Cảm nhận được trên mặt lạnh lẽo, Sở Thiên mở mắt ngửa mặt lên trời xem xét, trên không mưa bắt đầu rơi, rơi lả tả xuống mặt hắn, trời vừa tảng sáng, mặt trời mới mọc đã bị mây che khuất, hôm nay lại là một ngày mưa.
Say mê hít một hơi không khí đầy ẩm ướt, hắn miễn cưỡng duỗi người một cái, lấy ra từ Dung Giới một cái dù che lên đỉnh đầu, từng giọt mưa tơi lên theo nan dù chảy xuống tí tách.
Sở Thiên cầm cán dù trong tay, từ trên cành cây cao chừng mười mét nhảy xuống, khí thế mạnh mẽ, cuốn lên tiếng gió rít gào xuyên qua mái tóc cùng vạt áo. Trên mặt đất có nhiều chỗ nước đọng, khó tránh khỏi bắn nước bùn lên người.
Nhưng trước khi chạm mặt đất, lực đạo rơi xuống chợt nhu hòa, nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất cũng không có chút nước nào dính vào người, áo trắng vẫn sạch sẽ như cũ không chút hao tổn nào.
Hô lên một tiếng, huyền lân mở ra Tử Đồng, từ trên tảng đá lớn nhảy đi mấy bước đã đến trước mặt Sở Thiên, hạ thấp thân thể đợi hắn cưỡi lên. Sau đó liền huy động bốn vó phi nước đại, bên ngoài thân lân phiến ô quang lập lòe, dưới chân lao đi như gió, xoát một tiếng đã không còn thấy bóng dáng. Hiển nhiên, hành trình vẫn theo lộ tuyến cũ mà đi.
Cánh rừng này rất nhiều yêu thú, khu rừng này trong mắt Sở Thiên, phảng phất như từng túi Nguyên thạch, mặc cho hắn khai thác làm tài nguyên tu luyện. Mặc dù hôm nay gặp đúng lúc trời mưa, hắn cũng không muốn bỏ lỡ khoảng thời gian này đội mưa săn yêu thú.
...
“Ngao ô, ngao ô.”
Tiếng gào thét tràn ngập tính phô trương sức mạnh, từ trong một sơn cốc vang lên.
Bên trong một sơn động được che giấu khá tốt, một lão hổ thân thể to lớn đang gào thét thị uy, từng vằn vàng đen xen lẫn bưu hãn hùng tráng, có chút khác biệt với đồng loại, hổ trảo phách lối, bén nhọn rất không bình thường, mang khí chất âm u sắc bén như chuỷ thủ.
Có hai tên không biết trời cao đất dày dám xâm phạm lãnh địa của nó, huyền lân Tử Đồng nhìn chăm chú đối phương, toàn thân phục xuống bày ra tư thế tấn công, từng vảy đen trên thân bắt đầu hoá cứng rắn như hắc thiết, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu. Mà Sở Thiên cách đó không xa ở trên cao nhìn xuống quan chiến, ánh mắt có chút hưng phấn. Kiếm Nhận hổ là hậu kỳ yêu thú, ngược lại hắn muốn xem xem, nếu hắn không nhúng tay vào tình huống hiện tại thì huyền lân có thể chiến thắng hay không.
Sau một tiếng gầm nhẹ thị uy, hai con yêu thú móng vuốt giẫm xuống mượn lực, thả người nhào về phía đối phương, triển khai giao phong kịch liệt. Kịch chiến hồi lâu, thấy không chiếm được thượng phong, Kiếm Nhận hổ rít gào một tiếng, hổ trảo đột nhiên dài ra, trực tiếp dài đến gấp ba lần lúc trước. Nhìn lại chằm chằm, hổ trảo mở ra giống mấy cái hắc kiếm.
Hắc trảo đâm rách không khí, chém vào vảy huyền lân toé ra từng đốm lửa sáng rực. Kiếm Nhận hổ thôi động nguyên lực, tu vi hậu kỳ toàn bộ bộc phát, nguyên lực ngưng tụ, kình phong nổi lên bốn phía, cũng không ngừng vung vẩy đuôi, quất lên thân Huyền lân, đánh nó lui liên tiếp về phía sau.
