Thánh Vương

Chương 1536: Chương 1536: Đại quân ép tới




Vạn chúng quy tâm, thiên mệnh tụ tập, bốn biển quy phục, bát hoang hội tụ.

Đây là cảnh tượng hiện tại của Dương Kỳ.

Hành động trước khai chiến này của Thánh Vương đế quốc đã tạo thành một hiệu quả trí mạng, nếu vào lúc bình thường, những vụ phản bội này tất nhiên có thể tạo thành rối loạn quy mô lớn, nhưng lại không lay chuyển được căn cơ, cũng không khiến cho uy vọng của Thánh Vương đế quốc trở nên bùng nổ như vậy. Nhưng hiện tại hai bên đang giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào cũng đều muốn chém giết ngươi chết ta sống, đột nhiên quân bộ Đại Nguyên Soái của địch nhân lâm trận phản chiến, đây chính là một chiêu trí mạng.

Điều này cũng có nghĩa rằng, số mệnh của Thánh Vương đế quốc hoàn toàn đứng trên Trung Ương vương triều, bắt đầu tăng trưởng một cách bùng nổ.

Kế hoạch của Dương Kỳ nối tiếp nhau, cho dù là Chúa Tể vô thượng quỷ kế đa đoan cũng đều không làm gì được, ngay cả Ngạo Trung Ương cũng đều bị hắn đùa giỡn, hiện tại đang trốn trong một vị diện mà chịu đau.

Số mệnh gia tăng một cách bùng nổ, chỉ trong một đêm Vĩnh Hằng Kết Giới kia lại lần nữa biến hóa, bành trướng, khuếch trương nhanh chóng, bao phủ rất nhiều thế giới, quốc thổ.

Vĩnh Hằng Kết Giới và khí vận kết hợp lại, mới chân chính gọi là vô kiên bất tồi.

Bất kể là Vô Địch vương triều hay là Đại Thiên vương triều, thậm chí là Trung Ương vương triều, trong quốc thổ đều được bao phủ bởi số mệnh lưới pháp luật, cũng không có thứ giống kết giới này, đương nhiên một vài trận pháp cỡ lớn thì vẫn có, tuy nhiên muốn bao phủ toàn bộ đế quốc thì lại không được.

Dù sao, những thứ như Vạn Long Sào, Vạn Giới Vương Đồ thì vẫn rất hiếm có.

Mà Vĩnh Hằng Kết Giới chính là Vạn Long Sào kết hợp với Viễn Cổ Thiên Đường, sinh ra trong cuộc đại bùng nổ, hiện tại khi Dương Kỳ tấn chức tới gần ba ngàn ức tinh thần khắc độ, rốt cục cũng cô đọng tới mức cực hạn, thậm chí đột phá cả điểm cực hạn.

Rầm rầm...

Số mệnh thanh tẩy tiến vào trong thân thể Dương Kỳ, thân thể hắn bành trướng ra, số lượng Thánh Vương Chấp Chính Quan lại lần nữa gia tăng, từ hai ức tăng lên tới hai ức một ngàn vạn, hai ức hai nghìn vạn... Đồng thời, đế quốc số mệnh tuy rằng vẫn sôi trào, nhưng lại liên tục được củng cố, cũng không vì khuếch trương mà trở nên bạc nhược.

Bất kỳ đế quốc nào khi cấp tốc khuếch trương thì số mệnh đều trở nên lơi lỏng, bởi vì có rất nhiều người tiến đến đầu nhập, có cả những kẻ mang dụng tâm khác, có kẻ thì lại thuần túy là gián điệp, tìm cách phá hoại, nhìn như vạn người cùng một lòng, nhưng trên thực tế đều là lũ lòng muông dạ thú, nếu tiếp nhận những kẻ đó thì quả thực chính là dẫn sói vào nhà.

Tuy nhiên Dương Kỳ cũng không chút bận tâm nào.

Hiện tại số lượng và cảnh giới của Thánh Vương Chấp Chính Quan đã đủ để trấn áp tất cả những kẻ không phục tùng, cho dù có nhiều người và chủng tộc tới đầu nhập hơn nữa, chỉ cần tiến vào thể chế này, thì sẽ thông qua một loạt các hoạt động, rèn luyện, tu luyện, giáo dục, tuyên truyền... để tẩy rửa tâm linh của bọn họ, để cho bọn họ cầu nguyện cho vận mệnh quốc gia.

