“Ừm?” Sở Thiên đang lo lắng về lời đề nghị, nghe vậy sắc mặt hơi nghi hoặc một chút.
“Dù sao cũng đáp ứng trước.” Lão hồ ly nói ra kế hoạch trong lòng, hắn càng nghe con mắt càng sáng.
Thấy thiếu niên lâm vào trong trầm tư, bên trong đồng tử Kỳ Lân lấp lóe vẻ đắc ý, tên tiểu tử nhân loại chứ hiểu sự đời. Điều kiện phong phú như vậy, không sợ ngươi không đáp ứng.
Con thú này ánh mắt vô cùng tự tin, Sở Thiên lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, Kỳ Lân nhanh chóng vểnh tai, hắn chậm rãi nói: “Điều kiện này còn có thể chấp nhận được.”
Nghe được điều đang mong muốn, khuôn mặt Kỳ Lân lộ ra biểu cảm vui vẻ.
Tuy nhiên Sở Thiên hơi dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng không được.”
“Vì sao?” trong đầu nó đã đưa ra vài ý niệm để bỏ chạy, cho dù không nói tiếng nào, nhưng nội tâm vô cùng lo lắng.
“Điều kiện vừa rồi, chỉ có thể bồi thường về vật chất. Ngươi ăn cướp của ta nhiều ngày, làm tổn hại đến tinh thần của ta, ngươi tính bồi thường như thế nào?”
Dựa theo lời lão hồ ly nói, Sở Thiên chỉ thuần tuý làm khó dễ, nói đến dây, sắc mặt lại có chút đỏ lên. Thầm nghĩ lão này thật vô sỉ, loại lý do này còn có thể nghĩ ra.
“Không được, chẳng lẽ ngươi muốn ta lấy thân báo đáp?” Kỳ Lân giận mà không dám nói gì, vô cùng bi phẫn nói.
“Không hổ là Kỳ Lân nhất tộc, trông thật thông minh, điều đó mà ngươi cũng đoán được?” Sở Thiên mặt lộ vẻ kinh ngạc gật đầu khen hay.
“Ngươi, Khụ khụ khụ...” Kỳ Lân giận tím mặt, một hơi mắc ở yết hầu, cúi đầu thở dốc một trận.”Sao có thể có thể như thế, thân là nhân loại hèn mọn, lại dám đánh chủ ý đến ta, thật không biết cái gọi là tự lượng sức mình.”
Sở Thiên chậm rãi thu liễm ý cười: “Ta đây không có bàn bạc với ngươi.”
“Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, điều kiện không cần bàn nữa, không bằng giết ta đi.” Kỳ Lân bày ra tư thế không khuất phục, cứng họng thà chết chứ không chịu nhục.
“Vậy liền thỏa mãn ngươi đi.” Sở Thiên mặt không chút biểu tình, Dương cương bạch mang ngưng tụ cánh tay phải, đánh tới hướng sọ não đối phương. Ngay cả đàm phán cũng không nói, Kỳ Lân không ngờ hắn một lời không hợp liền đánh, không đề phòng chút nào đành phải chịu đựng. Một trận choáng đầu hoa mắt truyền tới, bị đau kêu thảm nhảy một cái cao tận mười mét, giữa không trung gật gù muốn quẳng xuống đối phương.
Sở Thiên tay trái cầm chặt sừng rồng, thân thể vững vàng cưỡi đối phương rơi xuống đem mặt đất nện ra một hố sâu. Dùng hết sức lực toàn thân ngăn chặn Kỳ Lân, không cho leo ra khỏi hố, nắm đấm như mưa rơi đánh xuống đầu nó, từng quyền nặng nề vô cùng, đem đối phương đập không ngừng chìm xuống.
Ban đầu Kỳ Lân giãy dụa kịch liệt, lắc đầu vẫy đuôi hung hăng vô cùng, ý đồ dùng đuôi rồng quật người trên lưng, nhưng Sở Thiên lại kề sát cái cổ của nó, ngồi rất cao, căn bản không chạm đến được, chỉ có thể cuốn lên khí lãng cuồng bạo, đem người trên lưng quất lên quất xuống.
