(Thanh Xà) Lòng Ta

Chương 12: Chương 12: Trả Ô Và Mượn Ô




Hôm sau mặt trời vừa mọc, tỷ tỷ đã rời giường.

Mặc quần áo kẻ lông mày, một thân bạch sắc, nàng mặc váy quay vài vòng, lộ ra vẻ tiểu nữ nhân. Lụa mỏng bạch sắc khiến dáng người nàng hoạt bát linh động, tựa như tiên tử trên Thiên cung.

Ta bất đắc dĩ bĩu môi, dù xinh đẹp thì ta và tỷ tỷ cũng là yêu tinh. Nếu Hứa Tiên biết được, còn có thể vui vẻ hòa nhã với chúng ta sao?

Tỷ tỷ kỳ thật còn hiểu rõ điều này hơn ta, chỉ đem bí mật này giấu tận đáy lòng.

Ta lại nghĩ, vì sao trong tam giới yêu lại là sinh vật thấp kém nhất? Vì sao ta sinh ra lại là yêu? Chẳng lẽ kiếp trước ta gây ra nhiều nghiệp chướng lắm sao? Thế nhưng vấn đề này từ trước đến nay vẫn chưa có lời giải đáp, thế gian này nhiều chuyện nghĩ không thông, cũng nhiều chuyện không công bằng, nếu cả ngày cứ rối rắm như vậy, nhất định sẽ buồn bực mà chết.

Yêu cũng có chỗ tốt cũng yêu. Ta có một bó lớn phép thuật có thể tiêu xài, cho dù hôm qua có đi trộm ngân khố, cũng không có ai đến bắt ta.

Tỷ tỷ đứng ngắm trước gương nửa ngày, cuối cùng cũng chuẩn bị xong xuôi. Sau đó lại thấy ta đang hóa nguyên hình ngáp một cái, vì thế nàng nhíu mày nói với ta: «Tiểu Thanh, muội mau xuống đi, nếu Hứa công tử đến nhìn thấy thì làm sao bây giờ?»

Ta nghe xong lập tức đảo mắt khinh thường, nàng hiện tại cứ một Hứa công tử hai Hứa công tử, về sau phải làm sao đây chứ. Nàng trước đây chỉ chú ý đến ta, bây giờ lại bị Hứa Tiên đoạt đi lực chú ý. Ta cũng giống như tiểu hài tử bị đoạt đi một món đồ chơi, ta nghĩ ta cũng hơi ghét Hứa Tiên….

Bởi vì tỷ tỷ duy nhất của ta bị hắn cướp đi mất rồi.

Nằm trên xà nhà, ta cố tình hỏi nàng: «Tỷ tỷ, tỷ sao biết hắn nhất định sẽ đến?»

«Hắn nói sẽ đến…..» Tỷ tỷ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ta.

«Tỷ tin hắn vậy sao?» Ta cố tình hỏi nàng. Ta lúc này đúng là rất xấu xa, nhìn vẻ mặt khẩn trương của tỷ tỷ, trong lòng vậy mà lại sinh ra cảm giác sung sướng được trả thù. Ai bảo nàng tâm tư đều đặt hết lên người Hứa Tiên chứ!

Ta giấu đi sự ghen tỵ trong đáy mắt, nói với tỷ tỷ: «Nếu hắn không đến, vậy làm sao bây giờ?»

«Nhất định sẽ đến.» Nàng đáp, cúi đầu tựa như đang suy xét tính chân thật trong câu nói của ta. Một lúc lâu sau nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ta vẫn bất động nhìn nàng như trước, nàng cười: «Được lắm, Tiểu Thanh, muội đây là đang trêu ta sao?»

Còn chưa đợi ta mở miệng, nàng đã tìm cho ta một cái cớ.

Nàng luôn thiện lương như vậy, không bao giờ nghĩ xấu về ta. Nhưng càng như vậy, ta ở trước mặt nàng càng có cảm giác vô lực.

Nàng giả vờ tức giận, chỉ ra bên ngoài: «Bây giờ phạt muội ra quét đường, sau đó đi chuẩn bị rượu và thức ăn!»

Ta vừa nghe, ngáp một cái: «Tỷ tỷ, tỷ bảo cá chép tinh đi quét đi. Rượu và thức ăn, muội thật ra lại tình nguyện đi chuẩn bị, nhưng tỷ không sợ muội ăn vụng sao?»

Ta nói xong, liền le cái lưỡi chẻ đôi ra.

