Thanh Xuân - Năm Ấy Cậu Và Tôi

Chương 25: Chương 25: Chắc là quen




Nhà Nam ~

Nam một mình đứng ở ban công, gương mặt đầy ưu phiền buồn bã.

Ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều tà phảng phất trên người cậu tạo ra sự cô đơn khó nói thành lời.

Cậu thở dài rồi gãi đầu: “Giá mà cậu thông minh một chút, như vậy có thể nhận ra tình cảm của tôi rồi.”

Buồn...

Vì ai đó không hiểu được tình cảm của bạn.

Vì ai đó làm trái tim bạn co thắt theo từng nhịp đập.

Vì ai đó mang đến hạnh phúc cho bạn rồi lại vội vàng đánh rơi.

Có ai biết đằng sau những nụ cười.

Là những giọt nước mắt rơi âm thầm lặng lẽ.

Có ai biết đằng sau một con người mạnh mẽ.

Là cái gục đầu lặng lẽ giữa đêm khuya.

......

Loanh quanh một hồi, cậu lại lẩm bẩm: “Hay giờ mình đi tỏ tình ta? Được không nhỉ?”

Dòng suy nghĩ về vụ tỏ tình trong đầu Nam bị chặn đứng bởi tiếng gõ cửa.

“Cậu Nam, ông chủ kêu cậu xuống dưới nhà.”

Nam chớp chớp mắt nghĩ gì đó rồi mới hỏi lại: “Mẹ con cậu ta cũng ở dưới đó à?”

Cậu ta mà Nam nhắc tới không nói cũng biết là Phong rồi.

“Mẹ con cậu Phong cũng dưới đó, nhưng ông chủ muốn cậu gặp một người khác. Cậu nhanh xuống đi, đừng để khách đợi.”

Còn lại mình Nam trong phòng, cậu loanh quanh một lúc sau đó mới xuống.

Vừa đi cậu vừa lẩm bẩm: “Đến sớm đến muộn không bằng đến đúng lúc. Cái thứ vô duyên gì đâu, đang định tỏ...”

Nói được một nửa cậu ngô nghê cười: “Nói đùa tí thôi, liêm sỉ còn mà.”

Vừa xuống cầu thang, Phong nhìn Nam vừa lúc cậu đang cười, Nam đưa tay che miệng khẽ ho vài tiếng: “Nhìn gì? Chưa thấy ai cười mà đẹp trai như này bao giờ à?”

Phong đơ đơ vài giây nhìn Nam đi ra phòng khách: “Điên hay gì.”

~ Phòng khách ~

Ngoài mẹ con Phong, ông Hải, Nam thì còn một người đàn ông trung niên nhìn phúc hậu.

Ông Hải khách sáo mời nước: “Anh Trình, lâu lắm anh mới có dịp về nước, hay là tối nay ở lại dùng cơm với gia đình tôi?”

Nam hơi nhíu mày, “anh Trình”??? Cái tên này hình như cậu từng nghe qua rồi. Sao lại không nhớ đã nghe ở đâu nhỉ.

Người đàn ông được gọi kia cười: “Tôi thì thế nào cũng được, nhưng không biết con gái tôi thế nào. Con bé mới về Việt Nam chưa lâu, chắc ham vui chưa muốn ở yên một chỗ.”

Ông Hải càng vui hơn: “Con gái anh đâu? Tối qua gọi điện anh nói đưa cháu nói tới nhà tôi chơi mà? Sao tôi không thấy?”

“À, tôi đến chơi mang theo ít quà, con bé chắc đang xách vào.” Ông Trình nhìn ra cửa.

Ông Hải liếc hai cậu con trai với hàm ý: “Trong hai đứa, ai ra ngoài giúp con gái bác Trình xách đồ?”

Nam và Phong không biết có hiểu được hàm ý qua ánh mắt đó không nhưng Nam thì quay mặt đi chỗ khác uống nước. Còn Phong thì cúi đầu nhìn điện thoại trong tay không nói gì.