Cầu nguyện cho quốc gia cũng không phải là cầu nguyện cho một người nào đó.

Tín ngưỡng quốc gia cũng không phải là tín ngưỡng một người cụ thể.

Người được chúng sinh cầu nguyện thì sẽ chịu đựng nhân quả của chúng sinh, nhưng quốc gia được chúng sinh cầu nguyện, thì lại không phải vậy. Bởi vì quốc gia chính là chúng sinh, chúng sinh chính là quốc gia, quốc gia nuôi dưỡng chúng sinh, chúng sinh ảnh hưởng tới toàn bộ quốc gia. Chúng sinh cầu nguyện cho quốc gia thì cũng chính là cầu nguyện cho chính mình.

Dương Kỳ chỉ còn chờ đợi đại chiến diễn ra nữa thôi.

Hắn lẳng lặng ngồi trên ngai vàng đế quốc, thấy những Thánh Vương Chấp Chính Quan kia không ngừng bố trí các cao thủ tiến đến đầu nhập, cầu nguyện cho vận mệnh quốc gia, vô số hoạt động đều diễn ra ngăn nắp. Những người đó cầu nguyện cho vận mệnh quốc gia, không phải là cầu nguyện cho hắn, tất cả đều phù hộ cho Thánh Vương đế quốc vĩnh viễn trường tồn.

Như vậy, tín ngưỡng này truyền tới hư không, lưới pháp luật sẽ truyền ngược lại cho mọi người.

Nhân quả vẫn là bản thân mình.

Nhưng sau nhiều lượt cầu nguyện, nhiều lượt thành kính ca ngợi, toàn bộ số mệnh lưới pháp luật sẽ được rèn giũa, càng ngày càng chắc chắn, sẽ được luyện hóa thành tinh cương.

Cầu nguyện cho vận mệnh quốc gia, thành lập Thần Miếu, không sùng bái Hoàng đế, mà là sùng bái toàn bộ dân tộc, đó điều mà Dương Kỳ trực tiếp lĩnh ngộ ra từ trong vô số văn minh.

Nếu là quân chủ bình thường thì khẳng định sẽ làm cho người được cầu nguyện là bản thân mình, để cho tất cả con dân đế quốc hô to mình “Vạn thọ vô cương, vĩnh hằng vô địch” gì đó.

Tuy nhiên Dương Kỳ lại không làm những điều này, hắn đã sớm hạ lệnh nghiêm cấm tất cả con dân, không cho phép cầu nguyện như vậy, trong toàn bộ quảng trường, trong phạm vi Thần Miếu, ai nấy chỉ cầu nguyện cho Thánh Vương đế quốc.

Bất kỳ thần dân nào, câu đầu tiên trong lời cầu nguyện đều là “Nguyện đại Thánh Vương đế quốc chúng ta...”, chứ không có câu nào nói về Dương Kỳ cả.

Cứ như vậy, trong quá trình mỗi người cần nguyện, tín niệm được sinh ra sẽ dung nhập vào trong đế quốc lưới pháp luật, cái gọi là quốc gia, quốc chính là gia, đế quốc chính là nhà của mình, như vậy nếu địch nhân tiến đến xâm phạm, khẳng định con dân sẽ là thề sống chết bảo hộ, xây dựng đế quốc thì sẽ ra hết tâm lực, xây dựng đế quốc giống như bản thân mình tu luyện vậy, không dám có chút lơi lỏng nào, mà là ra hết sức lực mà làm.

Dương Kỳ chỉ là một người quản lý thuần túy, nhìn mọi thứ trong đế quốc, đứng ngoài nhân quả.

Hắn dường như cảm thấy mình có một vài thứ đang mọc rễ trong nội tâm, hắn nghĩ tới biển tín ngưỡng sâu trong Viễn Cổ Thiên Đường kia.

Biển Tín Ngưỡng kia vô cùng khổng lồ, là vô số chư thần thời viễn cổ triều bái Chúa Tể, tín ngưỡng Chúa Tể mà sinh ra, Chúa Tể bóc chúng ra, phong ấn thành hải dương, bất kỳ kẻ nào đều không có khả năng nhận lấy, một khi nhận lấy, thì chắc chắn sẽ bị diệt vong.

Nhưng hiện tại, Dương Kỳ đã biết được nhược điểm của Chúa Tể.