Nàng nhìn đôi mắt mở to của ta, sự ôn nhu lưu chuyển trong mắt, hoàn toàn không có nửa điểm uy hiếp: «Tiểu Thanh đáng chết, muội mà uống rượu xong lại làm loạn cho coi. Được, ta tự đi. Muội mau biến lại hình người đi, tránh bị người ta nhìn thấy.»

Hừm, nàng vậy mà còn nhớ rõ chuyện này….

Ta còn nhớ lần đầu tiên nếm thử mùi rượu, say một ngày một đêm. Theo lời của tỷ tỷ, lúc ta uống say bò lên cây rồi té xuống, ngã đau liền khóc rống lên, ôm chặt tỷ tỷ không buông.

Mặc dù ta không biết là thật hay giả, nhưng từ đó về sau ta thật sự không dám động đến rượu nữa.

Ngây ngốc một hồi, lúc tỷ tỷ chuẩn bị xong rượu và thức ăn đem về, ta cũng không biết.

Nàng vội vã bày bàn, vẻ mặt tiểu nữ nhân vô cùng hạnh phúc. Nhưng trong mắt ta lại vô cùng chướng mắt, không phải ta ghen với nàng, mà là ta đã quen việc hai người sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống chỉ có hai người. Đột nhiên thay đổi khiến ta không biết phải làm sao, có lẽ từ hôm nay trở đi tỷ tỷ sẽ không phải chỉ có một mình ta nữa.

Không muốn nhìn nàng, ta việc cớ, nói với tỷ tỷ: «Tỷ tỷ, muội đi ra cổng đón Hứa công tử nhà tỷ đây.»

Vừa nghe thấy, tỷ tỷ ở sau lưng gắt lên: «Cái gì mà nhà ta chứ….»

Lòng ta nhất thời cảm thấy khó chịu.

***

Ngoài phủ, trong ngõ nhỏ người qua đường đi lại không ngớt.

Ta đội nắng, nhàm chán cọ xát đế giày trên đất, một con kiến tình cờ đi qua liền bị ta giẫm chết, trong lòng ta yên lặng nghĩ: Ai bảo ngươi chạy đến dưới chân ta làm gì….

Đi qua đi lại, người qua đường trong ngõ nhỏ như mắc cửi. Không biết đã có bao nhiêu người đi qua trước mặt ta, cũng không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy ta giẫm chết con kiến, bọn họ nhất định nghĩ thầm trong lòng: Nhìn đi, đúng là một cô nương tàn nhẫn….

Thế nhưng sự đánh giá của người ngoài về ta ta hà tất phải quan tâm, dù sao ta cũng là yêu, mà là yêu thì ai ai cũng ghét.

Cuối cùng, ta ngay cả trò giẫm kiến cũng chơi đến phát ngấy.

Chợt nhớ tới câu ‘nhất định sẽ đến’ của tỷ tỷ, ta lại ngẩng đầu đếm người lui tới, ta thật muốn nhìn xem, hắn không phải nhất định sẽ đến. Nếu không đến, ta cũng có thể khiến tỷ tỷ từ bỏ ý niệm báo ân trong đầu.

Một, hai, ba, bốn….

Một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai…..

Ánh mặt trời chiếu xuống khiến mắt ta hơi mờ đi, nhưng ta vẫn không chịu di chuyển. Trong lòng thầm cầu nguyện người kia đừng có xuất hiện.

Nhưng chờ đến khi sắp đếm đến ba trăm, ta liền nghe thấy một người gọi.

«Tiểu Thanh cô nương….»

Một tiếng này, cắt ngang con số mà ta đang đếm, a, tới bao nhiêu rồi ấy nhỉ? Nhưng chờ ta nhìn thấy người gọi ta, ta mới phát hiện, cho dù không nhớ cũng không sao, người tỷ tỷ đợi cuối cùng cũng đến rồi.

Bọn họ quả thật hữu duyên, ta ngăn không được cái duyên đó.

Hắn hôm nay mặc một bộ quần áo sạch sẽ, vẫn là màu lam như trước. Có lẽ hắn thích màu lam, cũng giống như tỷ tỷ thích màu trắng, ta thích màu xanh vậy. Trong lòng ta thầm phỏng đoán.

Sau đó không có hình tượng mà rung rung chân trước mặt hắn, không vui nói với hắn: «Hứa công tử, ta đứng chờ ngươi đến chân cũng run lên rồi này!»

Nếu có thể khiến hắn tức giận, thì tốt!