Ông Hải có vẻ bất lực, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ông Trình nhìn ra cửa rồi lên tiếng: “Anh Hải, con gái tôi đây.”

Nam và Phong đồng loạt nhìn ra cửa.

Ngoài cửa, một cô gái mặc chiếc váy màu xanh nước biển đang đi vào.

Nụ cười trên môi cô gái đó rất đẹp, thoạt nhìn không khác thiên thần bước ra từ trang sách là bao.

Thấy Nam, nụ cười đó càng sâu hơn, hai núm đồng tiền càng làm cho nụ cười thêm rực rỡ.

“Nammmm!!!”

Ơ đệch!!! Khoé miệng Nam giật giật.

Con bé này... không phải là con bé ở quán kem đó à?

Sao nó lại ở đây?

Ông Hải thấy cô gái gọi tên Nam thì có chút ngỡ ngàng rồi lập tức khôi phục lại vẻ bình thường: “Đây là Hạnh, con gái của bác Trình, mới ở Mỹ về.”

Nghe đến đây Nam giật mình.

Thôi xong con mẹ nó rồi.

Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra cái tên “anh Trình” này ở đâu ra.

Không ai khác chính là ông bác mà lần trước bố cậu nhắc tới.

Bố cậu nói, cậu sau khi tốt nghiệp sẽ cùng con gái ông ta sẽ sang Mỹ.

Mẹ nó, có phải trùng hợp không thế? Số cậu đen vậy à?

Phong ngồi cạnh khuôn mặt lạnh tanh. Cậu cũng nhớ ra rồi, đây là cái người trong bức ảnh mà mẹ cho cậu xem. Bảo sao thấy quen mắt mà lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Phong liếc nhìn Nam rồi cười thầm, chết mày nha con!

Cô gái tên Hạnh kia để giỏ hoa quả lên bàn rồi ngồi xuốnh cạnh bố mình, chỉ chỉ Nam: “Bố, đây là người con đã kể, là cậu ở quán kem.”

Ông Trình quay sang Nam, cười: “Ra là cháu quen với con gái chú?”

Nam hơi trề môi: “Dạ không, có quen gì đâu ạ!”

Cô gái hướng ánh mắt tò mò về phía Nam: “Chào Nam, tớ tên Hạnh, tớ là người làm đổ kem lên áo cậu bữa trước, cậu còn nhớ không?”

Nam: “...” Tôi có thể nói không không? Cái loại gì đâu...

Ông Hải cười cười rồi nhìn Nam: “Nếu hai đứa đã quen nhau từ trước thì tốt quá. Nam, Hạnh mới về nước chưa lâu, bây giờ còn chưa tới bữa tối, hay con dẫn bạn đi chơi vài vòng?”

Nam định từ chối nhưng lại bắt gặp ánh mắt ngụ ý ra lệnh của bố cậu, liếc mắt qua Phong cầu cứu, Phong ngoảnh mặt làm ngơ.

Đúng lúc này điện thoại trong tay Phong đổ chuông, liếc nhìn số gọi đến, Phong đứng lên: “Con xin phép nghe điện thoại.”

Nam ngồi lau mồ hôi trên trán, bố tổ, biết thế ông cũng cầm theo điện thoại.

Một lúc sau Phong trở lại nói vài câu rồi đi khỏi. Nam chỉ biết u ơ nhìn.

Nam chả còn cách nào khác, cậu đành hộ tống cô “tiểu thư” này đi du ngoạn.

Trước khi đi, cậu còn để lại đường lui.

“Hôm nay thứ 4 nhỉ? Tối con phải đi học thêm toán nhà thầy Dũng, không ăn tối được.”

Nhưng...

Bà Mai lại buột miệng: “Phong cũng học thêm chỗ đó nhưng là thứ 2 mà.”

Thôi được rồi, hôm nay cậu đành chịu khổ, vừa phải hộ tống vừa phải hầu hạ con bé này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.