Sở Thiên cũng không có xuất thủ viện trợ, hắn biết rõ sức phòng ngự của huyền lân, Kiếm Nhận hổ có lẽ có thể chiếm được thượng phong, nhưng nếu nghĩ có thể tuỳ tiện phá vảy đen, làm tổn thương nhục thể trong đó, thực sự là điều không thể. Nếu tình huống không tốt, huyền lân liền thôi động tốc độ chạy trốn, con thú này sẽ không thể nào đuổi được. Nếu như huyền lân dễ đối phó, hắn sẽ không phải tốn nhiều thời gian như vậy.
Kiếm Nhận hổ miệng cắn trảo xé đều không làm gì được đối thủ, giận tím mặt quay người lúc Huyền lân lên khiến nó bay xa mấy chục thước, trực tiếp đụng lên sơn nham.
“Răng rắc răng rắc.”
Khối nham thạch to lớn, không có lập tức chia năm xẻ bảy, nhưng lại nứt ra toác ra đạo đạo vết rạn, huyền lân nửa người lún vào trong đó. Thấy việc này có hiệu quả, Kiếm Nhận hổ đắc ý lay động cái đuôi. Thầm nghĩ chiêu này dùng ra liện tục, chẳng nhẽ lại không đánh chết được gia hoả vô lại này.
Huyền lân dùng sức muốn thoát ra, lắc lắc thân thể. Mười mấy mét núi đá, chỉ một thoáng vỡ nát ra tạo lên một trận bụi mù. Khi bụi tán đi, huyền lân từ giữa đám đá vụn chậm rãi đi ra, vảy đen không tổn hại chút nào, như chưa hề chó chuyện gì xảy ra.
Kiếm Nhận hổ trong con mắt hiện ra vẻ chấn kinh, lúc trước thì bị hai chảo của nó chém liên tục, hơn nữa cũng bị đuôi của nó quất len, cuối cùng lại đụng phải núi đã nhưng trên cơ thể không có chút tổn hại nào quả thật là quái vật. Coi như yêu thú loại rùa, thì cũng chỉ dám rúc vào trong mai chịu trận.
Con hàng này toàn thân có thể so sánh với mai rùa, ngay cả đầu đều không cần rụt, thật sự quá biến thái?
Đôi mắt bên trong hiện lên tia giảo hoạt, Kiếm Nhận hổ nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế hùng hổ làm bộ muốn lao vào, bày ra bộ dạng muốn liều mạng. Bỗng nhiên lại xoay người sang chỗ khác, nhảy vọt một cái dùng hết sức bình sinh chạy trốn.
Nó mặc dù có kiêu ngạo của chúa sơn lâm, nhưng cũng không ngốc, chỉ có chắc chắn thắng nó mới đánh. Đối thủ là một con rùa đen, đánh mãi không chết, dạng này, còn cố tốn sức làm gì. Còn về phần hang động, tìm cái khác thuận mắt là xong. Dù sao bên trong cũng không có lưu thứ gì tốt, tất cả đều đã ăn vào bụng, chỉ còn một chút xương cốt nên không có gì lưu luyến.
Gặp tình hình này, huyền lân đồng tử khẽ chuyển, trong lòng âm thầm buồn cười, trước mặt nó mà so tốc độ, có thể nói là múa rìu qua mắt thợ. Nó liền thong thả đợi đối thủ chạy ra tầm trăm méu mới bắt đầu vận chuyển nguyên lực, bên ngoài thân lân phiến ô quang đại thịnh, hóa thành cái bóng mơ hồ nhào về phía đối phương.
Không có thôi động Huyết Yêu đồng, dùng mắt thường Sở Thiên chỉ có thể nhìn thấy một vệt đen xẹt qua giữa trời, căn bản thấy không rõ thứ bên trong, hắn âm thầm cảm thán, ngồi cưỡi con thú này, gặp Uẩn Khí cảnh bình thường, dù có muốn ngăn hắn chạy cũng lực bất tòng tâm.
