù sao Thiên tiểu tử sẽ bị hung hăng dạy dỗ, trước hôm nay hắn cũng không có chút lo lắng gì.
Hắn vốn định cuồng tiếu, nhưng lại có cảm giác Huyết Đồng đang chăm chú nhìn mình, giống như có một ai đó đứng sau lưng nhìn mình chằm chằm, trong lòng bất an dần dần tăng lên.
Gạt đi tạp niệm, ngưu nhãn cong lên, xem Sở lôi làm nóng người, chân xuất ra từng kích vẫn vô cùng lăng lệ, giống như có thể đâm thủng bầu trời. Sở Hách hiểu ra, ung dung cười một tiếng, Lôi ca có thể đứng thứ ba lần trước, thực lực còn gì phải nghi ngờ nữa, làm sao có thể bại bởi tiểu tử này được.
Nghĩ đến đây, tự tin dần dần trở lại ánh mắt lại thăm dò Sở Thiên, một lần nữa trong lòng hắn lại không có hảo ý. Nhìn chỉ chốc lát, lại có chút không yên tâm, bận bịu thu hồi ánh mắt, sợ bị Sở Thiên phát giác.
“Lôi ca, nhất định phải thắng a.”
Sở Hách lẩm bẩm, âm lượng rất nhỏ, chỉ bản nhân có thể nghe.
...
Khán giả tâm tình vô cùng thấp thỏm, cuối cùng đã tới thời điểm tỷ thí.
Sở Thiên, Sở lôi tuần tự lên lôi đài, đứng đối diện nhau.
Trong ánh mắt không hề khinh địch, mà mười phần ngưng trọng. Sở lôi thực lực mọi người đều biết, trong lần so tài trước đứng thứ ba, vừa rồi lại đánh thắng hắc mã Sở phàm, tất cả điều đó đều đủ để khiến Sở Thiên dốc toàn lực.
Mà Sở Thiên tu vi tuy chỉ giống như tầng năm, nhưng thực tế chiến lực của hắn hoàn toàn giống với tu vi, ngay cả Sở Ca đột phá tầng sáu, còn đánh không lại.
Huống chi, trong mắt Sở Lôi, đối thủ có chút thần bí. Vô luận trận tỷ thí trước đó khiến hắn biết được khuyết điểm, nhưng còn Huyết Đồng ở mi tâm, đều khiến hắn cảm thấy vô cùng hiếu kì.
Xem ra, mặc kệ thắng thua, ít nhất trận chiến này sẽ tương đương thú vị. Mà hắn thích sự thú vị.
Hai người không có trò chuyện ngược lại có chút hăng hái quan sát lẫn nhau. Bỗng nhiên, Tam trưởng lão trong mắt tinh quang lóe lên, vung vẩy ống tay áo tuyên bố bắt đầu.
Sở Lôi lãnh sắc trong mắt hiện lên, bàn chân đạp đất mượn lực, lôi quang quấn quanh chân, cả người tốc độ bạo tăng, quỹ tích vận hành liên tục tạo ra nhuyễn ảnh. Cũng không phải là chân thực, mà tốc độ đạt tới mức cực nhanh, khiến trong măt mọi người sinh ra ảo giác.
Trong một hô hấp đã đến trước mặt đối thủ, huyễn tượng đột nhiên biến mất, lộ ra thân ảnh Sở Lôi, sắc mặt hắn lạnh lùng, cánh tay phải tụ lực phóng ra, một quyền đánh về phía đối phương, Sở Thiên bận nhanh chóng chỉ tay nghênh đón.
Quyền chưởng đụng một chỗ với nhau, nguyên lực bộc phát ra, lực xung kích sinh ra khí lãng, làm Sở Thiên lui lại hai bước. Hắn cũng không cậy mạnh, nghiêng người lui lại hai bước, đem chút kình lực còn lại đẩy vào hư không.
