Giang Thải Dĩnh vừa nhéo xong liền thấy chính mình xuống tay quá nặng, nhịn không được mà nhìn Giang Thần Hi, trong lòng vô cùng hối hận. Thấy sắc mặt của anh, cô vội nuốt lời đến miệng trở về.
Giang Thần Hi biết Giang Thải Dĩnh đang tức giận, chỉ là không ngờ em gái lại xuống tay với mình nặng như vậy.
Cảm nhận được hai anh em đang có chút khác thường, Ngô Tuyết ngẩng đầu quan sát Giang Thần Hi, sốt ruột hỏi: “Anh Thần Hi, sắc mặt anh sao lại tái nhợt như vậy? Anh bị sao thế?” Vừa nói cô vừa đi tới đỡ Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi lắc đầu: “Không sao, chỉ là chuột rút tay mà thôi, qua một lúc sẽ khỏi.”
Ngô Tuyết nghe vậy liền vội giật lấy đồ trong tay Giang Thần Hi, tự mình mang theo. Giang Thần Hi không xoay người nhìn cô, coi như ngầm đồng ý, trong lòng nghĩ sắp tới cửa trường học rồi, lát nữa sẽ bắt taxi tới bệnh viện.
Giang Thải Dĩnh nhìn Giang Thần Hi và Ngô Tuyết “ái muội” như vậy, tâm trạng càng phẫn nộ.
Một mình Giang Thần Hi đi lên trước gọi xe, dường như cố tình tách biệt với hai người. Nói với tài xế một câu, anh mới quay đầu vẫy tay với các cô. Trong lòng Giang Thải Dĩnh tuy phẫn hận, nhưng đối tượng phẫn hận cũng là Ngô Tuyết, cô đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà chán ghét Giang Thần Hi.
Giang Thải Dĩnh dù sao cũng mang trái tim của trẻ con, đương nhiên sẽ nhịn không được mà hỏi Giang Thần Hi nơi bọn họ sắp tới. Mà Giang Thần Hi trước sau đều nói tránh sang chuyện khác. Giang Thải Dĩnh hỏi mấy lần, không thu được kết quả, cho nên dứt khoát ngủ luôn trong xe.
Xuyên qua cửa sổ nhìn gương mặt ngủ say của em gái mình, Giang Thần Hi thật không đành lòng nói cô nghe chân tướng, dù sao bản thân cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nếu cứ như vậy nói cô ấy biết, chi bằng để cô ấy xem tình hình thực tế như thế nào. Có lẽ mọi chuyện không quá nghiêm trọng như trong tưởng tượng.
Ngô Tuyết nhìn sườn mặt của Giang Thần Hi, tự hỏi chính mình vì sao lại yêu anh như thế. Người ưu tú hơn anh, có tiền hơn anh rất nhiều, nhưng cô lại kiên quyết đi yêu một người không có cảm tình với mình. Ngần ấy năm, cô không màng tất cả theo đuổi anh, trong đầu chưa từng có suy nghĩ từ bỏ, ngay cả nguyện vọng đại học, trước khi ghi danh cô cũng trăm phương nghìn kế nhờ người điều tra mới biết anh học ở ngôi trường này. Sau mặc kệ cha mẹ phản đối, cô lén báo danh tới đây, thậm chí khi có thư thông báo trúng tuyển, bản thân bị cha mẹ nhốt trong nhà một tháng.
Ngô Tuyết cô chưa bao giờ biết sợ, từ nhỏ muốn cái gì thì có cái đó, nhưng cuối cùng lại bại trước Giang Thần Hi, có lẽ tình yêu là như vậy, ai yêu trước, cuối cùng người đó sẽ thất bại thảm hại. Tựa như tình yêu của Giang Thần Hi dành cho Thẩm Duy Nhiên, anh yêu cô tám năm, mặc kệ có kết quả hay không, bản thân vẫn cứ hãm sâu vào, mà cảm xúc đó chỉ vì cái nhìn thoáng qua dưới gốc hoa anh đào. Còn tình yêu của Ngô Tuyết, chẳng qa là khi đó trong một nháy mắt ấm áp, bản thân khát vọng có thêm cái ấm áp đó mà khiến bản thân không thể kiềm chế.
Thẩm Duy Nhiên là kiếp số của Giang Thần Hi, mà Giang Thần Hi lại là kiếp số của Ngô Tuyết.
Ngô Tuyết không ngờ Giang Thần Hi sẽ đưa hai người tới bệnh viện, trong lòng hồi tưởng lại thái độ của anh, lại nhìn túi đồ mình đang xách, hình như là quần áo. Chẳng lẽ có người bị bệnh, Ngô Tuyết thầm suy đoán như vậy. Nhưng tiếp tục suy nghĩ, cũng không đúng, nếu có người thân bị bệnh, anh ấy vì sao lại gạt Giang Thải Dĩnh?
