Ánh sáng chiếu vào trong phòng khiến Sở Thiên không tài nào mở mắt ra được, mất một lúc lâu mới thích ứng được, nguyên lai bên ngoài mặt trời đã lên cao.
Đêm qua thông qua việc lặp đi lặp lại luyện tập, khiến hắn có thể phi hành một đoạn ngắn, tu luyện cả một đêm khiến hắn dù là niệm sư cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Khó khăn lắm mới ngủ được một giấc lấy lại sức.
Mặc dù thời gian không còn sớm, nhưng hắn vẫn làm theo thói quen, sau khi vệ sinh thân thể, Sở Thiên vẫn mở cửa đi đến giữa sân luyện công buổi sáng. Hai chân xuống tấn vững như núi, ngưng thần thở ra, song chưởng tuỳ tiện xuất ra Tu Du kình vô cùng thành thục.
Ước chừng gần nửa canh giờ, hắn mới ngừng tay, trên trán có chút mồ hôi. Một cảm giác khác thường đột nhiên xông lên đầu, hắn hơi sững sờ, trong ánh mắt hiện ra vẻ cuồng hỉ, thì ra lại có chuyện vui tới, đêm hôm qua trở thành niệm sư, sáng nay tỉnh dậy tu vi lại muốn đột phá.
Cấp tốc xoay người chạy vào phòng, không kịp thanh tẩy mồ hôi bẩn, Sở Thiên xếp bằng trên giường, dựa theo phương pháp thổ nạp của dẫn khí quyết, điều chỉnh hô hấp, không khí xung quanh chấn động, nguyên lực thuận theo mũi miệng tiến vào thể nội.
Nguyên khí vận chuyển theo kinh mạch khiến máu trong cơ thể sôi trào, tăng tốc hóa thành nguyên lực, khiến toàn thân hắn đỏ chót như huyết nhân. Nguyên lực như sóng lớn đánh vào vách ngăn ý đồ đột phá luyện thể tầng bảy.
Đau đớn từ phần bụng truyền đến, nhưng hắn sớm quen thuộc với nó, chỉ chảy ra một chút mồ hôi lạnh, tiếp nhận không chút khó khăn gì. Dùng Linh niệm tiến vào đan điền nhìn trộm, chỉ thấy nguyên lực thuận theo kinh mạch, mãnh liệt hướng tới đan điền, nguyên lực trong đan điền ngày càng nhiều, chỉ mới một chút đã đầy gần một nửa.
Bình chướng vô hình phịch một tiếng vỡ vụn, hơn phân nửa đan điền bị nguyên lực chiếm cứ. Sau đó nguyên lực từ trong đan điền chảy khắp thân thể, cường hoá toàn thân.
Một kinh mạch mập mờ gần trái tim được đả thông trong im lặng, từng tia từng sợi nguyên lực truyền vào, khiến trái tim không ngừng lớn mạnh. Về sau, nguyên lực dọc theo kinh mạch này củng cố trái tim đem lại cho Sở Thiên một bất ngờ không nhỏ.
Nguyên lực vận chuyển toàn thân, qua đi một lúc, bên ngoài thân Sở Thiên khí tức tăng mạnh, từng vòng từng vòng khí tức làm người sợ hãi ba động trong không khí, toàn bộ căn phòng nhỏ đều chấn động, không ngừng run lên.
Trên đó một là chén trà bị rơi xuống, sắp chạm xuống đất, lại giống như bị một cánh tay vô hình kéo lên, lơ lửng trên không trung, đình trệ một chút sau đó lại trở lên trên mặt bàn vô cùng quỷ dị.
Phòng chậm rãi yên tĩnh trở lại, ba động nguyên lực biến mất, Sở Thiên hai mắt bỗng nhiên mở ra, trong đó ánh lên lệ mang. Cảm nhận được thể nội cường hãn hơn trước, hắn chậm rãi nắm chặt nắm đấm, trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Mặc dù hiện nay linh niệm hơn xa nguyên lực, nhưng tu vi có thể tiến thêm một bước, tóm lại là chuyện tốt.
Trở về phòng thanh tẩy cơ thể, sau đó hắn thu thập quần áo và lương khô, dự định ra ngoài một đoạn thời gian. Hướng Tiểu Nguyệt nói một tiếng, mang theo Huyền lân đi cùng, trong ánh mắt hiếu kì của tộc nhân đi ra cửa lớn. Sau khi ra khỏi thành mới cho Huyền lân bộc phát toàn bộ tốc độ tiến về phía trước.
