Từ lúc Hà Lập biết địa chỉ nhà ta, hắn đã tới nhà ta chơi một lần.
Sau đó ánh mắt tỷ tỷ nhìn ta trở nên vô cùng khác thường. Bị nàng dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm vài ngày, ta rốt cục nhịn không được hỏi nàng vì sao lại nhìn ta như thế.
Nàng đáp rằng: “Tiểu Thanh, thế đạo luân hồi, cho dù mấy đời trước hắn có bộ dáng thư sinh yếu đuối, bây giờ thay đổi…”
Nói đến đây nàng ngừng lại một chút, căng thẳng nhìn ta: “Nhưng hắn vẫn đối xử với ngươi tốt hơn nhiều so với vị tiểu thiếu gia kia…”
Ta nghe xong, đầu đầy hắc tuyến. Cuối cùng cũng hiểu, nàng hiểu lầm, Hà Lập có liên quan gì tới Yêu Nhi đâu! Thế nhưng ta có giải thích ngàn vạn lần, tỷ tỷ cũng không tin, chỉ nói là ta nhất thời chưa chấp nhận được. Đánh vậy, tùy nàng nghĩ sao thì nghĩ, dù sao lúc này cái nàng quan tâm là hôn lễ, đâu còn tâm tư để ý tới chuyện của ta.
Ngược lại cá chép tinh bị ta đưa tới Tô Châu, ném vào cái ao ở hậu viện, lại vô cùng thư thái. Nàng ôm Tiểu Thỏ Tử, nghe xong lời tỷ tỷ nói với ta, chán ghét liếc qua, nói: “Nếu Hà Lập là tiểu thiếu gia, vậy ta đây chính là Tiểu Nha! Tiểu thiếu gia nhà chúng ta lớn lên là đẹp hơn tên đó nhiều!”
Nói xong, nàng ta kiêu ngạo ngẩng đầu.
Ta không nói gì, đáy lòng thay Hà Lập kêu oan, hắn thật ra cũng rất đoan chính, nhưng đối với cá chép tinh mà nói, trên đời này chắc không ai có thể xinh đẹp hơn Yêu Nhi.
Căn cứ vào tôn chí đối nghịch với cá chép tinh, ta nói: “Cá chép tinh, nếu Yêu Nhi thay đổi hình dạng thì sao?”
Nàng trừng ta một cái: “Tiểu thiếu gia không thể xấu như vậy!”
Nàng ta rốt cuộc là lấy lòng tin đó ở đâu ra? Ta đùa với Tiều Thỏ Tử trong tay nàng, vẻ mặt bí hiểm nói: “Cá chép tinh, thật ra…”
“?”
“Thật ra Hà Lập rất có thể là Yêu Nhi…”
“!”
Đúng vậy, ta đang đùa giỡn cá chép tinh, cuộc sống quá nhàm chán, dù sao vẫn cần tìm chút thú vui.
Cho nên lúc cá chép tinh hoài nghi nhìn ta, ta bày ra biểu hiện vô cùng đau lòng, gật đầu.
Vì thế cá chép tinh lập tức chạy đi, tìm Hà Lập…
Chờ nàng biết là bị ta đùa bỡn, đã là ngày thứ ba.
Để tránh né sự oanh tạc của nàng, hôm đó ta chuồn ra khỏi nhà.
Nhưng thành Tô Châu rất xa lạ với ta, kiến trúc cổ xưa khiến ta có chút cảm giác xa cách. Trong nhà tỷ tỷ luôn nở nụ cười xinh đẹp, ta không muốn thấy, bộ dạng nhiệt tình niềm nở của mẫu thân Hà Lập, ta cũng không muốn thấy…..
Không có chỗ đi, ta lang thang ở đầu đường, ma xui quỷ khiến như thế nào lại nhớ đến hòa thượng.
Hòa thượng có bắt được con yêu tinh kia không? Nghe nói con yêu tinh đó rất lợi hại, không biết hòa thượng có bị thương không?
Một loạt nghi vấn luẩn quẩn trong lòng, giống như có người ở trong lòng ta gãi nhẹ, khiến ta vô cùng ngứa ngáy.
Ta nghĩ ta nhất định là vì sợ hòa thượng còn ở Tô Châu sẽ làm chậm trễ hôn sự của tỷ tỷ, nên mới để ý như vậy…..Đúng vậy, nhất định là như thế.
Bây giờ, sao ta không đi xem hòa thượng đã trở về chưa, cũng xác nhận sự an toàn của tỷ tỷ.
Quyết định xong, ta liền đi đến cái miếu đổ nát của hòa thượng, bước chân gấp gáp khiến ta xem nhẹ sự khác thường của bản thân.
Đang đi trên đường ta đột nhiên dừng lại. Ta đi tìm hòa thượng như vậy, hắn có hoài nghi gì không? Nếu liên lụy tới tỷ tỷ thì không hay lắm.
Không được, ta phải tìm một cái cớ.
