Thẩm Duy Nhiên nhẹ bước tới trước giường, nhìn gương mặt tái nhợt của Trần Tĩnh, liền theo bản năng mà hỏi: “Trần Tĩnh, cậu có khỏe không?”
Một mình nằm trên giường Trần Tĩnh vô cùng khó chịu, cả người rơi vào trạng thái mơ màng, nghe Thẩm Duy Nhiên liền hỏi chuyện thì mở mắt, mệt mỏi trả lời: “Ừ, mình không sao, chỉ là hơi mệt mà thôi, ngủ một giấc là ổn.” Vừa dứt lời, cô lại nhắm mắt, tiếp tục ngủ.
Thẩm Duy Nhiên nhìn Trần Tĩnh ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, tuy lo lắng nhưng không dám hỏi chuyện. Cô bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, có gì cứ gọi mình nhé!”
Lần này Trần Tĩnh không mở mắt, chỉ nhẹ giọng: “Ừ.”
Loan Mộng nghe Thẩm Duy Nhiên và Trần Tĩnh nói chuyện, cũng không lên tiếng. Cô chỉ ngẩng đầu nhìn Thẩm Duy Nhiên, sau đó lại tiếp tục xử lý công việc của mình.
Buổi tối, một mình Thẩm Duy Nhiên nằm trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, vừa nhắm mắt thì trong đầu lại hiện lên nét mặt bi thương của Giang Thần Hi, còn cả Tưởng Thần. Vì thế, cô mở di động, đeo tai nghe, bật bài Làm loạn như vậy đã đủ chưa mà cậu ấy thích nhất.
Không sao hết khi chúng ta chỉ là bạn bè
Đôi lúc sẽ ở bên nghe em giãi bày mọi thứ
Bờ vai tôi luôn ở đây để em tựa vào
Những khi em yếu lòng.
Không sao cả vì chúng ta chỉ là bạn thôi mà
Cho nên sẽ không có lý do để chia tay
Chỉ là đôi khi tôi sẽ tự hỏi chính mình
Làm loạn như vậy đủ chưa?
Nghe tới câu này, Thẩm Duy Nhiên cuối cùng cũng nhịn không được mà rơi lệ. Trách không được Tưởng Thần lại thích bài này nhất, chỉ có bạn bè mới có thể không bao giờ thay đổi, cậu ấy luôn dùng cách im lặng để bảo vệ cô! Nhưng, vì sao lại ảnh hưởng tới Nhứ Vũ? Nếu bản thân sớm phát hiện một chút, kết cục có phải không giống hôm nay hay không?
Đêm khuya tĩnh lặng, đây là thời điểm Thẩm Duy Nhiên yếu ớt nhất, cô theo thói quen trốn trong chăn, một mình nhớ lại quá khứ, một mình thương tâm mà khóc! Thẩm Duy Nhiên vừa nghe nhạc vừa khóc, cũng không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc.
Ngủ say, Thẩm Duy Nhiên mơ một giấc, trong mơ có Nhứ Vũ, còn cả Tưởng Thần, ba người cùng nhau ngồi dưới gốc hoa anh đào, Nhứ Vũ cười hì hì nhìn Tưởng Thần, hạnh phúc, vui vẻ như vậy, thỉnh thoảng đứng lên đưa tay đón cánh hoa đào rơi rụng rồi đổ lên tóc của Thẩm Duy Nhiên. Sau đó, như đứa trẻ vừa làm sai sợ người lớn trách phạt, cô ấy trộm tránh phía sau Tưởng Thần, bộ dáng ủy khuất chọc Thẩm Duy Nhiên và Tưởng Thần cùng bật cười.
Cười cười, Thẩm Duy Nhiên cảm thấy khóe mắt ươn ướt, giơ tay xoa xoa, lại phát hiện bản thân đang khóc! Đúng lúc này, một cơn gió thổi tới, Thẩm Duy Nhiên lại thấy bản thân đứng trước bờ sông, mà Tưởng Thần và Nhứ Vũ không còn thấy nữa, trong lòng cô sốt ruột, cao giọng gọi tên hai người!
Gọi lớn, Thẩm Duy Nhiên nghe thấy tiếng khóc như có như không, cô ngây ngốc đi về phía trước, thấy một cô gái bóng dáng tựa như Nhứ Vũ, liền nhịn không được mà gọi: “Nhứ Vũ, sao cậu lại khóc vậy?”
Ai ngờ Nhứ Vũ quay đầu, ngừng khóc, hung tợn nhìn cô: “Thẩm Duy Nhiên, sao cậu lại gạt mình? Trả Tưởng Thần cho mình, trả Tưởng Thần về đây!”