Niệm sư mạnh mẽ hơn người khác chủ yếu là ở chỗ ngưng tụ thần hồn. Lúc trước thủ đoạn chính là cách không ngự vật đả thương kẻ địch, nhưng sau khi nhưng tụ thần hồn mặc dù có thể nâng được vật nặng hơn nhưng rất ít khi niệm sư dùng cách này tác chiến. Bởi vì, trong ánh mắt của niệm sư thì cách này quá vụng về.
Sau khi trở thành niệm sư ngưng kết thần hồn, thần hồn có thể dùng phương thức đặc biệt cùng thiên địa câu thông, từ đó có thể thao túng ráta nhiều loại năng lực kì dị. Loại phương pháp câu thông được đám tiền bối ghi chép trong quyển trục, có thể coi là thuật pháp.
Sức chiến đấu của Niệm sư chủ yếu quyết định tại hai phương diện, cấp độ tinh thần và phẩm giai thuật pháp. Lão hồ ly cũng từng nói cấp độ tinh thần chia làm niệm sư, đại niệm sư cùng niệm tông, phẩm giai thuật pháp chia làm tiểu thừa, trung thừa cùng Đại Thừa.
Trên đó còn rất nhiều cấp độ nữa, nhưng Sở Thiên hoàn toàn không biết, lão nhân cũng cự tuyệt việc nói ra nhưng cấp độ cao hơn bởi vì theo hắn nói thì biết nhiều sẽ dẫn tới đạo tâm bị ảnh hưởng.
Nếu như hai người có cùng cấp độ tinh thần, thì phẩm giai thuật pháp sẽ quyết định ai mạnh ai yếu. Rõ ràng, cùng một môn thuật pháp, trong tay cường giả sẽ phát huy uy lực lớn hơn.
Tối hôm qua tu hành xong Đằng không thuật, lão hồ ly cũng cho hắn một môn trung thừa thật pháp “Long Lôi Thuật”, tu luyện đem lại động tĩnh quá lớn, chuyến này hắn tiến vào Tuyết Tùng sâm lâm một mặt cũng là để tu luyện môn thuật pháp này.
Đừng thấy trung thừa thuật pháp nghe không bắt tai, độ khó của nó những võ học hắn từng học trước đây không cái nào có thể so sánh được, cho dù thuật pháp kém nhất, uy lực đều mạnh hơn tứ phẩm võ học, mà thuật pháp hắn nhận được lại là dứngd đầu trong trung thừa thuật pháp, hiếm như phượng mao lân giác, giá trị tuyệt không thua kém một vài cửu phẩm võ học, nếu chuyển đổi thành nguyên thạch thì có một trăm cái Sở gia cũng đổi không lại.
Ngoài ra, lão này còn đưa cho hắn lựa chọn một môn thuật pháp liên quan tới đồng thuật, nhưng lại chủ yếu dùng cho phụ trợ, nên Sở Thiên không do dự lựa chọn thuật pháp có sát thương cao lơn Long lôi thuật. Tin tưởng nếu tu thành môn thuật pháp này, cho dù đối đầu với Uẩn Khí cảnh võ giả, cũng có thể đánh cho đối phương tan tác.
Nhờ có huyền lân chở hắn đi, tốc độ cực kì kinh người, chỉ qua một chút đã tiến vào Tuyết Tùng sâm lâm, vượt qua khe núi phía trước, liền tiến vào một sơn cốc. Trong đó có một hàng động khá an toàn, nơi đó Kiếm Nhận hổ trước đó vài ngày bị huyền lân ngược sát. Sở Thiên nghĩ đến nơi đây khá an toàn với lại không sợ bị phá huỷ nên chọn nó để tu luyện thuật pháp.
Đến gần sơn động, hắn nhảy xuống từ trên lưng huyền lân đi vào, ngồi trên một phiến đá nhẵn ở cửa hang động, hắn lấy ra một quyển trục từ Dung Giới. Chậm rãi mở quyển trục ra, trong đó không có văn tự bình thường mà chỉ có những ký hiệu khó hiểu.
Sở Thiên xem xét hồi lâu vẫn nhìn không ra chút nào, bỗng nhiên chỗ mi tâm có chút rung động, tâm thần tiến vào một thế giới hư ảo. Không gian vặn vẹo một hồi, trước mắt hiện ra một toà sơn phong dựng đứng, vô số sơn phong hội tụ thành dãy núi rộng lớn, ở giữa mây trắng lượn lờ khiến người ta cảm giác như nhân gian tiên cảnh.
Thần hồn giống như bị dẫn dắt, cấp tốc vượt qua một khoảng cách lớn, đến phụ cận một vách đá, nơi đây mây mù càng thêm nồng đậm, sương trắng chậm rãi tán đi hiện ra một bóng người mặc kim bào.
