Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 46: Chương 46: Rửa mắt




Lôi đài số một gió xoáy cuồng nhiệt cùng chỉ trắng dây dưa, va chạm, thỉnh thoảng giống như có ba động kịch liệt từ đó truyền đến, mặt đất phụ cận lôi đài khẽ chấn động.

Kịch liệt giao phong để đám người không kịp nhìn, bởi vì quá chăm chú, người xem lặng ngắt như tờ, bên trong chỉ nghe quyền cước va chạm,đám người càng thêm yên tĩnh.

Hai người giao thủ tốc độ quá nhanh, đại đa số người căn bản thấy không rõ tình hình cụ thể, chỉ có thể âm thầm phỏng đoán ai chiếm thượng phong.

Cũng không biết qua bao nhiêu chiêu, chỉ thấy cuồng phong đột nhiên đình chỉ, lộ ra thân hình Sở Thiên, bay ngược đến bên bờ lôi đài mới ngừng lại được. Phanh lại dùng quá nhiều sức, giày cùng phiến đá ma sát, tiếng chói tai ma sát truyền ra.

Không ít người xem trái tim đều nhấc đến cổ họng, sợ không cẩn thận rơi xuống, tranh tài như vậy kết thúc. May mắn, tình huống hỏng bét hiện tại chưa xuất hiện, tranh tài còn có thể tiếp tục tiến hành.

“Thật mạo hiểm a.”

Kề sát biên giới bước chân mới đứng vững, Sở Thiên lẩm bẩm. Ánh mắt liếc nhìn toàn thân, vai phải cùng cổ tay có thêm một vết thuong, làn da bị đâm thủng, máu tươi chậm rãi chảy ra, nhuộm đỏ quần áo vừa mới thay. Nếu như vừa nãy không cẩn thận thì cũng không chỉ có hai vết thương như vậy.

Hắn động thân ngẩng đầu, nhìn chăm chú đối thủ, thì thào nói ra: “Gia hỏa này, thật đúng là không thể khinh thường được.”

Lưới chỉ từ từ tiêu tán, lộ ra thân hình Sở Ca, hắn không có bất kỳ thương thế nào, trên thân áo trắng sạch sẽ như trước.

Giao đấu tạm dừng, dưới đài người xem có được cơ hội, nhao nhao nghị luận một lần nữa vang lên.

“Xem ra Sở Thiên muốn thua a.” Một người trong đó nói ra phỏng đoán.

“Công tử tư chất huyền mạch cao cấp, thường nhân há lại có khả năng so sánh? Cùng công tử đối địch, không biết tự lượng sức mình, tự mình chuốc lấy cực khổ.”

Hắn là nột tên đệ của Sở Ca, thấy chủ nhân phát uy, tự giác trên mặt rạng rỡ, trong lúc nói chuyện gật gù đắc ý, đắc ý phi thường.

Một mỹ mạo thiếu nữ nhỏ giọng thầm thì: “Tu vi kém một cấp, còn có thể chèo chống lâu như vậy, Thiên tiểu đệ cũng coi như có năng lực a.”

Bên cạnh bạn trai ghen ghét, mặt lộ vẻ giận dữ nói ra: “Dù sao đều thua, sớm thua muộn thua có khác nhau sao, tóm lại tránh không được bị loại.”

Tiểu mỹ nữ nguýt hắn một cái: “như thế nào giống nhau, dù sao so với ngươi bị loại ngay từ đầu cũng tốt hơn.”

Bạn trai trong mắt hiển hiện vẻ xấu hổ, vừa muốn phân minh thì tiểu mỹ nữ uốn éo uốn éo đi xa, đại khái là trong lòng tức giận, nhưng bờ eo thon vẫn y nguyên dáng dấp yểu điệu.

Người này hối tiếc không thôi, trong lòng kêu thảm một tiếng, cuống quít vung bàn chân, đuổi theo nhân sinh hạnh phúc. Đuổi theo thì thầm nghĩ, cùng nữ nhân so sánh thật quá ngu xuẩn đi. Sự tình mặc dù không lớn, lại có thể để đối phương từ nay đáng ghét mình, vậy liền cực kì không ổn.