Đó chính là, Chúa Tể một mặt để cho thiên hạ sùng bái mình! Tập trung toàn bộ tín ngưỡng của thiên hạ vào thân mình, cuối cùng siêu thoát, nhưng lại không như mong muốn, ngược lại còn phải chịu đựng nhân quả của chúng sinh, cuối cùng bị diệt vong.

- Ta hiểu rồi!

Sâu trong tâm linh Dương Kỳ chợt hiểu rõ:

- Siêu thoát, không phải là bản thân mình siêu thoát, mà là dẫn dắt Chư Thần Văn Minh, cùng nhau siêu thoát. Chư Thần Văn Minh là văn minh cao nhất, từ đê võ văn minh, trung võ văn minh, cao võ văn minh, tu chân văn minh, tiên đạo văn minh, thì Chư Thần Văn Minh chính là điểm cao nhất, là điểm cuối cùng, đã không có văn minh nào nữa, nếu có kẻ nào có thể dẫn dắt toàn bộ văn minh siêu thoát, vậy thì cũng có thể khiến cho bản thân mình được siêu thoát, mọi người đều siêu thoát, thì ta mới được siêu thoát, đây mới là ý chí vĩ đại, nếu mỗi người trong Thần Giới đều có ý chí này, vậy thì Chư Thần Văn Minh sẽ tấn chức tới một văn minh cao cấp hơn, đây là Vô Vô...

Hiện tại việc Dương Kỳ phải làm chính là cầu nguyện cho đế quốc trở nên vĩnh hằng bất hủ, cần dẫn dắt mọi người cùng siêu thoát.

Cho nên, hắn cảm thấy mình không nên lây dính nhân quả.

Nhân quả của chúng sinh thì sẽ do chúng sinh chịu đựng.

Tuy nhiên, đây vẫn chỉ là một tư tưởng, Dương Kỳ còn muốn thống nhất Thần Giới rồi mới nói sau, thống nhất Thần Giới, kiến thiết đế quốc, dẫn dắt đế quốc siêu thoát, làm cho Chư Thần Văn Minh tấn chức, hiện tại còn lâu mới là lúc bàn tới chuyện này.

Tuy nhiên, lần lĩnh ngộ này của hắn cũng rất phi phàm, khiến cho đại đạo, lý niệm của hắn đã siêu thoát lý niệm bình thường, hoàn toàn vượt qua Chúa Tể, đó chính là chỉ cần thành lập Thần Miếu, không thành lập thần tượng của mình, mà trực tiếp hiến tế quốc gia, đây cũng đã vượt qua Chúa Tể rồi. Hắn đã tìm được một đại đạo khác để siêu thoát, hiện tại đã đi trên một con đường chính xác.

Muốn đạt được một mục đích gì, thì việc lựa chọn con đường chính xác chính là mấu chốt, nếu không thì sẽ rối loạn, ngược lại còn khiến cho mọi chuyện xấu đi. Chúa Tể chính là ví dụ của một kẻ đi lầm đường.

Tru Tiên Vương cũng đã đi lầm đường.

Con đường của Dương Kỳ là chính xác, mặc dù hắn vẫn chỉ mới đi bước đầu tiên, vừa mới nhận định xong phương hướng. Tuy nhiên chỉ cần có con đường chính xác, thì dần dần đi tới, một ngày nào đó sẽ đi được tới đích.

- Một khi đã vậy, liệu ta có thể đem hấp thu Biển Tín Ngưỡng kia hay không đâu? Không phải là mình hấp thu, mà là toàn bộ quốc gia đi hấp thu? Lực lượng của Biển Tín Ngưỡng kia mênh mông như vậy, một người hấp thu thì sẽ phải chịu đựng nhân quả của chúng sinh, nhất định sẽ vẫn lạc, nhưng nếu một quốc gia hấp thu, quốc gia lưới pháp luật hấp thu... Vậy thì nhân quả của chúng sinh sẽ do chúng sinh đến chịu đựng. Làm vậy thì cũng cần phải thận trọng, một khi đế quốc không thừa nhận được nhân quả này, thì đế quốc cũng sẽ sụp đổ.

Trong lòng Dương Kỳ đã có đại đạo của riêng mình.

Hắn lập tức có một chút ý định đối với Biển Tín Ngưỡng, không chút nghi ngờ nào, trong Viễn Cổ Thiên Đường, thứ có giá trị nhất chính là Biển Tín Ngưỡng, dưới đáy biển này có điểm tạm dừng đi tới Thông Thần Cổ Lộ.