Không để ý phía sau lưng, Sở Thiên cắn răng huy quyền đập liên tục việc đã đến nước này, không có đường lui cũng không thể nói gì hơn. Hắn ngược lại muốn xem xem, gia hỏa này có thể chịu đến bao giờ.
Lại đánh một lát, Kỳ Lân giãy dụa yếu dần, nó đã mất đi vẻ ngang ngược, trở nên vô lực, miệng mũi máu chảy ồ ạt, tinh thần dần dần uể oải. Nhưng tên kia vẫn không hề thương tiếc, quyền như mưa vẫn không ngừng giáng xuống.
“Lão đại, đừng đánh nữa, ta phục ngươi không được sao?” thấy không thể phản kháng, con thú này đành phải lần cầu xin tha thứ.
Đối với việc này Sở Thiên lại thờ ơ, vẫn huy quyền đánh xuống thêm vài cái mới dừng lại thu hồi nắm đấm. Ngân đồng nhìn chăm chú con thú dưới chân, biểu lộ cười như không cười nói: “Phương án là ngươi nói lên, ta là chỉ chấp hành thôi. Ngươi yếu như vậy, không phải không sợ chết sao, sao lại kêu to như vậy?”
“Ta không sợ chết, nhưng sợ đau a, ô ô, đau chết người ta mất.”
Kỳ lân huyết mạch cao quý, đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy, càng nghĩ càng hận, vô pháp khả thi, đến lúc này thật thương tâm, đôi mắt đẫm nước, lệ rơi như châu, khóc thương tâm đến cực điểm.
“Ngươi sợ đau, vậy thì dễ làm rồi. Kỳ thật chỉ là làm tiểu đệ mà thôi, không có gì mất mặt, nên cân nhắc thật kỹ?”
Gặp tình hình này, Sở Thiên trong lòng bất giác đồng tình, nhưng lại cứng rắn tiếp tục kế hoạch, ân cần dạy bảo tẩy não nói.
Đối với việc này Kỳ Lân khinh bỉ không thôi, xuất thân tiếng tăm lừng lẫy cao quý, lại làm trợ thủ cho kẻ thấp kém này, chẳng nhẽ lại không mất mặt, phóng nhãn ra cả Thánh Vũ đại lục, chẳng có ai dám nói đây là chuyện không mất mặt cả. Bất quá, nó thật sự sợ đau, nếu như cho nó một đao, có lẽ có thể khẳng khái hy sinh, nhưng lại dày vò nó như vậy, thật sự không chịu nổi.
Cân nhắc thật lâu, thấy Sở Thiên sắc mặt không còn kiên nhẫn, Kỳ Lân đành phải ủy khuất rưng rưng gật đầu.
Thấy thế Sở Thiên đổi giận thành vui, thân mật vỗ nhẹ vào đầu nó, con thú này còn tưởng rằng lại bị đánh, đồng tử mang theo vẻ sợ hãi, cảm nhận được vỗ vỗ, biết đối phương không mang theo ác ý, mới dám thở phào.
“Được rồi nha, nghĩ thông suốt liền tốt.” Sở Thiên biểu lộ hòa ái, nhẹ lời trấn an nói. Kỳ Lân toàn thân run một cái, nhìn mặt hắn nó lại nghĩ tới cảnh vừa nãy, dường như nó vừa bị lừa thì phải.
“Lão đại, ta sẽ theo ngươi ba năm, ngài nói hướng đông, tuyệt không về phía tây.” Mặc dù không muốn làm hắn điên lên tiếp, nhưng vì lưu lại tôn nghiêm, Kỳ Lân đánh bạo đưa ra thời hạn.
“Ừm.” Nghe vậy Sở Thiên lông mày cau chặt, làm bộ muốn nổi giận.
“Không không, ta sai, mười năm thì như thế nào?” Kỳ Lân không muốn bị đánh nữa, vội vàng kéo dài điều kiện. Bởi vậy có thể thấy được, cái gọi là đàm phán, đều do người thương thảo. Mọi điều kiện, đều có thể nới lỏng.