Đây là cử chỉ sáng suốt, tu vi có khoảng cách hiện tại chỉ có thể rơi xuống hạ phong, bảo trì chiến lực, lần buôn bán này không lời cũng không lỗ.
Cũng không đợi Sở Thiên nghỉ ngơi, liền cảm giác gió mát đập vào mặt, xoát một tiếng dường như có gì đó đã gần chạm đến mặt, trên da mặt trước từng chiếc lông tơ dựng thẳng lên.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Sở Thiên thân thể đột ngột lui lại như cành cây thân bị bẻ gãy, vừa vặn tránh thoát khỏi Bôn Lôi Thối, nhưng đầu hắn lại chạm xuống đất, khiến khán giả giật mình không thôi.
Thời khắc mấu chốt, Sở Thiên xoay bàn tay hướng sau đầu đẩy một cái, lòng bàn tay chống xuống đất cả người mượn lực bắn lên, lăng không lật ngược tránh thoát một quét của đối thủ.
Ngắn ngủi một cái chớp mắt, Sở Lôi đã tung ra mấy chiêu Bôn Lôi Thối nhanh như điểm thiện, cơ hồ chân như dán sát vào đối thủ. Nếu không phải Sở Thiên phản ứng nhanh, sớm bị đạp trúng nơi yếu hại, thổ huyết xuống đài.
Thân trong không trung, Sở Thiên dành thời gian mở ra Huyết Yêu đồng, mơ hồ có thể thấy rõ thối ảnh. Vận chuyển linh năng đến tứ chi, ánh sáng bàng bạc bao phủ, thân pháp càng thêm linh hoạt. Nếu không phải thực lực tăng mạnh, động tác này cũng thực sự không dễ làm.
Bất tri bất giác, đã tiếp cận sát vìa đài, thẳng đến lúc này Sở Thiên mới phương kéo dài khoảng cách được với đối phương, hơi nghiêng thân thể tránh đi phong mang, lại xuất chưởng mãnh kích hướng chân đối phương. Chưởng này do hắn trong nghịch cảnh nén giận phát ra, càng là Cự Phong chi ý, đường hoàng mà cương mãnh.
Nhưng vừa đánh tới đùi phải lãi xuất hiện nghịch lý, chân Sở Lôi bỗng chuyển thành một tư thế vô cùng kỳ dị tránh thoát trong chớp mắt đã đá lên tay của Sở Thiên.
“Oanh!”
Va chạm với nhau phát sinh ra khí thế bàng bạc. Sở Lôi dựa theo lực đẩy trở lại chính giữa võ đài, mà Sở Thiên lại bị đẩy tới gần bên bàn, thật là không còn đường để lui, dùng sứcư đạp mặt đất, ý muốn tăng lớn lực cản, tránh cho bị vung ra bên ngoài.
Tiếng tạch tạch bên trong, phiến đá vỡ vụn, mảnh vụn văng khắp nơi, Sở Thiên bàn chân đâm vào mặt đất, vẫn không dừng được thế lùi, mắt thấy bản thân sắp rơi xuống đài.
Sở Lôi, trước khi ra chiêu, đã đem việc này cân nhắc bên trong. Người này chẳng những thực lực cao cường, càng có tìa mưu lược, trong lúc giơ tay nhấc chân đã đẩy đối thủ đến tình thế nguy hiểm.
Mắt thấy tựa như Sở Thiên liên tục thụt lùi, giống như sắp thua trận tranh tài, trong ánh mắt Sở Hách lộ ra vẻ phấn khởi, thanh âm khàn giọng phảng phất muốn vỡ ra: “Thua a, ngươi thua chắc rồi!”
Tựa hồ thành ý của hắn cảm động trời xanh, Sở Thiên đem hết toàn lực, cũng không ngừng lùi lại, hai chân, đã chạm đến bên bờ lôi đài, kém một chút, liền sẽ rơi xuống lôi đài.