May thay, tiếng rao hàng đầu đường cho ta một ý tưởng. Sao ta không mua chút điểm tâm đi tìm hòa thượng, đến lúc đó nói với hắn, bởi vì không muốn nợ hắn bát cháo kia, nên mới tới đáp lễ.
Nghĩ đến đây ta nhếch miệng cười, tự khen bản thân thông minh.
Mang theo loại bánh dứa ta thích nhất, chạy về phía ngôi miếu đổ nát. Chờ lúc đến gần miếu ta mới giảm tốc độ, không thể để hòa thượng nhìn ra là ta tới điều tra tình hình quân địch, nếu không hắn chắc chắn sẽ nổi giận, vài ngày trước không phải cũng như vậy sao.
***
Hôm đó vì một câu của hòa thượng: “Ta chỉ không muốn lại phải tìm người giúp nuôi nấng bán yêu…”
Khiến cho hai người đều im lặng.
Không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, ngay cả nồi cháo nóng hổi bốc khói trước mặt cũng có vẻ nguội hơn lúc trước. Ta bĩu môi, quay đầu nói: “Hòa thượng, ngươi thông minh như thế sao lại xuất gia làm hòa thượng vậy? Không làm thương nhân đúng là quá lãng phí!”
“Với người xuất gia thế gian tất cả đều là hư vô, sẽ không bị tiền tài làm rối loạn con đường tu hành……” Hắn lẳng lặng nói.
Hòa thượng đáng ghét lần nào cũng đối nghịch với ta, ta trừng mắt nhìn hắn: “Hòa thượng, được lắm, ta đây sẽ chờ đến một ngày ngươi phạm vào giới luật, để đển cười nhạo ngươi!”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta sẽ không phạm vào giới luật.” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều để lộ sự tự tin.
Ta không phục: “Sao ngươi biết?”
Hắn liếc ta không nói gì. Nhắm mắt, im lặng. Khuôn mặt tuấn dật không nhiễm chút khói lửa nhân gian, điều buồn cười duy nhất chính là vì vừa mới nhóm lửa, nên trên cằm hắn dính một vết bẩn màu đen.
Ta nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn, lại nhìn vết bẩn màu đen kia.
Phì, bật cười thành tiếng.
Hòa thượng nhíu mày, lặng lẽ mở mắt nhìn ta.
“Xà yêu, ngươi cười cái gì?”
Ta vội vàng che miệng lại, lắc đầu: “Không có gì đâu…”
Sau đó lại nói: “Hòa thượng, ngươi nói ngươi sẽ không phạm vào giới luật, tốt lắm, chúng ta đánh cược đi, thế nào?”
“Người xuất gia không đánh bạc…” Hắn nghiêm mặt nói.
Ta bĩu môi thầm nghĩ, hắn đúng là không thú vị gì hết, chỉ có thể lừa hắn: “Đừng mà, cứ cho là giao ước đi, thế nào?”
Lúc này hắn mới hơi hòa hoãn nhìn ta, nhưng vẻ mặt vẫn không mặn không nhạt, nhìn không ra buồn vui như trước. Hắn nhìn ta, ra hiệu bảo ta nói cho hết lời.
Ta nhìn hắn, lựa lời nói: “Hòa thượng, nếu một ngày nào đó ngươi phạm vào giới luật bị ta bắt được, ngươi phải đáp ứng ta một nguyện vọng, thế nào?“
Đáp ứng ta không bắt tỷ tỷ, trong lòng ta bổ sung thêm.
Trên mặt ta mặc dù đang cười, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương, sợ hòa thượng nhìn thấu mục đích của ta.
Đôi mắt thâm thúy không chớp của hòa thượng tập trung trên người ta, ta biết hắn nhất định là đang cân nhắc. Mắt hắn sâu thẳm sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, ta bắt đầu tưởng tượng khi hắn mỉm cười, nụ cười của hòa thượng nhất định sẽ rất ấm áp……
‘Tách tách’ mấy nhánh cây còn chưa đốt hết nổ tí tách.
Trong lòng ta thầm căng thẳng, chỉ cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của hòa thượng nhìn chằm chằn ta, hại tim ta nhất thời đập loạn xạ, thình thịch, thình thịch, suýt nữa là bị hắn nhìn ra manh mối.
Ta thầm nghĩ, không tốt, cắn môi dùng phép khích tướng: “Hòa thượng, ngươi đang sợ sao?” Ta nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai.
“Xà yêu, ngươi chớ khích ta.” Hòa thượng thông minh, tất nhiên vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của ta.
Ta nghĩ lần này chắc không đùa được rồi, nhưng không ngờ hắn quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Hắn nhắm mắt không nhìn ta, nói: “Tuy nhiên, ta sẽ giao ước với ngươi…”
Ta chớp mắt, không thể ngờ được. Trái tim của nam nhân quả nhiên như kim dưới đáy biển, trái tim của hòa thượng, đại khái giống như tóc dưới đáy biển, càng khó tìm. A, ta suýt nữa là quên, hòa thượng không có tóc.
