Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 36: Chương 36: Chuẩn bị so tài




khăn lắm mới lấy lại tinh thần, mắt Sở Thiên vẫn đang nổ đom đóm, phát hiẹn được trạng thái của bản thân, dở khóc dở cười, xem ra là không được, vốn định nhanh chóng tu hành, lại đánh giá thấp khả năng va đập của ngân chuỳ với tinh thần lực, bị như thế này cũng mất một khoảng thời gian để hồi phục.

Hơi cảm thụ sự suy yếu của tinh thần lực bản thân, chỉ sợ cả đêm mới có thể khôi phục được. Hắn ra bên ngoài xem xét, bóng đêm thâm trầm, dưới cây ngô đồng Tiểu Nguyệt ngồi tren một cái ghế trúc, lo âu nhìn về phía hòng của hắn.

“Ồ!”

Sở Thiên nhịn không được giật mình, rõ ràng cáchmột tầng giấy dán cửa sổ, hắn lại có thể phân biệt roc ràng thân ảnh của Tiểu Nguyệt, không những như thế, ánh trăng sáng như ngọc, cây ngô đồng theo gió lắc lư, trên mặt đất vang lên sào sạt lá rụng, thậm chí sắc mặt lo lắng của Tiểu Nguyệt, vành mắt ửng đỏ cùng lông mi đọng nước óng ánh đều có thể “Nhìn” đến nhất thanh nhị sở.

“Huyết Yêu đồng” cũng không có mở ra, tinh thần lực thần kỳ diệu dụng, Sở Thiên đem tâm thần lan tràn ra phía ngoài, trong sân bất luận cái gì động tĩnh đều trốn không thoát cảm giác. Dĩ vãng, loại trình độ cảm giác, hắn rõ ràng cũng không có được, hôm nay tuỳ tiện mà nâng làm được.

“chuỳ thứ ba kia có tác dung lớn vậy sao?” Sở Thiên âm thầm nghi hoặc.

Thực tế rèn luyện chỉ là một phần nguyên nhân trong đó, nguyên nhân thứ hai là lão hồ ly giúp hắn phong ấn truyền thừa bên cạnh đó còn củng cố Nê Hoàn cung, cũng tăng lên tinh thần lực.

Cử động này tuy chỉ là tiện tay, nhưng lão này linh hồn cường đại cỡ nào, với hắn chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với Sở Thiên lại diệu dụng vô cùng.

Bất quá, chút Sở Thiên cũng không có suy nghĩ nhiều, hiện tại đã không còn thích hợp để tu luyện, huống chi bụng cũng có chút đói, Tiểu Nguyệt vẫn chờ hắn, bởi vậy hắn bước ra ngoài đi vào trong sân.

Nghe được trong phòng có động tĩnh, Tiểu Nguyệt cuống quít lau khô con mắt ướt sũng, nhanh chóng nặn ra một bộ mặt mỉm cười, lại không nghĩ việc nàng khóc đã sớm bị chủ nhân “Nhìn thấy“.

“Thiếu gia, chờ một lát một lập có cơm ngay.”

Tiểu Nguyệt lộ ra tiếu dung, cao hứng bừng bừng nấu cơm đi, đồ ăn sớm đã chuẩn bị tốt, lấy nàng tay nghề của nàng chỉ chốc lát sau liền làm xong.

Sở Thiên nhìn qua bóng lưng bận rộn của Tiểu Nguyệt, nhịn không được hồi tưởng mới thấy, âm thầm lập thệ sẽ cố gắng gấp bội, không thể phụ lòng mong mỏi của những người quan tâm đến mình.

Sau đó một đoạn thời gian, mỗi ngày hắn đều dành ra một chút thời gian, tiến hành tu luyện tinh thần lực. Trong lúc tu hành, năng lực chịu đựng không ngừng gia tăng, bắt đầu là ba chùy liền té xỉu, sau đó mỗi lần hắn đều tiếp nhận năm chùy, tiếp theo ngay cả nhận bảy chuỳ hắn đều mặt không đổi sắc...

Bởi vậy có thể thấy được, cực hạn có thể nhờ tôi luyện mà tăng lên, chỉ cần chịu khổ và có kiên nhẫn, liền có thể đột phá không ngừng, sáng tạo cực hạn mới.

Cùng với đó là năng lực khôi phục ngày càng tăng, mỗi lần tinh thần tiêu hao sau đó đều có thể nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, điều đó có ý nghĩa mỗi ngày hắn sẽ có thể tu luyện nhiều lần hơn.

Sở Thiên chuyên chú vào tăng lên tinh thần lực, những thiếu niên tuổi trẻ trong gia tộc cung không có nhàn rỗi, đại đa số người đều lấy trận so tài trước làm mục dích hàng đầu, muốn đạt tới một mục đích nào đó, nhất định phải nỗ lực trả giá bằng mồ hôi công sức.