Vì muốn vùng thoát khỏi đối phương, Kiếm Nhận hổ leo len vách đá, quanh co, vì ẩn tàng thân hình, thậm chí không để ý gai nhọn đâm trúng, tiến vào một bụi gai, khiến cả người cắm đầy gai nhọn.
Đang muốn nhảy qua khe núi phía trước, triệt để đào thoát, thì trước mặt hiện lên một thân ảnh, đó chính là Huyền lân đã đuổi đến, Tử Đồng có chút trêu tức nhìn hắn. Nếu không phải niên kỷ còn nhỏ, tu vi có hạn, chưa đạt đến cảnh giới hoá hình, chỉ sợ còn muốn hai tay khoanh trước ngực ngẩn đầu bễ nghễ.
Thấy thế Kiếm Nhận hổ uy vũ mắt rưng rưng, ta không muốn chơi với ngươi, phòng ngự còn hơn cả rùa đen, luận tốc độ đều hơn xa mình, mẹ nó kẻ này nên tránh xa một chút mới tốt. Nó tung hoành nơi đây hơn mười năm, cũng coi như kiến thức rộng rãi, sao chưa từng nghe nói có loại yêu thù nào biến thái như vậy.
Đối phương chặn ngang đường, muốn chạy cũng không chạy được. Ánh mắt nó liền trở lên mãnh liệt, chạy không được, vậy liền liều mạng với ngươi. Phẫn nộ cuồng hống một tiếng, hổ trảo lại biến hình sang trạng thái chiến đấu. Hướng huyền lân hung hăng đánh tới, đến nơi, hắc trảo cuốn lên phong thanh chói tai, đinh đinh đang đang đánh lên lân phiến nhưng cũng không để lại chút tổn hại gì.
Còn may mắn, so về khí lực thì nó còn chiến thượng phong, ngạnh kháng liên tục khiến Huyền lân liên tục thối lui. Sở Thiên chạy đến quan chiến khẽ vuốt cằm, xem ra, huyền lân thủ thắng chỉ là vấn đề thời gian, không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.
Kiếm Nhận hổ thôi động khí lực toàn thân, khí lực mặc dù chiếm thượng phong, nhưng lại không tổn thương được đối phương chút nào Muốn chạy trốn, tốc độ lại không chiếm ưu thế không cách nào thắng được. Nó đánh lên người Huyền lân không có tác dụng gì đuổi không đi chạy không thoát biết rõ bản thân đã đến đường cùng. Tác chiến một lúc lâu, lần này nghênh đón nó chính là sự tử vong thật sự.
Bên ngoài thân huyền lân ô quang dần yếu ớt, huyền lân hóa thân hắc mang lăng lệ đánh tới. Trải qua một thời gian dài tiêu hao, Kiếm Nhận hổ thở như trâu, mồ hôi đầm đìa, nguyên lực mười không còn một, tinh thần tiêu hao nghiêm trọng. Trong thoáng chốc xu thế tránh chậm hơn, hắc mang phía trước mơ hồ hiện ra cặp sừng rồng, xé rách không khí đâm bụng nó.
Huyền lân dùng sức, xoay đầu một cái, triệt để nghiền nát lục phủ ngũ tạng. Đồng tử Kiếm Nhận hổ dần dần trắng dã, vằn trên thân thể mềm nhũn ra, nó đã chết. Biết Sở Thiên không lấy yêu hạch, huyền lân cúi đầu há miệng nuốt lấy, ô quang trên người càng thịnh. Trong mắt hiện ra vẻ vui mừng, không lâu sau nó sẽ có thể đột phá rồi.
Nghe một tiếng hô, huyền lân nhìn thấy Sở Thiên cách đó không xa, bốn vó huy động chạy đến, sau đó một người một thú liền biến mất không còn bóng dáng.