Sở Ca ôm quyền mà đứng, bễ nghễ nhìn đối thủ, bạch y tung bay, khí phách lăng vân, mặc dù đứng cùng một nơi, lại khiến người ta thấy phảng phất hơn người một bậc, lại có loại cảm giác từ cao nhìn xuống. Hắn sắc mặt lãnh khốc mở miệng nói: “Ngươi sẽ không có một chút bản sự như vậy chứ?”

Mặc dù ngoài miệng hỏi thăm, trong lòng đã sớm có kết luận, người này sao khó chơi vậy, cũng bất quá chỉ là hoàng mạch trung cấp tư chất, có biểu hiện như thế đã khó tin nổi, còn có thể hi vọng xa vời như thế nào?

Đè xuống ý nghĩ, Sở Ca lắc đầu, thất vọng thở dài nói: “Ta sai rồi, đối với ngươi chờ mong quá cao.”

“Ngươi cũng chỉ có bản sự như vậy, tuyệt không phải đối thủ của ta. Nếu không ngươi đầu hàng đi, cũng vì ngươi thôi.”

Sở Ca ngữ khí mang theo tiếc nuối, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía đối phương.

Dưới đài một trận lặng yên, chính như lời nói của Sở Ca, nếu tiếp nhận đề nghị thì sẽ kết thúc tranh tài, có lẽ đây là phương thức đỡ mất thể diện nhất.

Đông đảo ánh mắt nhìn Sở Thiên nhún nhún vai, hắn mỉm cười mở miệng cự tuyệt: “Vậy thật đáng tiếc, vừa làm hoàn tất nóng người, bắt đầu có chút cảm giác a.”

Nghe vậy Sở Ca giơ ngón tay cái lên, trên mặt lại đầy trêu tức nói: “Tốt, hi vọng ngươi không mạnh miệng.”

Đối mặt với lời châm chọc, Sở Thiên cũng không tức giận, chỉ lấy tay chỉ, đầu ngón trỏ chợt có ngân quang hiển hiện, lúc sáng lúc tắt, giống như sao trời.

Thấy thế Sở Ca nâng cao tinh thần đề phòng, gia hỏa lại vẫn giữ lực, xem ra đây là con át chủ bài, chẳng lẽ hắn còn am hiểu chỉ pháp?

Ngoài dự liệu của mọi người, ngón tay Sở Thiên không dùng để công kích, ngược lại duỗi ngón ngăn chặn vết thương trên cổ tay trái, sau đó khẽ vuốt vết thương nơi bả vai.

Sở Ca trên mặt nghi hoặc ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy ngân quang vuốt ve qua đi, hai nơi vết thương máu ngừng chảy, thương thế lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ lành lại. Chỉ một hồi, làn da dần dần khép lại hoàn toàn. Phảng phất vừa rồi thụ thương vẻn vẹn chỉ là mơ, mà bây giờ đã tỉnh mộng.

Ngân quang từ thể nội của Sở thiên bạo năng, trải qua vài lần tìm tòi, hắn đối với linh năng nhận biết cùng sử dụng trở nên thành thạo.

Linh năng vì là độc hữu của Huyết Đồng Linh Hồ tộc, tác dụng mười phần, không chỉ có thể dùng cho rèn luyện võ học, tăng phúc thực lực, càng có thể dùng để chữa trị thương thế.

Giống như hiện tại, bôi linh năng tại miệng vết thương, có thể tăng mạnh huyết nhục hoạt tính. Thân là nửa huyết mạch Linh Hồ, Sở Thiên thể chất khác hẳn với thường nhân, giống như có linh năng phụ trợ, phát huy rất nhiều công dụng, mới có thể trong thời gian ngắn khép lại thương thế.

Đương nhiên, bởi vì chịu vết thương nhẹ, mới có thể tuỳ tiện trị liệu. Như là trọng thương hoặc tàn phế, hiệu quả sẽ suy yếu trên diện rộng.

Bất quá, trước mắt tu vi rất yếu, theo tinh thần cùng linh năng không ngừng tăng cường, chữa thương hiệu quả cũng sẽ tiến bộ, tu vi tinh thâm thậm chí có thể phát huy hiệu quả để cho người nghẹn họng nhìn trân trối. Tự nhiên, nó còn cách xuất Sở Thiên rất xa xôi.