Thấy hắn đã đáp ứng, ta liền nhếch môi cười. Ghé sát vào hòa thượng, cất giọng nói: “Hòa thượng, ngươi không được nuốt lời!”
“Người xuất gia không nói láo.” Hòa thượng đáp.
Sau đó thì sao?
Sau đó ta liền đắc ý vênh váo, đẩy đẩy bả vai hòa thượng nói: “Hòa thượng, thật ra con người ngươi rất tốt.”
Hòa thượng không thèm để ý đến ta.
“Hòa thượng, ngươi nói mưa đến lúc nào mới tạnh đây, hại ta không thể về nhà.”
Hòa thượng vẫn không thèm để ý tới ta.
“Hòa thượng, ngươi ngủ rồi à?”
Hòa thượng vẫn tiếp tục không để ý đến ta.
Hắn nhất định là chê ta phiền nhiễu! Cân nhắc một lát, ta cuối cùng cũng hiểu ra. Thừa dịp hắn nhắm mắt, ta nhe răng ra với hắn, phun ra cái lưỡi dài phì phì, giương nanh múa vuốt…….
Sau đó, hòa thượng đột nhiên lặng lẽ mở mắt, vì thế, ta liền bị hắn bắt được.
Lúc này giọng hòa thượng có chút sắc bén: “Ngươi đang làm gì đó?”
Ta khẩn trương xua tay: “Không có gì!”
Linh quang chợt lóe, ta nâng ống tay áo lên lau cằm hòa thượng, nói: “Ta chỉ là nhìn thấy trên cằm ngươi có vết bẩn, nên muốn lau giúp ngươi mà thôi……”
Hòa thượng nhíu mày. Bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, tay ta vừa chạm đến cằm hòa thượng. Râu trên cằm hắn được cạo rất sạch sẽ, lúc sờ lên mềm mịn hơn ta tưởng, nhiệt độ cơ thể hắn cũng cao hơn ta không ít…..
Lúc này nếu tay ta dời lên vài phân là có thể chạm đến môi hòa thượng, môi hắn rất mỏng, rất nhạt màu, đường vân trên môi cũng rất ít. Ma xui quỷ khiến thế nào, tiểu quỷ trong lòng ta lại tác quái. Ngay sau đó, ngón tay ta liền không cẩn thận đụng phải môi hắn.
Sự ấm áp trên tay làm ta sững sờ tại chỗ, môi hắn và hắn khiến người ta có ấn tượng rất khác biệt……
Rất mềm mại……
Đây đại khái là lần đầu tiên ta đối mặt hắn ở khoảng cách gần như vậy.
Hơi thở của hắn phả lên mặt ta, khác với sự lạnh lẽo của ta, hơi thở của hắn rất nóng.
Cảm xúc khác thường khiến ta ngẩn ngơ tại chỗ, hòa thượng cũng mở to mắt ngây người.
Trong mắt hắn phản chiếu hình bóng của ta, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, mắt của ta, mũi của ta, môi của ta, mái tóc đen của ta…
Không biết vì sao, giờ khắc này ta cảm thấy cơ thể mình như bị hòa thượng lây nhiễm, dần dần nóng lên, gò má cũng trở nên nóng rực.
Động tác lau chùi dừng giữa không trung.
Mãi đến khi một tia chớp xẹt qua, khoảnh khắc nhanh chóng bùng nổ…
Hai ta mới khôi phục lại tinh thần.
Không khí nháy mắt lại lạnh như băng, khí thế của hòa thượng giống như bão tuyết, hắn cả giận nói: “Xà yêu!”
“A!” Ta lùi lại một bước, đến ô cũng không kịp lấy, chạy ra khỏi miếu.
Tim đập thình thịch, nhanh đến mức ta không cách gì khống chế nổi.
Trong đầu cũng trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác mềm mại của môi hòa thượng trên đầu ngón tay, cùng hơi thở ấm áp của hắn…….
Chờ ta nỗ lực bình ổn lại hơi thở và tâm trạng, lại liếc mắt nhìn về phía ngôi miếu đổ nát trong mưa gió. Lòng ta thầm nói, hòa thượng nhất định là bởi vì bị ta nhìn thấy vết bẩn trên cằm, mới thẹn quá hóa giận. Hòa thượng kiêu căng, ta không phải là muốn lau cằm cho hắn đấy sao, đã không cảm kích thì thôi. Lại còn nổi giận với ta.
Nhìn ngôi miếu, ta bất giác sờ lên môi mình.
Nhưng không ấm áp như của hòa thượng, chưa kịp buông tay xuống, ta lại cứng đờ.
Ngón tay này……
Ta vừa mới dùng để sờ lên môi hòa thượng……
‘Ầm ầm —- ‘
Thoáng chốc, đầu óc lại tiếp tục trống rỗng.