Ba người xuống xe, Giang Thải Dĩnh nhìn bệnh viện trước mặt, lại nghĩ tới thái độ của Giang Thần Hi, nhịn không được mà sợ hãi, thậm chí bất giác run rẩy hỏi: “Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giang Thải Dĩnh sợ tới sắc mặt trắng bệch, cô sợ bệnh viện, bởi vì bệnh viện khiến cô cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Giang Thần Hi không nói nhiều, chỉ một tay nắm tay Giang Thải Dĩnh kéo cô lên lầu, Ngô Tuyết thấy thế chỉ an tĩnh theo sau.
Giang Thần Hi cảm nhận được sự bất an của Giang Thải Dĩnh, thậm chí anh có thể cảm nhận được thân thể cô ấy ở trong lòng mình đang run rẩy. Dựa theo địa chỉ trên di động, bọn họ tới trước cửa phòng bệnh, nhìn bộ dáng đáng thương của Giang Thải Dĩnh, Giang Thần Hi vô cùng hụt hẫng, em gái mà mình yêu thương nhất lại không thể có cuộc sống của người bình thường, mà điều anh có thể làm cũng chỉ là cố gắng che chở cô ấy.
Trong phòng bệnh, Thượng Quan Thành nhàm chán tới nằm ngủ, hơn nữa còn ngủ rất an ổn, hoàn toàn không biết bên ngoài có người đang vì mình nôn nóng, thương tâm khổ sở.
Giang Thần Hi chậm rãi đẩy cửa phòng ra, nói: “Thải Dĩnh, em không cần lo lắng, Thượng Quan Thành không sao, qua mấy ngày nữa cậu ta sẽ lại giống con khỉ nhảy nhót tung tăng thôi.”
Giang Thải Dĩnh cảm thấy sét đánh ngang tai, cả thân thể đều chịu không nổi, sắc mặt trắng bệch nhìn Giang Thần Hi. Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô nhìn người nằm trên giường bệnh, không màng Giang Thần Hi đang nắm tay mình mà vứt ra, lảo đảo chạy về hướng đó. Nhìn Thượng Quan Thành nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, một chút cử động cũng không có, trên người còn quấn băng gạc, cô liền khóc lên.
Thấy em gái bật khóc, Giang Thần Hi vội đi tới phía trước, an ủi: “Cậu ta không sao, em đừng khóc, bằng không lát nữa khóc tới sưng đỏ cả mặt, Thượng Quan Thành sẽ ghét bỏ em đấy.”
Giang Thải Dĩnh làm như không nghe thấy, chỉ khóc lóc nói: “Sao lại không có việc gì? Anh ấy tới giờ còn chưa tỉnh?” Lúc này cô không hề chú ý tới khóe miệng của Thượng Quan Thành đang “hôn mê” khẽ động.
Giang Thần Hi không biết nói gì, lập tức rống lớn với Thượng Quan Thành đang nằm trên giường. Thượng Quan Thành làm ra bộ dáng vừa mới ngủ dậy, không chút tình nguyện mà mở mắt ra, nhìn Giang Thần Hi, không cam lòng yếu thế mà rống lại: “Cậu ồn cái gì? Không biết mình là bệnh nhân hả?”
Trong nháy mắt Giang Thải Dĩnh nín khóc, lập tức mỉm cười. Không màng mọi thứ, cô ôm lấy Thượng Quan Thành, nghẹn ngào nức nở: “Anh Quan Thành, may là anh không sao, anh có biết không anh dọa em sợ muốn chết.” Giang Thải Dĩnh vẫn tiếp tục khóc, nước mắt mãnh liệt trào ra, phảng phất như muốn đem toàn bộ ủy khuất và lo lắng trút ra bên ngoài.
Nổi khổ của Giang Thải Dĩnh không chỉ có Giang Thần Hi hiểu, làm bạn tốt nhiều năm, Thượng Quan Thành cũng biết. Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng khóc của cô ấy. Bọn họ không khuyên, chỉ cùng nhau an tĩnh để Giang Thải Dĩnh phát tiết hết.
Nhìn em gái thế này, Giang Thần Hi biết cô ấy kích động, may là bản thân trực tiếp mang người tới đây, nếu không thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Nghĩ tới đây, anh lại nhìn Ngô Tuyết bị xem nhẹ bên cạnh, mỉm cười xin lỗi: “Thật xin lỗi, làm phiền cô rồi.”
Nhìn một màn trước mặt, lại nghe Giang Thần Hi xin lỗi, Ngô Tuyết không nói nên tư vị trong lòng, cũng liền hiểu mục đích anh dẫn mình tới đây. Thì ra anh sợ Giang Thải Dĩnh xảy ra chuyện, thì ra anh sẽ nói lời xin lỗi vì Giang Thải Dĩnh! Vậy mà cô còn ngây thơ cho rằng anh cố ý dẫn mình tới.
Thật buồn cười! Ngô Tuyết cô từ khi nào trở thành một người như vậy, cuộc sống này chỉ có Giang Thần Hi mới làm cô buông bỏ kiêu ngạo, buông bỏ tôn nghiêm, thậm chí là buông bỏ tất cả.