Theo hắn cảm thấy tu vi của người này cũng không quá mạnh, nhưng trong lúc mơ hồ, một cỗ khí tức làm cho người ta hít thở không thông bao trùm khắp nơi, trực tiếp khiến lòng người khiếp sợ.
“Thật mạnh, người này là cường giả chủ tu tinh thần lực.” Sở Thiên nhắm hai mắt, chỗ mi tâm chợt có ánh sáng lấp lóe, thần hồn ba động. Theo hắn quan sát, người trong quyển trục tu vi không mạnh, cảm giác còn không đến Hóa Cương cảnh. Nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng khủng bố, chắc chắn là do tinh thần lực của hắn vô cùng mạnh mẽ.
Cụ thể là cảnh giới nào, hắn cũng không rõ, không thể nào biết được, chỉ rõ ràng một điểm, cho dù hắn đã trở thành niệm sư, nhưng tinh thần so với người trước mặt, không khác nào trẻ con với đại hán.
Trong lòng có cảm ứng, người mặc kim bào mỉm cười, lại nín hơi ngưng thần, nhắm hai mắt. Đã có kinh nghiệm tu luyện Dương cương kình nên hắn cũng không làm gì, bình ổn ôm quyền hành lễ. Mi tâm người mặc kim bào hiện nên một điểm sáng nhỏ dần dần lớn lên.
Sở Thiên sắc mặt ngưng tụ, ngưng thần quan sát. Bên trong, một cỗ tinh thần hạo đãng như cuồng triều ba động, lấy người này làm trung tâm, cấp tốc hướng bốn phương tám hướng lan tràn, trong nháy mắt bao phủ vô số sơn phong.
“Bên kia.” Hắn nhìn về một chỗ dốc đứng của sơn phong, mặc dù chênh lệch rất xa, nhưng hắn bây giờ tốt xấu cũng là niệm sư, chuẩn xác phát giác mục tiêu công kích của người mặc kim bào.
Mi tâm người kia, điểm sáng vận chuyển theo một quỹ đạo kì dị, nhanh chậm không đồng nhất, sáng tối chập chờn, về sau Nê Hoàn Cung vù vù rung động, không khí chung quanh thỉnh thoảng bạo liệt, gợn sóng tinh thần lực tầng rầng lan ra.
“Chú ngữ.” trước kia Sở Thiên đã hỏi được rất nhiều tin tức liên quan đến niệm sư từ lão hồ li. Biết rằng muốn thôi động thuật pháp nhất định phải có chú ngữ.
Khác biệt với suy nghĩ của mọi người, chú ngữ cũng không phải là dùng miệng đọc lên, mà là một phương thức thôi động tinh thần lực, một khi thành công, liền có thể thuận lợi câu thông thiên địa, thi triển ra thuật pháp.
Mắt thấy chú ngữ bắt đầu hiện ra, mi tâm Sở Thiên lấp lóe quỷ dị, kiệt lực nắm giữ kỹ thuật phát chú. Chỉ mới tập chung một chút, đầu hắn đã đầy mồ hôi bắt buộc phải dừng lại, chú ngữ của người mặc kim bào phức tạp vô cùng, hắn tự lượng sức quả quyết dừng lại, rất sáng suốt, nếu như cưỡng ép học tập thì nhẹ sẽ ảnh hưởng tới thần hồn còn nặng thì có thể mất mạng.
“Quá khó khăn.” Biết rõ nắm giữ thuật pháp này là vô cùng khó khăn nhưng Sở Thiên cũng có chút tiếc nuối.
Sở Thiên chú ý toàn bộ quá trình người kia thi triển chú ngữ, mi tâm người mặc kim bào rung động kịch liệt, chú ngữ càng thêm phức tạp nan giải, khiến cho người xem nghẹn họng trân trối. Lại thấy điểm sáng bỗng nhiên đình chỉ, ngọn núi làm mục tiêu mây đen cuồn cuộn ngưn tụ.
Trong tiếng ầm ầm, kim sắc thiểm điện trong mây đen sinh sôi, vạch ra quỹ tích kì dị, tựa như Kim Long quắc mắt trừng trừng, giương nanh múa vuốt, kim điện lớn hơn mười trượng chuẩn xác đánh trúng sườn núi. Đất bằng dâng lên một cột sáng khổng lồ, ngọn núi to như vậy lại bị cột sáng phá huỷ gần như không còn.
Long lôi thuật uy lực kinh người, nhưng Sở Thiên lại nhíu chặt lông mày, bởi vì hắn phát giác được, lấy trình độ của mình hiện nay, căn bản là không có cách nào luyện thành. Thuật pháp lợi hại, nhưng lại không học được thì cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.