Sau năm trăm năm thành tinh, ta cả ngày trốn trong rừng trúc không ra ngoài, Liên tỷ cũng không còn cách nào khác. Mặc dù nàng thường xuyên thừa dịp giúp ta chải tóc, khuyên nhủ ta xuống trần gian tu luyện để có thể sớm thành tiên, nhưng nàng lại không biết, ta căn bản không có ý định trở thành thần tiên.
Trong chớp mắt đã mấy mùa xuân hạ đi qua, hôm đó trong rừng trúc nổi cơn mưa lớn. Ta nhìn lên bầu trời xám xịt, tưởng tượng ra cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, tâm trạng cũng dần tốt lên.
Thời điểm ta quen hắn, chính là lúc cầu vồng hiện ra sau cơn mưa đó.
***
Khi đó ta còn là một con rắn ngốc hết thuốc chữa, ngày đấy dưới cơn mưa, ta nằm ngủ trên một cành cây. Đáng tiếc là khi tiếng sấm vừa vang lên, chân ta liền mề nhũn, ‘lách cách’ một tiếng rơi khỏi cành, thật khéo rớt luôn vào cái ao nhỏ phía dưới, đám cá chép kia lập tức bị dọa trốn ra xa. Ta vẫy cái đuôi muốn bơi lên trên thềm đá, nhưng lại quên mất rằng ta hình như chưa từng bơi trong nước bao giờ a.
Giãy dụa đến mấy cũng không lên được bờ, may là lúc này các sinh vật khác đều đang trốn mưa, nếu không thì mặt mũi rắn của ta phải để vào đâu đây, những tiểu tử kia còn có thể xưng ta làm lão đại sao!
Vùng vẫy nửa ngày, ta dứt khoát không động đậy nữa, dù sao cũng chưa từng nghe qua có con rắn nào rơi khỏi cành cây mà chết đuối, sau khi xác nhận bản thân đã an toàn, ta bình tĩnh lại. Nhân tiện nhìn đám cá chép đang trốn đằng xa, xem bọn nó run lẩy bẩy giết thời gian, nói thật, ngay cả ta cũng cho rằng bản thân là một con rắn xấu xa.
Trong lúc ta đang bình nứt không sợ bể, thì trên thềm đá truyền đến tiếng bước chân.
Một thân ảnh thấp bé giương chiếc ô lớn màu xanh vội vàng vọt từ trong nhà ra, ta liếc mắt nhìn thấy bóng dáng người đó, liền biết là Yêu Nhi, con út của lão gia nhà này, hắn từ bé đã yếu ớt nhiều bệnh, từ nhỏ đến lớn đều bị nhốt trong trạch viện vắng vẻ này, thú vui duy nhất của hắn là ngày ngày đến bên bờ ao nói chuyện cùng cá chép.
Lúc đầu ta còn kiên nhẫn nghe lén hắn nói chuyện, muốn học làm người bình thường, để tránh sau này biến hình phải làm trò cười, ta vẫn còn rất coi trọng mặt mũi a. Thế nhưng nghe xong hai ngày ta liền phát ngấy, cái gì xuân hoa thu nguyệt, hàn mai đông tuyết… Ta sau này cũng không đi thi Trạng nguyên, nghe mấy lời này có ích gì, không bằng nghe đại thẩm ở phòng bếp mắng con dâu để giải sầu còn hơn.
Lúc này hắn có lẽ là vì lo lắng cho ao cá chép nên mới chạy đến. Thừa dịp ta đang suy nghĩ, Yêu Nhi đã chạy đến cạnh ao, ta căn bản không có thời gian để lẩn trốn.
Có điều ta cũng không sợ hãi, một tiểu nam hài thì có thể làm gì được ta.
Đang nghĩ thì thấy khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn của Yêu Nhi, ham muốn đùa giai nhất thời trỗi dậy. Trong lúc hắn ngồi xổm xuống tìm kiếm bóng dáng của đám cá chép, ta liền khom nửa người dưới bật mạnh lên rồi nhe răng với hắn, đáng tiếc là nước chịu lực không tốt, chỉ trong chốc lát ta đã ngã trở về.
Yêu Nhi bị ta dọa đến ngã ngồi trên mặt đất, mưa to làm ướt bờ vai của hắn. Ta nhìn biểu tình hoảng sợ mang theo kinh ngạc của hắn, đoán chắc rằng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy rắn.
Hai chân hắn run rẩy, không sợ chết nhìn lại ta.
Ta lại nhe răng, rít lên hai tiếng, ý nói: Tiểu hài tử, ngươi nhìn cái gì, cẩn thận ta ăn ngươi đấy….
Tiếc là hắn nghe không hiểu lời ta nói, nếu hắn mà hiểu thì mặt trời đã mọc đằng tây rồi.