Theo thời gian trôi qua, bên trong tiểu bối Sở gia tràn ngập không khí tu luyện cuồng nhiệt, từng người cạnh ranh với nhau đều đua nhau liều mạng tu luyện. Trước trận so tài mỗi phần tu vi tăng cường, đều có thể đem bản thân lên đến đỉnh cao, chỉ có lấy được thành tích càng cao, mới có đem lại cho bản thân sự nâng đỡ của gia tộc.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, trong tộc tinh thần cuồng nhiệt tập luyện không ngừng khuyếch tán, về sau không khí đó như che khuất bầu trời.

Vào buổi sáng, Sở Thiên theo thường lệ luyện công buổi sáng trong sân, bỗng nhiên Sở Sở đi tới dò hỏi: “Thiên đệ, trận so tài sắp bắt đầu, ngươi đã chuẩn bị kĩ càng chưa?”

“Ngạch!” Sở Thiên ngây ngẩn cả người, hắn chỉ lo nâng cao tinh thần lực, lại đem trận so tài ném ra sau ót.

Thấy thế Sở Sở nhíu mày: “Nghe nói Sở Ca đã đột phá Luyện Thể tầng sáu, hắn ta đã tuyên bố với mọi người dang ngạch đứng đầu nhất định thuộc về hắn.”

Trong lần Lịch luyện Sở Thiên đã giúp họ phá giải nguy cơ, để nàng thấy được thực lực mạnh mẽ quan trọng đến mức nào. Nếu tu vi nhỏ yếu, gặp được nguy cơ không cách nào ngăn cản, chỉ có thể để mặc cho người khác bảo hộ.

Mỗi lần hồi tưởng lại tình hình lúc đó, cũng nhịn không được hoảng sợ một trận, may mà không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Nhiều lần thầm tự nhủ: “Lần tiếp theo, nên là ta bảo hộ Thiên đệ.”

Mang loại suy nghĩ này, Sở Sở lâm vào khổ tu, hôm qua đột phá đến Luyện Thể tầng năm, trận so tài lần này, nàng có lòng tin đứng hàng đầu.

Bất quá nàng vừa xuất quan, liền nghe thấy tin tức Sở Ca đột phá, liền sang đây xem tình hình hiện tại của Sở Thiên, mắt thấy đối phương tu vi không tăng trưởng nhiều, khiến nàng vô cùng lo lắng chỉ hận sắt không luyện thành thép.

Không còn nhiều thời gian nữa, bộ dáng này có thể đánh bại Sở Ca sao? Lần trước cả hai xung đột bị Tam trưởng lão ngăn cản lại, hai người hẹn nhau trong trận so tài quyết chiến. Sở Ca tiến bộ rất nhiều, Thiên đệ còn có thể ngăn cản hắn sao?

Mang loại suy nghĩ này, gương mặt xinh đẹp của Sở Sở nhăn lại, cơ hồ thành lão thái bà.

“tỷ cứ yên tâm, hãy đặt lòng tin nơi đệ!” Tuy nói Sở Thiên trong lòng cũng không chắc chắn, nhưng vẫn mở miệng an ủi nàng.

Nghe vậy Sở Sở có chút im lặng, tính an ủi sao? Cũng quá qua loa đi. Trong lòng một phen suy tư, nàng mở miệng truy vấn một câu: “Ngươi nhưng đã từng đi Công Pháp các chưa, đem những thứ từ lịch luyện đoạt được đổi lại tài nguyên tu luyện?”

Sở Thiên vô tội lắc đầu, vừa về đến nhà hắn liền vội vàng nghe ngóng sự tình của mẫu thân, ngay sau đó liền đóng cửa khổ tu, đâu lo lắng chút nào cơ chứ.

Đối với việc này Sở Sở không nói gì, chỉ vũ mị lườm hắn một cái. Sở Thiên không tiện nói ra lí do chân chín, không biết nói gì tiếp, lấy ánh mắt vô tội nhìn lại, biểu thị hắn là người vô tội a.

Như đổi lại là người khác, Sở Sở hơn phân nửa là thầm mắng ngớ ngẩn, nhưng đụng phải ánh mắt vô tội của Sở Thiên, trong lòng không khỏi mềm nhũn, làm ra biểu lộ bất đắc dĩ, trầm giọng nói: “Đi Công Pháp các với ta, nhớ kỹ mang thêm Dung Giới.”

Nói xong nàng quay người xuất viện, Sở Thiên hấp tấp đuổi theo.

Công Pháp các một tòa nhà cao bốn tầng, nghe nói từ khi gia tộc vừa thành lập liền dựng lên, kiến trúc cổ kính, tràn ngập dấu vết tháng năm.

Nơi này cũng không quạnh quẽ, nhiều loại voc học để chọn lựa, làm trong các không thiếu người đến xem. Nhất là gần đây, gần đến trận so tài, nơi đây càng thêm đông đúc. Người người hi vọng bộc lộ tài năng trong trận so tài, vì thế, bọn họ đem điểm cống hiến vất vả mới thu được, kim tệ hoặc các tài nguyen khác, đến nơi đây đổi công pháp muốn tìm công pháp áp đáy hòm cho mình, để trong trận tranh tài đem lại danh vọng cho bản thân.

