Thánh Vương

Chương 70: Chương 70: Lực lượng của 20 viễn cổ cự tượng






Trong cơ thể Dương Kỳ có chừng năm vi hạt đã thức tỉnh.

Năm vi hạt này đại biểu cho lực lượng của 5 viễn cổ cự tượng, lúc này tổng cộng hắn đã có 20 con viễn cổ cự tượng trong người, lực lượng vô cùng khủng bố, hầu như đã vượt qua cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh.

Tối thiểu đã vượt qua Sở Thiên Ca trước mắt.

Nhưng mà, lần lột xác này cũng đại biểu cho tất cả sinh mệnh tinh hoa của Dương Kỳ đã dùng hết, từ nay về sau con đường tu luyện của hắn chỉ có cách chắt chui từng giọt.

Tốc độ tu luyện sẽ giảm mạnh.

Kém rất xa tốc độ hiện giờ.

Nhưng mà cái tốt là khí công của hắn hiện giờ đã tiến nhanh, cách cảnh giới Đoạt Mệnh không xa.

Trong cơ thể hắn có những âm thanh nổ vang, một số lượng lớn chân khí bắt đầu ngưng tụ, ở sâu trong khí hải đan điền, tất cả chân khí đều biến thành một loại dung nham có ánh sáng vàng, Khí Hải trở thành biển của dung nham.

Sâu trong biển dung nham có một cái phôi thai lò luyện đang dần lớn mạnh.

Địa Ngục Dung Lô, đã bắt đầu lớn mạnh, trấn áp đan điền khí hải.

Lần này, Dương Kỳ nhạy cảm phát hiện, tinh thần của hắn đang tăng vọt.

Trong sát nay này hắn còn cảm thấy ở trong khí hải đan điền của Vân Hải Lam có ẩn chứa một khí tức cực kỳ khủng bố của viễn cổ cự thú, giống như thần của vạn thú.

"Trong khí hải đan điền của Vân Hải Lam có chứa cái gì? Tại sao lại kinh khủng như vậy? Cô nàng này còn thâm sâu hơn mình nghĩ, năm đó khi ta quen nàng ta, những điều biết được đúng là chỉ như muối bỏ biển."

"Nhưng mà, hiện giờ mình nhất định có thể đánh chết nàng, cho dù nàng ta có Sở Thiên Ca bảo vệ cũng chẳng tác dụng gì!"

Dương Kỳ làm động tác giãn gân giãn cốt, trong cơ thể vang lên những thanh âm răng rắc, giống như có tiếng sấm vang lên trong các huyệt đạo. Khí thế toàn thân đột nhiên tăng mạnh, lấy hắn làm trung tâm tán phát một cỗ lực lượng, cỗ lực lượng này càng lúc càng lớn, có thể khiến cho không khí vặn vẹo, những bông tuyết đang rơi trên bầu trời cũng phải ngừng lại.

Vốn "Kinh Vô Huyết" đang đứng trên nóc hoàng cung định ra tay, nhưng khi thấy Dương Kỳ bạo phát, khí tức khuếch tán thì liên tiếp lui về phía sau:

"Khí tức thật là mạnh mẽ, đây là khí tức gì? Huyết hoàng ma khí bên trong cơ thể của ta cũng rục rịch, giống như bị kích thích bạo phát, nhưng bản chất lại bị khí tức của hắn khắc chế. Chân khí trong cơ thể người này giống như Ma thần khiến cho tất cả yêu ma đều phải nghe theo sự chỉ huy của hắn, đây là loại khí công gì? Chẳng lẽ là hoàng cấp khí công trong truyền thuyết? Ta tu luyện Huyết Hoàng Ma Kinh, tuy rằng cũng là hoàng cấp khí công trong truyền thuyết, thế nhưng do không được chân truyền, công pháp hiện giờ mới chỉ là vương cấp mà thôi."

Hắn lập tức quyết định, yên lặng theo dõi kỳ biến.

"Ha ha ha, chuyện của Xuân Thu Môn và học viện Thiên Vị ta không nhúng tay vào, Sở Thiên Ca, chờ sau khi ngươi và người này chiến đấu xong, chúng ta sẽ tiếp tục."

Hắn bay lên bầu trời, tránh thoát khỏi khí tức của Dương Kỳ.

"Ma đầu ghê tởm."

Sở Thiên Ca trong lòng mắng thầm, lúc nãy hắn nhận ra thực lực của Dương Kỳ, kỳ thực không phải cảnh giới Đoạt Mệnh, cho nên lập tức thi triển ra tuyệt học "Thập Nhật Thăng Thiên", muốn một chiêu giết luôn địch nhân.

Nhưng mà chân khí của hắn vào trong cơ thể đối phương chẳng có một chút hiệu quả nào, ngược lại dường như đã kích phát một cỗ lực lượng vô danh trong cơ thể đối phương.