Hắn đứng cạnh ao không dám tới gần, trong lòng ta đắc ý khỏi phải nói, còn chưa kịp đắc ý xong đã nghe hắn nói: «Con rắn nhỏ, ngươi đang bơi lội ở trong ao sao?»
Ngươi mới là con rắn nhỏ! Ngươi mới trong lúc mưa to gió lớn bơi lội trong ao! Ta quay người ngoắt ngoắt cái đuôi với hắn tỏ ý không vui.
Nhưng tiểu hài tử dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, chưa biết cái gì gọi là xem mặt đoán ý. Hắn còn tưởng là ta đang trả lời hắn, chớp mắt cẩn thận nhích lại gần: «Nhưng bơi lội trong mưa dễ cảm lạnh lắm, ngươi vẫn nên lên bờ đi.»
Ta có thể lên bờ thì đã sớm lên rồi! Tiểu hài tử ngươi nói đủ chưa!
Yêu Nhi thấy ta không nhúc nhích liền can đảm lên: «Con rắn nhỏ, ngươi có phải không còn sức bơi lên không?»
Lần này ta cũng lười tức giận luôn, giận một tiểu hài tử nhỏ như vậy, rất mất mặt. Ta quay người, xoay đuôi về phía hắn, ta nhớ khi đại thẩm ở phòng bếp mặc kệ chồng của nàng, cũng đưa lưng về phía chồng như vậy, chồng nàng cũng chỉ có thể mất mặt sờ sờ mũi rồi ngủ.
Đây là cái mà loài người thường gọi là ‘mặt nóng kề mông lạnh’.
Ta đúng là hiếu học đến nỗi có thể áp dụng lên cả rắn, càng nghĩ ta càng tự nâng mình lên đến tận mây.
Không ngờ ngay sau đó ta liền thực sự được bay lên!
Nga….Ta có chút không muốn nói đến chuyện này…..
Đại khái đây là việc mất mặt nhất trong đời rắn của ta. Ta bị một tiểu hài tử tám tuổi nắm đuôi treo ngược lên!
Ngao! Tiểu hài tử đáng chết! Ai cần ngươi lo mấy việc không liên quan tới mình như vậy! Ta muốn là mặt nóng của ngươi kề mông lạnh của ta a! Ách, không đúng, là đuôi lạnh của ta! Thanh đại nhân của ngươi đang ở trong nước đùa giỡn đám cá vàng kia vui vẻ như vậy! Ai mượn ngươi đến quấy rầy!
Ta hung tợn dùng mắt rắn màu vàng trừng hắn, hắn lại tưởng là ta muốn tạ ơn: «Con rắn nhỏ, ngươi không cần cảm ơn ta….»
Ta giận dữ, nhe răng nanh, không nghĩ tới hậu quả, há mồm ra cắn!
Sau này tiểu hài tử sẽ chết sao? Không, mạng của Yêu Nhi này rất lớn, ta chỉ mới cắn hắn một cái, bên tai chợt nghe thấy tiếng hô của quản gia đang chạy vội lại: «Tiểu thiếu gia….»
Yêu Nhi hoảng sợ vội vã ném ta ra xa, nhặt ô trên đất, cười ngọt ngào với quản gia: «Lí quản gia…..»
Nga, Lí quản gia chính là chồng của đại thẩm phòng bếp.
Ta bị Yêu Nhi vứt vào bụi cây, choáng váng đến sao hỏa sao kim bay đầy đầu, vẫn còn nghĩ: Tiểu hải tử ngươi thấy ngu chưa, toàn thân ngươi ướt rượt nước còn mở dù ra dùng cái rắm!
Đúng như dự đoán, ta nghe Lí quản gia kêu to: «Tiểu thiếu gia, sao quần áo ngươi lại ướt hết như vậy? Để phu nhân biết được thì nguy mất! Mau về phòng thôi!»
Lúc Yêu Nhi bị Lí quản gia kéo đi còn ngoảnh lại nhìn ta, ta cũng không quan tâm hắn nhìn thấy hay không, lập tức le lưỡi với hắn! Tiểu hài tử, đừng cho rằng lần sau ta sẽ không ăn ngươi….
Ta trong lòng vẫn còn tức, liền quay lại ao nuốt luôn hai con cá chép, để hắn nhìn thấy đau lòng chết mới thôi.
***
Vì thế, sau khi ta ăn uống no nê, ợ một cái xong liền quay về động ngủ. Vừa mới bắt đầu đi thì phát hiện mưa đã tạnh, trong chiều hè cầu vồng rực rỡ hiện ra, phá tan bầu trời xám xịt lúc trước, giống như vừa được hồi sinh vậy. Tiếp đó mặt trời dần dần ló đầu lên, thiếu chút nữa đui luôn mắt rắn của ta….
Không biết có phải cảm xúc của ta bị bảy màu tươi đẹp đó lây nhiễm hay không, tâm tình cũng không tệ, ta lẩm bẩm hai tiếng rồi mới đi vào.