Sở Thiên cùng Sở Sở đến gây nên một trận chú ý không nhỏ. Nhìn về phía Sở Sở, phần lớn những người trẻ tuổi kia ánh mắt đều nóng bỏng, kẻ may mắn được dắt tay nàng hành tẩu, thần thái thân mật, Sở Thiên liền khiến cho vô số người ghen ghét, nếu không phải kiêng kị thực lực của hắn, chỉ sợ đã cùng nhau tiến lên.

Bất quá, lại càng nhiều người dời lực chú ý của bản thân về trận so tài của hắn cùng Sở Ca, khiến nghị luận âm thầm vang lên.

“Tiểu tử thảm rồi, trận so tài sắp tới chắc chắn là bị Sở Ca hung hăng chà đạp.”

“Nghe nói Sở Thiên thực lực không kém.”

“Ai, tin tức của ngươi thật kém a. Sở Ca sớm đột phá Luyện Thể tầng sáu, hắn sẽ không còn là đối thủ. Sở Ca còn tuyên bố là hắn muốn đạt danh ngạch đứng đầu.”

“Thứ nhất thì cũng chưa hẳn, dù sao bên trong trận so tài sẽ có những kẻ vô cùng mạnh mẽ xuất hiện. Bất quá, hắn tuổi còn nhỏ đã đạt tới Luyện Thể tầng sáu, chậc chậc, thật khiến cho người ta hâm mộ a. Đứng trên vạn người là chắc chắn có thể.”

“Sở Thiên hàng cả ngày giả vờ giả vịt, danh tiếng vang xa, hi vọng người này bị Sở Ca hảo hảo giáo dục một lần để hắn hiểu được trời cao đất rộng, sau đó tránh xa nữ thần Sở Sở ra“.

Một thanh niên hèn mọn tức giận nói, làm cho mọi người xung quanh khinh bỉ một hồi, mấy thiếu nữ bên cạnh mắt trợn trắng, tướng mạo của ngươi không những kém xa Sở Thiên, thạt là ếch muốn ăn thịt thiên nga.

Các nàng thấy, còn nhỏ sinh ra xấu xí thì không ai trách, nhưng bản thân còn không tự biết mình xấu xí, còn vọng tưởng trở thành bạch mã hoàng tử, vậy liền sai quá sai, lại khiến cho người buồn nôn.

Đến nơi bào danh để vào Công Pháp các, ở đây người đặc biệt nhiều, sắp xếp thành một hàng dài trước quầy, hai người Sở Thiên đành phải cùng nhau xếp hàng, nghe những âm thanh huyên áo xung quang mình, lo lắng chờ đợi.

Chờ hồi lâu, rốt cục đến phiên bọn họ. Sở Thiên từ Dung Giới lấy ra những đồ đoạt được từ Lịch luyện, đủ loại đồ vật, giống như nội đan yêu thú, da lông, cũng có một chút dược thảo mà Sở Sở nhắc cho hắn biết.

Sở Sở phân phó người trông coi, đem tất cả đổi thành Nguyên thạch, đó là thứ hiện tại cần nhất. Những thứ thu hoạch được từ Lịch luyện đổi được hơn một trăm hai mươi miếng Nguyên Thạch, cùng với một ngàn kim tiền, đủ cho gia đình bình thường tiêu xài mấy chục năm, võ giả quả nhiên là nghề hái ra tiền.

Chút Nguyên thạch Sở Thiên chứa trong một cái túi tinh xảo, Sở Sở đem cái túi ôm vào ngực mình thăm dò, sau đó nháy mắt với Sở Thiên: “Ban đêm trả lại ngươi, mau trở về luyện công, không cho phép ngươi lười biếng a, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi.”

Nói xong nàng làm một vẻ mặt hung tợn, lại không nín được “Phốc phốc” bật cười một tiếng, có lẽ chính mình cũng cảm thấy thật buồn cười, vội vã quay người về nhà, đem Sở Thiên ném lại đằng sau.

Sở Thiên đối với việc này cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn thật đúng là không có lười biếng, nguyên nhân lại không tiện nói rõ, xem ra là tránh không thoát oan ức.

Bởi vì xếp hàng quá lâu, thời gian rời đi cũng đã đến giữa trưa. Mặc dù đã tiến vào mùa đông, nhưng khí hậu bản địa luôn luôn như thế, ngày mặt trời chiếu vào thì tương đối nóng, mặt trời vừa xuống núi lập sinh mát mẻ, ấm lạnh khác biệt tương đối rõ ràng.

Có lẽ mặt trời có quan hệ cùng mặt trời chói chang, Sở Sở mặt giống như có đỏ ửng, vừa đi vừa nghĩ, Thiên đệ thật là sơ ý, nam nhân ai cũng giống nhau muốn thể hiện là mình mạnh mẽ, nếu hắn có được sự cẩn thận nữa thì mới khiến người khác an tâm a.

“Ai, tất cả đều lộn xộn hết lên cả rồi, nhanh về nhà tìm cha mới đúng.”

Loại trừ tạp niệm trong lòng, Sở Sở chuyển lực chú ý vào chính sự bước chân lại nhanh hơn vài phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.