Có lẽ sau khi hấp thu hết Biển Tín Ngưỡng, thì có thể khiến cho Thông Thần Cổ Lộ một lần nữa nối tiếp cũng không chừng.

Đương nhiên, tất cả những điều này cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ nào chắc chắn cả.

Trước mắt, cần phải đánh tan áp bách từ đại quân của ba đại vương triều rồi mới nói sau.

Một khi đánh tan cuộc tấn công của ba đại vương triều, vậy thì sẽ chân chính trở thành vô địch. Hắn sẽ có thời gian để cẩn thận nghiên cứu, thậm chí luyện chế Viễn Cổ Thiên Đường thành pháp bảo của mình thì cũng không phải là không có khả năng.

Ầm ầm!

Ý tưởng của Dương Kỳ cũng chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng thời gian trôi qua cũng chỉ là trong chốc lát. Đột nhiên hắn nhìn thấy, từ phía xa, số mệnh bao phủ bầu trời, che lấp mặt đất, số mệnh của ba đại vương triều ầm ầm phủ tới, lực lượng mênh mông bắt đầu ép về phía đế quốc của mình.

Rắc rắc...

Số mệnh của ba đại vương triều kia ép tới Vĩnh Hằng Kết Giới, va chạm với số mệnh của đại Thánh Vương đế quốc, xảy ra các vụ nổ kịch liệt, vụ nổ khổng lồ này là do số mệnh của hai bên kịch liệt giao phong, vô số hư không đều vỡ nát, từng mảnh đại lục trong Thần Giới thay đổi, có người thậm chí còn thấy sâu trong bầu trời của Thần Giới đang sinh ra từng mảnh đại lục.

Đây là lực lượng của vận mệnh quốc gia, vượt qua tất cả mọi thứ, cho dù là thượng cổ Chúa Tể cũng rất khó làm được điểm này.

- Chiến tranh, bắt đầu rồi!

Dương Kỳ đứng thẳng lên, phát ra thanh âm vang vọng:

- Các dũng sĩ đế quốc, nhân dân đế quốc, chiến tranh bắt đầu rồi, đại Thánh Vương đế quốc chúng ta, bách chiến bách thắng! Quân đội, chấp chính quan!

Ầm ầm!

Vô số quân đội lao lên, ước chừng trên ức chấp chính quan cũng bay lên, bọn họ dẫn dắt quân đội đế quốc, hiện tại toàn bộ con đân đế quốc đều là binh lính.

Đế quốc sinh sản đã ngừng lại, bởi vì tài nguyên của đế quốc có thể dùng trên ức năm, rất nhiều người trong đế quốc đều dùng Nhất Khí Hồng Mông Đan, tự mình có thể sinh ra tài nguyên.

Không chỉ như thế, những người tự mình sinh ra tài nguyên kia còn có thể cung cấp cho người khác nữa.

Tài nguyên của Viễn Cổ Thiên Đường chồng chất như núi.

Đao thương ra khỏi vỏ.

Dương Kỳ mang theo quân đội khổng lồ cùng các huynh đệ, hóa thành một dòng thác lũ, mang theo số mệnh, đi tới bên cạnh Vĩnh Hằng Kết Giới, trong cuộc đại bùng nổ này, Vĩnh Hằng Kết Giới thiếu chút nữa cũng đã bị xé rách. Nếu không phải có số mệnh của đế quốc duy trì, thì Vĩnh Hằng Kết Giới đã vỡ nát rồi, pháp bảo cho dù có cường đại đến mấy đi nữa thì cũng không ngăn được lực lượng của vận mệnh quốc gia.

Vừa tới gần, đám người Dương Kỳ liền thấy được từ phía xa, có vô số đại quân tràn ngập vô số hư không, tinh nhuệ của ba đại vương triều đã được phái ra, muốn diệt sạch Thánh Vương đế quốc.

Trong đó, Ngạo Thiên, Độc Cô cửu lão, Dương Đại Thiên, Hải Lam, Dương Hư Nhất, còn có một vài cao thủ ẩn dấu, cường giả không biết tên cũng đều ở trong đó, những kẻ có tinh thần khắc độ vượt qua ngàn ức thì Dương Kỳ thấy có rất nhiều, còn có một vài cao thủ mạnh hơn nữa đang ẩn giấu trong đại quân, lúc nào cũng nhìn chằm chằm, tìm kiếm sơ hở, tiến hành một kích tất sát đối với Dương Kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.