Chỉ trong nháy mắt, khí tức của Dương Kỳ đã bao phủ toàn bộ bầu trời tòa thành, gió tuyết bên cạnh hắn đã ngừng lại, Tứ Quý Kiếm Thuật cũng không triển khai, đông tuyết biến mất không thấy, hiện giờ chỉ còn lại thần uy vô địch của "Thần Tượng Trấn Ngục Kình".

Cổ hơi thở này khiến cho sắc mặt Sở Thiên Ca trở nên nghiêm trọng vô cùng, hắn nhận ra một bóng người có sừng rồng thật dài, thân thể cao lớn, mặc giáp vàng, chiến khải toát ra khí tức tôn quý, một cảm giác không thể chiến thắng xuất hiện trong đầu hắn.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là công pháp gì mà có thể khiến cho tâm linh ta kinh sợ? Kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn, bí quyết tâm pháp giống như mặt trời chiếu rọi thế giới càn khôn, mặt trời chói chang chiếu khắp thiên hạ, bá đạo mãnh liệt, chính khí dương cương, làm sao lại bị kinh sợ! Cũng tốt, ta chém chết hắn có thể miễn đi cảm giác này, nó sẽ biến thành một đại trợ lực cho ta."

Sở Thiên Ca dù sao cũng là tuyệt thế cao thủ, là tinh anh trong học viện Thiên Vị, đối mặt với thế công của Dương Kỳ, hắn thét dài một tiếng, thân hình hóa thành mấy tàn ảnh trên không trung, trực tiếp tới trước mặt Dương Kỳ, một kiếm đánh xuống.

Một kiếm này giống như cự thần mở núi, khí phách bá đạo, một đi không về.

Keng!

Minh Thần Chi Mâu trên tay Dương Kỳ giống như quỷ thần, trường mâu vẽ thành một vòng cung chém thẳng vào kiếm phong.

"Hỏa Vũ Diệu Dương!"

Sở Thiên Ca trên nhe răng cười, một tay cầm kiếm, một tay thành chưởng, lòng bàn tay bốc lên những ngọn lửa chói mắt như mặt trời, lấy hắn làm trung tâm có vô số ngọn lửa xuất hiện, những ngọn lửa này bay múa như gió, nhiệt độ cực cao, có thể khiến cho hàn khí xung quanh bốc hơi, đá vàng bên dưới cũng có xu hướng tan chảy.

Ầm!

Một chưởng của hắn vỗ vào Minh Thần Chi Mâu, ngọn lửa bùng lên giống như có thể hút lấy chân khí của Minh Thần Chi Mâu, Minh Thần Khải Giáp trên người Dương Kỳ trong nháy mắt liền trở thành biển lửa.

Vân Hải Lam đứng ở trên tháp cao bất động, lạnh lùng nhìn Sở Thiên Ca và Dương Kỳ chiến đấu, thậm chí nàng ta cũng chẳng sợ Kinh Vô Huyết đánh lén.

"Tiểu tử, Đại Nhật Càn Khôn Kiếm của ta chuyên hút chân khí của người khác, ngươi tốt nhất hãy là nếm thử mùi vị bị hút chân khí đi."

"Nhiều lời, Hàn Băng Địa Ngục."

Dương Kỳ quát lên một câu lạnh lẽo, một cỗ hàn khí bộc phát giống như đem phạm vi 10 vạn dặm đóng băng, những ngọn lửa kia lập tức tắt ngấm.

Bá!

Minh Thần Chi Mâu nhắm thẳng vào yết hầu Sở Thiên Ca.

Thân hình Sở Thiên Ca lui về phía sau, trên mặt hiện lên sự khiếp sợ, trường kiếm trên tay biến hóa, lửa trên mặt cháy hừng hực giống như một con hỏa long.

"Hỏa Long Thổ Châu!"

Hắn đem kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn thi triển đến cực hạn, trường kiếm hỏa long và Minh Thần Chi Mâu liên tiếp va chạm hơn trăm lần, đột nhiên thân kiếm chấn động, trường kiếm ngân dài, mũi kiếm đột nhiên xuất hiện một hỏa châu bằng nắm tay, lúc nó tiếp xúc với chân khí Dương Kỳ lập tức nổ tung.

Ầm ầm!

Bầu trời biến thành một biển lửa.

Dương Kỳ bị nổ tung nhưng hắn không nhúc nhích tí nào, trường mâu trong tay thi triển Hàn Băng Địa Ngục, chân khí càng lúc càng mạnh, hắn cầm ngang mâu mà đứng, gió thổi mâu tung bay, biển lửa bị hút vào trong trường mâu, biến mất không còn tung tích.

Trong lúc biển lửa biến mất, trường mâu của hắn dựng lên, Minh Thần Chi Mâu tự động kéo dài giống như phá trời cao, giống như viễn cổ Minh thần trấn áp một số Ma thần, trấn áp vạn ma, vạn yêu vạn quỷ khí trong địa ngục.

Ở phía sau hắn có một con voi thần viễn cổ đứng giữa trời đất, cái mũi dài hút sao kéo trăng, tứ chi thô to khiến cho thiên địa run rẩy.

"U Minh mênh mông, Ma thần đãng đãng, chiêu hồn thê thê, hắc ngục đáng sợ... . ."