Chỉ thấy hắn vội vàng chắp tay, vẻ mặt xấu hổ: «Thực xin lỗi, ta tìm đường mất một lúc lâu, chỉ sợ đến nhầm chỗ….»

Hắn lại khiêm tốn như vậy, nếu ta làm khó hắn, tỷ tỷ có lẽ sẽ đau lòng.

Ta hừ nhẹ một tiếng, xoay người, tự mình đi đến cửa, thấy hắn một lúc lâu vẫn không đuổi theo, mới nói một câu: «Hứa công tử, ngươi còn không vào?»

«A, vào đây….» Hắn chất phác đáp.

Chờ đến khi ta mang hắn vào phòng khách, thì tỷ tỷ đã sớm chuẩn bị xong rượu và thức ăn rồi.

Nàng bày đồ ăn ra, mời Hứa Tiên ngồi xuống, cũng không đề cập đến chuyện cái ô.

Hứa Tiên đại khái là vô cùng thành thật, nhưng lại rất khờ. Vào lúc quan trọng lại càng ngốc nghếch!

Tỷ tỷ mới nói dăm ba câu, hắn liền quên mục đích lần này đến. Đợi đến khi trời tối, hắn định đi, mới nhớ phải trả lại ô cho tỷ tỷ.

«Bạch cô nương, ô này….» Hắn nhìn ô lại nhìn tỷ tỷ.

Tỷ tỷ chần chừ một lát mới nhận lấy ô từ trong tay hắn, miệng vẫn tươi cười như cũ.

Thế nhưng Hứa Tiên chưa kịp ra khỏi phòng khách, thì trời lại bắt đầu đổ mưa….

Đừng hiểu lầm, lần này không phải ta làm. Thế nhưng quả thật là có người khác làm, không phải ta vậy thì chính là tỷ tỷ. Vừa rồi ta mới thấy nàng chắp tay sau lưng làm phép.

Hứa Tiên cũng sửng sốt, nhìn trời mưa như trút nước, vô kế khả thi, hắn tới trả ô, tất nhiên là không đem theo một cái ô nữa.

Mưu kế của tỷ tỷ cuối cùng cũng thành công, nàng che miệng cười khẽ. Mắt hạnh lưu chuyển cảnh xuân: «Hứa công tử, ô này ngươi vẫn nên cầm đi, mai lại đến trả….»

Hứa Tiên thấy tỷ tỷ ta nở nụ cười, mặt đỏ lên từ chối nửa ngày, cuối cùng vẫn cầm ô đi.

Ô này lại được cho mượn, không biết ngày mai nàng lại sử dụng mưu kế gì.

Tỷ tỷ đứng bên cửa nhìn cơn mưa lớn, khóe miệng cong lên cho đến khi Hứa Tiên biến mất. Nàng duỗi tay hứng lấy một hạt mưa, giống như đem Hứa Tiên bỏ vào trong túi rất đơn giản.

Ta bước đến trước mặt nàng hỏi: «Tỷ tỷ, nếu tỷ muốn gả đi, vì sao không tìm một người cho tốt? Muội thấy Hứa Tiên kia thật sự rất nhàm chán.»

Ta nói mấy lời này quả thật có tư tâm, ta chính là không quen nhìn Hứa Tiên nhìn tỷ tỷ! Hắn làm sao mà xứng với tỷ tỷ chứ!

Nàng nghe xong động tác trên tay cũng dừng lại: «Tiểu Thanh, đừng nói bậy. Ta chỉ muốn báo ân mà thôi.»

Nói dối! Nàng rõ ràng đã động phàm tâm. Sống chung với nàng trăm năm chẳng lẽ ta còn không hiểu nàng hay sao.

Ta phất phất tay áo, dừng cơn mưa lại.

Cố tình cả giận nói: «Mưa như vậy khiến lòng muội rất phiền, vẫn nên ngừng lại đi….»

Mà tỷ tỷ lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của ta, chỉ cười nói: «Tiểu Thanh ngốc, không có cơn mưa đáng ghét này, ta làm sao có thể kết nên một đoạn nhân duyên với Hứa công tử được?»

Nàng không thể cứu chữa nữa rồi, nói nữ nhân trong tình yêu chỉ là một kẻ ngốc, quả thật như thế. Ta lúc này mà nói xấu Hứa Tiên trước mặt nàng, không biết nàng sẽ tức giận như thế nào.

Hứa Tiên, không biết hắn đến tột cùng là ân nhân trong đời tỷ tỷ, hay là tai họa của nàng đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.