Nguyên lý bên trong đám người không chút nào biết, từng ánh mắt chấn động vô cùng, nhìn về phía Sở Thiên, đơn giản giống nhìn thấy phi nhân loại.

Thu hồi nội tâm khinh thị, Sở Ca âm thầm phỏng đoán: “cổ quái võ học, chẳng lẽ là một bí pháp ít người biết? Nhưng từ trước đến nay chưa nghe nói có công pháp này tại Công Pháp các, gia hỏa lại từ đâu học được?”

Khán giả mặt lộ vẻ kinh hãi, thậm chí sợ hãi, trong lúc nhất thời, bên trong âm thanh “A” nổi lên bốn phía, trong đó không thiếu nữ hài tử, tựa như hoàng anh xuất cốc, thanh thúy êm tai.

Lại không quản một số người giật mình, Sở Thiên ngưng tụ tâm thần, từ huyết mạch lòng tự tôn tự nhiên sinh ra, khí tức đột nhiên cường thịnh, bên ngoài thân ngân điện thành tia kết kén, mi tâm “Huyết Yêu đồng” chậm rãi mở ra, phảng phất đến từ Cửu U Địa Ngục, lộ ra một cỗ kinh tâm động phách kinh khủng.

Sau đó, quang kén cấp tốc áp súc thu liễm, dần dần tiềm ẩn tại dưới làn da. Sở Thiên toàn thân trên dưới quang trạch tràn đầy, có điểm giống phật gia bảo quang nội uẩn. Nếu như nhìn kỹ lại, thỉnh thoảng giống như có quầng sáng nhỏ chạy dọc người Sở Thiên.

Lúc trước Sở Thiên cũng không có uổng phí thời gian, mặc dù lười biếng tại tu vi, lại dốc lòng tu luyện huyễn yêu Linh Thần Quyết, tinh thần lực ngày càng tăng lên, khả năng khống chế Linh năng càng thêm nhuần nhuyễn.

Linh năng nguồn gốc từ tinh thần, linh Hồ tộc não bộ cấu tạo đặc thù, có thể tinh luyện một bộ phận tinh thần lực, hóa thành linh năng công dụng càng lớn, cả hai tính chất khác nhau, lại có cùng nguồn gốc. Tiêu hao linh năng cũng liền mang ý nghĩa là hao phí tinh thần.

Nếu như sử dụng quá độ linh năng, dẫn đến tinh thần khô kiệt, cũng chỉ có thể mặc người chém giết. Kiệt lực sử dụng linh năng sẽ lưu lại di chứng, ngăn chặn tâm trí trưởng thành, giam cầm võ đạo chi lộ, coi như tiễu sát địch nhân, cũng nhận không bù nổi mất.

Có thể nói, linh năng là kiếm hai lưỡi. Có thể không cần tốt nhất không cần, không phải sử dụng, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, giống như kết quang kén chiến đấu, chỉ có thể vận dụng ở mức sơ cấp.

Cũng bởi vì Sở Thiên mới dùng lần đầu, thể nội linh năng không mạnh, mới không có trở thành hậu quả xấu. Tu vi cao thâm mà làm vậy, hậu quả khó mà lường được.

Thu liễm linh năng, điều khiển linh năng ẩn trong da cũng là một tiêu chí, tiến một bước, liền hình thành “Linh năng sa y” huyền diệu. Muốn đạt tới một bước này, lấy tu vi nông cạn của Sở Thiên, đương nhiên không có khả năng.

...

Huyết Yêu đồng mở ra, tinh thần lực lan tràn, đồng lực cùng tinh thần song trọng bao trùm, chung quanh hết thảy động tĩnh đều trốn không thoát cảm giác của hắn.

Sở Thiên trước đạp mấy bước, tốc độ tiêu thăng, hóa thành cái bóng mơ hồ lao thẳng tới đối thủ, giữa trời thân thể xoay tròn, chợt ra một chưởng vỗ phía bên phải vai, chưởng mới nổi lên đột ngột khó liệu, chưởng chưa rơi kình Phong đã sinh ra. Đối với việc này Sở Ca không dám khinh thường, tròng mắt hơi híp, trong tiếng hít thở, vận chuyển ngón tay ngọc đâm về lòng bàn tay.