Do dự thật lâu, Sở Thiên hắng giọng một cái, tự hỏi: “Ở chung lâu như thế, còn không biết xưng hô như thế nào? Ngươi hẳn là có danh tự đi.”
Không biết đối phương vì sao hỏi vấn đề này, Kỳ Lân không dám thất lễ, cung kính trả lời: “Tiểu muội huyền lân.”
“Ta nói huyền lân a, không cần bàn đến vấn đề thời gian. Trên con đường võ đạo, không bằng ngươi làm bạn với ta, cũng coi như giống như tương trợ lẫn nhau, cả hai đều có chỗ tốt, ngươi nói có đúng không?” Mặc dù kinh ngạc giới tính đối phương, cũng không muốn hỏi nhiều. Sở Thiên sắc mặt nghiêm túc nói lời thấm thía, tuổi còn nhỏ lại giống như một con cáo già.
Nghe vậy huyền lân kém chút thổ huyết, trong lòng đột nhiên phát lạnh, chợt cảm thấy khóc không ra nước mắt. Không nói đến thời gian, vậy liền là vĩnh cửu. Vậy ngươi còn bàn cái gì nữa, nói thẳng ra là phải theo ngươi cả đời có khác gì nhau sao? Nhân loại quả là giống loài giảo hoạt.
Thiếu niên trong mắt hiện vẻ ấm áp, toàn thân nó lại phát run, run như cầy sấy, khắp cả người vảy đen cũng không tránh khỏi cảm giác lạnh như băng, qua hồi lâu, rốt cục đỡ không nổi mở miệng đầu hàng: “Lão đại anh minh thần võ, tiểu muội sau này mặc cho ngươi quyết định.”
“đúng là biết điều, nhưng ta lại không biết nên tin tưởng ngươi như thế nào, dù sao nói miệng cũng không tin được. Đợi ngươi thương thế khỏi hẳn, nhanh chân rời đi, thì ta biết làm sao a? Cũng như sau khi đột phá, một hơi nuốt lấy ta, vậy thì ta biết kêu ai a.” Sở Thiên nói rõ trong lòng lo lắng nói.
Mắt thấy không còn đường lui, đối phương chắc chắn không muốn từ bỏ ý đồ. Mặc dù không tình nguyện, huyền lân mở miệng đáp: “Ta là nguyện lấy tổ linh lập thệ.”
Đối với việc này, Sở Thiên không khách khí tiếp: “Liền nói tương lai làm Sở Thiên chiến sủng, trước lập là thề nói.”
Tục truyền rằng lời đã nói ra, thì không thể làm trái được. Sở Thiên cẩn thận nghĩ nghĩ, dùng tinh thần cảm ứng cảm thấy trạng thái con thú này, nhất định không có khả năng chạy trốn dưới mắt mình. Liền buông sừng rồng ra, từ trên lưng nhảy lên mà sắc mặt đề phòng thầm vận nguyên lực, đề phòng đối phương phản công.
Thấy đối phương nhìn chằm chằm, toàn thân bất lực trốn cũng không thoát. Huyền lân đành phải dựa theo ước định, bắt đầu lập thệ để lấy lòng tin. Chỉ thấy hai móng trước hơi cắm xuống, cúi đầu lấy sừng chạm mặt đất, mỗi ba lần đều hai nhẹ nhất nặng, tổng cộng chín lần.
Một phen động tác xong, mới ngẩng đầu lên, biểu lộ thành kính nói: “Vĩ đại tổ linh ta là huyền lân trịnh trọng lập thệ, nguyện ý tôn Sở Thiên trở thành lão đại. Tuyệt không tổn thương Sở Thiên, hoặc vô cớ thoát đi. Nếu như làm trái lời thề, ắt gặp huyết mạch phản phệ mà chết.”
Thề xong, huyền lân nhìn lén Sở Thiên một chút, thấy hắn mặt hiện vẻ vui mừng, giống như không nghe điều bên trong đó. Trong lòng không khỏi đắc ý, tiểu tử còn non lắm, mặc cho ngươi gian như quỷ, cũng không thắng nổi ta hắc hắc hắc hắc.