Ở trong hư không, chân khí vận chuyển, có một thanh âm thê lương vang lên như khúc hát chiêu hồn chấn động cửu u địa ngục.

Trường mâu của Dương Kỳ lao tới

Thần Tượng Trấn Ngục Kình bạo phát, giống như mang địa ngục tới nhân gian, mở Quỷ Môn quan, phóng xuất ra hàng tỉ ma thần, thống trị sơn hà đại địa, vũ trụ Càn Khôn, giống như thiên thần tức giận, ma diệt nhân gian.

"Giết!"

Trường mâu của hắn đâm ra, tất cả chân khí ngưng tụ thành một điểm, đánh tới ý đồ giết Sở Thiên Ca.

Chỉ cần Sở Thiên Ca chết, Vân Hải Lam cũng mất đi dựa, trở thành cá trong chậu.

"Đại nhật chiếu khắp, càn quét Càn Khôn, mặt trời chói chang, nắng chói vô tận, giết cả thiên hạ! Giết giết giết giết!"

Trong nháy mắt này trường kiếm trong tay Sở Thiên Ca nổ tung, vô số mảnh vụn của trường kiếm biến thành trăm ngàn mặt trời chói chang, giống như lưu tinh hỏa vũ rơi xuống, thân hình hắn lúc này bắt lửa, khí công phun ra từ đỉnh đầu tạo thành một cột lửa, thân hình hắn vàng óng ánh, giống như thần linh cầm cự kiếm chân khí.

Hắn giống như có thể gọi mặt trời chói chang xuống nơi đây.

"Chân khí hình người, đoạt mệnh nguyên thần, đại nhật tinh hoa, thân ngoại hóa thân, cửu trảm vô địch, thiên địa đồng thọ."

Sở Thiên Ca rống to một tiếng nữa, cự kiếm chân khí và mảnh vụn trường kiếm của hắn hợp lại làm một, một kiếm chém vào Minh Thần Chi Mâu.

Hai đại thần binh va chạm hơn trăm lần, một kích cuối cùng hắc khí tràn ngập, lửa cháy bừng bừng, Sở Thiên Ca kêu lên một tiếng thê lương:

"Yêu nghiệt, ngươi chờ đấy!"

Vù!

Hắn biến thành một đạo quang mang, nhanh chóng xẹt qua tháp cao, mang theo Vân Hải Lam, biến mất không còn bóng dáng.

Dương Kỳ cuộn mình hạ xuống đất mặt, chân khí toàn thân dâng lên, kinh mạch toàn thân đau như bị vỡ, hắn bị thương nhẹ, nhưng mà sâu trong lòng hắn hưng phấn vô cùng, hắn đã có thể đại chiến cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh, tuy chưa thể đánh chết thế nhưng thương thế của Sở Thiên Ca nặng hơn hắn nhiều, hơn nữa tương lai cũng không làm gì được hắn.

Hơn nữa, Dương Kỳ biết thực lực của mình hoàn toàn có thể kháng cự cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh.

Chỉ cần tấn chức đến cảnh giới Đoạt Mệnh, vậy thì Sở Thiên Ca chẳng phải là mặc cho hắn chém giết hay sao?

"Tiểu tử, đem Thánh Ma Đồ giao ra đây, ta tha cho ngươi khỏi chết!"

Lúc này, Kinh Vô Huyết đã nhận ra cơ hội, hắn vốn đứng giữa không trung bây giờ lao xuống, trong tay có một cái Huyết Ảnh Thần Tiên vung lên, máu tanh bay khắp bầu trời, Huyết Ảnh Thần Tiên này cường đại gấp trăm lần khi thủ lĩnh lông đỏ thi triển.

"Làm càn, Kinh Vô Huyết, hôm nay ta không muốn tính toán với ngươi, đợi khi ta tu luyện tấn chức, lúc đó sẽ là ngày chết của ngươi."

Trường mâu của Dương Kỳ chấn động, đánh nát Huyết Ảnh Thần Tiên, sau đó hắn bay lên cao, sau lưng xuất hiện một đôi cánh rộng chục trượng, vỗ một cái cuồng phong gào thét, giống như thần điểu Côn Bằng (đại bàng) giương cánh vượt 9 tầng trời.

Chỉ hơi chuyển động thân hình đã biến mất.

Kinh Vô Huyết vốn muốn đuổi theo, hắn biết Dương Kỳ và Sở Thiên Ca mới chiến đấu xong, chân khí nhất định tiêu hao gần hết, đồng thời còn bị thương không nhẹ, muốn thừa cơ chiếm tiện nghi, nhưng vừa mới xuất thủ đã bị Dương Kỳ đánh tan công kích, nhìn lại một lần đã thấy Dương Kỳ bay lên bầu trời, tốc độ của hắn không thể bằng được, trong lòng không khỏi âm thầm khiếp sợ.

"Đôi cánh có tốc độ nhanh như vậy, đó là khí công gì? Mình có đuổi cũng đuổi không kịp?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.