Huyết Yêu đồng hiển hiện yêu dị quang mang, chiêu này thế tới, lực đạo, tốc độ, phương vị đều có tính toán bên trong, Sở Thiên mặt lộ nụ cười tự tin, quỹ tích xuất chưởng vẫn như cũ không thay đổi.

Chỉ thời khắc sắp va chạm, chưởng lưng chợt có lốm đốm ngân quang phát ra, xuất chưởng tốc độ bạo tăng, tay phải mơ hồ thành ảnh, Sở Ca nhất niệm chưa kịp, bả vai đã bị vỗ trúng, nhận ảnh hưởng này, một chỉ ngọc mang suy yếu, bất lực đâm xuống.

“Thật nhanh.”

Là suy nghĩ chuyển qua, Sở Thiên kinh hãi thuận thế lui lại, may mắn triệt thoái về phía sau cùng kình lực bộc phát, không thì sợ rằng hắn sẽ khi trọng thương.

Thấy thế Sở Thiên lấn người hướng về phía trước, càng nhanh một chưởng tập kích phần bụng, Sở Ca không dám giấu giếm, huyết khí từ thể nội lan tràn ngưng tụ đến hai ngón tay, huyết kiếm đỏ sậm trong nháy mắt hình thành.

Linh năng bao phủ lấy tay, Tu Du kình lần nữa gia tốc, nhưng huyết kiếm vô luận lực lượng, hay tốc độ, đều hơn xa lúc trước, mặc dù Huyết Yêu đồng nhìn đến minh bạch, nhưng thân thể cực hạn, không cách nào làm nhanh hơn được, cuối cùng cả hai hung hăng chạm vào nhau.

Kịch liệt âm thanh vang lên, hai người lui lại mười mấy bước, trọng tâm chìm xuống từng bước, lôi đài trơn nhẵn bỗng hiện ra một chuỗi dấu chân. Bên trong hư thanh nổi lên bốn phía, không phải vì sàn đã được gia cố, mới có thể chịu được được lực đạo.

Tác động qua đi, hai vị tuyển thủ thân thể rung mạnh, rốt cục đứng vững thân thể, trên trán, mồ hôi to như hạt đậu, tâm đề phòng lẫn nhau đã được lên nâng lên mười phần.

Sở Thiên cảm thấy “Huyết kiếm” kình lực dọa người, chỉ hai ngón tay, mình lòng bàn tay lại như bị kiếm đâm qua. Mà nhờ linh năng tăng phúc Tu Du kình cùng gần đến nhị trọng Tu Du kình, để Sở Ca trên mặt lúc đỏ lúc trắng, một lúc lâu mới yên tĩnh xuống, không có phun ra miệng máu.

Hai người nhìn chăm chú một chút, trong ánh mắt không chứa cừu hận cùng khinh thị, mà tràn ngập kính ý anh hùng tương tích, song song gào thét một tiếng, bước nhanh hướng về phía trước va chạm một chỗ, trên tay thi triển tuyệt học kịch chiến.

Gió xoáy cùng chỉ lưới lại dây dưa, khác với lúc đầu, gió lốc bắt đầu lấp lóe ngân quang, chỉ lưới dầy đặc cứng cỏi, phảng phất đỏ sậm màn máu.

Thật lâu, một thân ảnh bị đánh bay ra lôi đài, ngã xuống đất giãy dụa không dậy nổi, hàng phía trước người xem chen nhau nhìn lại, không phải Sở Ca hay sao?

Hắn nhìn qua có chút thê thảm, vạt áo trước nhuộm dần máu tươi, trên thân ấn xuống mấy đạo chưởng ấn, quả nhiên tiêu sái. Mặc dù thua trận tranh tài, lại như cũ diện mục lạnh lùng, hai mắt mỏi mệt không oán niệm, chiến ý không giảm bỗng nhiên nhìn về phía trên đài.

Nơi đó, giống như đang đáng giá tôn kính cường địch.

Đám người mắt mang thần sắc chấn kinh, ánh mắt chỉnh tề quét về phía lôi đài, một đạo mãnh liệt gió lốc dần dần ngừng chuyển động, trong đó lộ ra thân ảnh thon gầy, diện mạo rất non nớt, lại không ai dám khinh thường.

Người thắng, Sở Thiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.