Nhìn Nhứ Vũ nổi điên như thế, cả người Thẩm Duy Nhiên không khống chế được mà lui về sau, vội nói: “Cậu nghe mình giải thích được không? Không phải như cậu nghĩ đâu, mình không gạt cậu, mình...”
Lời còn chưa nói xong, hai tay Nhứ Vũ đã đưa tới, thân thể không kịp phòng bị mà ngã xuống sông! Nước sông bao lấy, cảm giác ngộp thở xuất hiện.
Liều mạng ngoi lên, Thẩm Duy Nhiên không còn thấy Nhứ Vũ nữa, ngay lúc tuyệt vọng này, cô lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vô cùng ấm áp: “Duy Nhiên, đừng sợ, có mình ở đây, cậu túm lấy cành cây này đi rồi mình kéo cậu lên!”
Thẩm Duy Nhiên lập tức bắt lấy cành cây, chậm rãi hướng về bờ, cao hứng nói: “Dịch Huyên, cậu tới rồi, mình không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhứ Vũ cô ấy... Cô ấy hận mình, mình...”
Dịch Huyên cười nhìn cô, cô lại cảm thấy sởn tóc gáy, dừng một chút lại ngơ ngẩn nhìn Dịch Huyên, lẩm bẩm hỏi: “Dịch Huyên, cậu... Cậu sao vậy?”
Dịch Huyên cười lớn khiến Thẩm Duy Nhiên nhịn không được mà sợ hãi, đột nhiên cô ấy ngừng cười, nhìn chằm chằm cô: “Duy Nhiên, cậu nói xem, nếu bây giờ mình buông tay, cậu sẽ thế nào nhỉ? Ha ha, cậu phải nỗ lực bò lên đây, còn mình sẽ ở trên thế giới này chờ cậu!” Nói xong, cô ấy buông tay thả cành cây ra.
Như trời long đất lở, Thẩm Duy Nhiên lần nữa rơi xuống nước, cảm giác ngộp thở lại ập tới! Đột nhiên nhớ tới Giang Thần Hi, trong lòng cô hi vọng anh ấy có thể xuất hiện, liền nhịn không được mà gọi cái tên Giang Thần Hi, nhưng mọi chuyện đều tốn công vô ích!
Ngay khi bản thân tưởng mình sắp chết, cô mơ hồ nghe có người đang gọi tên mình, mà giọng nói đó càng lúc càng gần, mãi tới khi nghe rõ tiếng Loan Mộng gọi, cô đột nhiên mở mắt, bật dậy.
Thì ra là một giấc mơ!
Loan Mộng thấy Thẩm Duy Nhiên đã tỉnh, liền cuống quýt hỏi: “Gặp ác mộng sao? Vừa rồi mình nghe cậu khóc, sau đó lại nghe cậu gọi Giang Thần Hi nên mới đoán cậu gặp ác mộng.”
Thẩm Duy Nhiên nghe Loan Mộng nói xong mới phát hiện cả gương mặt mình toàn là nước mắt, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi. Cô cuống quýt cúi đầu lau nước mắt, thấp giọng: “Cảm ơn cậu đã đánh thức mình dậy.”
Loan Mộng quay đầu đi chỗ khác, nói: “Trước đây mẹ mình nói, nếu ai đó gặp ác mộng, nhưng người xung quanh sẽ không thể gọi người đó tỉnh dậy, chỉ có thể gọi tên người đó. Nếu cô ấy nghe được thì sẽ tỉnh lại, bằng không, cô ấy sẽ chìm mãi trong giấc mơ đó.”
Không biết bản thân có phải gặp ảo giác hay không, Thẩm Duy Nhiên phát hiện thời điểm bản thân nghe Loan Mộng nói câu này, tâm trạng đã dịu lại một chút. Cô nhìn cô ấy, thấp giọng: “Nếu không phải cậu đánh thức, chỉ sợ mình sẽ chìm mãi trong đó, cũng may có cậu ở cạnh.” Nói xong, cô cúi đầu nhìn quần áo trên người, xấu hổ nói, “Mình đi tắm đây, cậu ngủ đi.”
Thẩm Duy Nhiên như nhớ tới gì đó, cầm di động xem đồng hồ, tự trách: “3h rồi? Ngày mai còn có tiết đấy! Cậu mau ngủ đi, ngày mai đừng để mình thấy cậu mang gương mặt gấu trúc nhé!” Cô vừa nói vừa xuống giường, thuận tay đẩy Loan Mộng về giường.
Nhìn Thẩm Duy Nhiên như vậy, Loan Mộng bất đắc dĩ nói: “Vậy mình ngủ đi, cậu tắm xong thì ngủ sớm đi nhé!”
“Mình biết rồi!” Thẩm Duy Nhiên khôi phục vẻ tươi cười, sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm.