Đúng, Thẩm Duy Nhiên cô không thể quên được Tưởng Thần, bất cứ lúc nào, ở đâu, chỉ cần gặp những chuyện liên quan tới Tưởng Thần, cho dù là một bài hát, cô cũng sẽ nhớ tới cậu! Bản thân rõ ràng đã tự khống chế được, nhưng vẫn không thể quên, thật giống như nghiện ma túy, muốn bỏ cũng bỏ không xong.
Loan Mộng và Giang Thần Hi nhìn Thẩm Duy Nhiên đang ngẩn người, bóng hình cô cô đơn, tóc dài che giấu biểu cảm trên gương mặt, lông mi dài che đậy ánh mắt bi thương.
Đây là lần thứ hai Loan Mộng thấy Thẩm Duy nhiên như vậy, lần trước trong toilet nhà hàng, cô ấy cũng như thế, hôm nay nghe lại bài hát này, cô ấy ngơ ngẩn cả người.
Nhìn Thẩm Duy Nhiên như thế, trái tim Giang Thần Hi vô cùng đau đớn. Duy Nhiên, cậu biết không, mình không cần gì cả, mình chỉ muốn dùng trái tim của mình sưởi ấm cho thế giới của cậu thôi!
Giang Thần Hi điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng u sầu giữa cung mày lại không cách nào che giấu được. Anh bước tới trước mặt Thẩm Duy Nhiên, nói: “Duy Nhiên, chúng ta mau vào thôi, thời gian không còn sớm nữa, không biết còn vị trí tốt nữa không?”
Nghe Giang Thần Hi nói, Thẩm Duy Nhiên không trả lời, lập tức đi vào bên trong. Khoảnh khắc đó, chỉ có một mình cô biết bản thân phải dùng bao nhiêu sức lực mới ổn định tâm trạng của mình.
Không thể để bản thân mất khống chế như vậy, nhất định phải quên, Thẩm Duy Nhiên nghĩ như vậy.
Dọc đường, Giang Thải Dĩnh quan sát thái độ của anh trai nhà mình, từ lúc cảm xúc Thẩm Duy Nhiên thay đổi, cô liền biết cho dù anh có tài giỏi tới đâu cũng sẽ thua trong tay Thẩm Duy Nhiên này! Mà Thẩm Duy Nhiên, chỉ sợ cô ấy sẽ không dễ dàng chấp nhận anh trai, đây quả nhiên là một cô gái quật cường! Nghĩ tới chuyện anh trai sẽ nếm chút đau khổ, cô không khỏi lắc đầu.
Giang Thải Dĩnh trộm nhìn Loan Mộng, thầm nghĩ cô gái này sẽ cùng sở thích ăn uống với mình. Cô ấy hiểu biết nhiều về nhiếp ảnh như vậy, lúc nào cũng duy trì được sự bình tĩnh, hơn nữa còn là một người có chuyện xưa, về sau bọn họ có thể trở thành bạn.
Lúc này, Loan Mộng không biết bản thân đang vô tình gợi lên hứng thú của Giang Thải Dĩnh, cho nên không biết sau này Giang Thải Dĩnh cả ngày sẽ lẽo đẽo theo sau, khóc lóc đòi cùng cô học nhiếp ảnh.
Loan Mộng không nghĩ lần đầu tiên gặp mặt đã xảy ra tranh chấp, nhưng Giang Thải Dĩnh lại chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của cô, có lẽ là trời cao không muốn bọn họ vui vẻ, cho nên hạnh phúc luôn dễ dàng trôi qua như vậy.
Mọi thứ giống hệt pháo hoa, chỉ bừng sáng trong một khoảnh khắc, nhưng cuối cùng vẫn biến mất trong màn đêm quạnh quẽ.
Thẩm Duy Nhiên vào quán ăn, lúc gọi món vẫn chỉ vào sườn heo chua ngọt, món ăn mà cô “yêu nhất“. Giang Thần Hi nhận lấy thực đơn, hỏi Loan Mộng muốn ăn gì, sau đó tùy tiện chọn thêm vài món.
Đồ ăn mang lên, Thẩm Duy Nhiên mới lên tiếng: “Các cậu không cần khách khí, thích gì cứ gọi đi.” Nói xong liền gặp hết sườn heo chua ngọt, bộ dáng kiểu ai muốn giành với mình, mình sẽ liều mạng với người đó.
Giang Thần Hi nhìn một đĩa đồ ăn bị Thẩm Duy Nhiên ăn gần hết, vì thế đặc biệt hỏi cô: “Duy Nhiên, cậu có muốn thêm một phần cá ngọt không?” Anh nhớ lần trước, cô có gọi món này.
Thẩm Duy Nhiên nghe xong cũng không ngẩng đầu, mơ hồ nói: “Không cần đâu, thêm một phần sườn heo chua ngọt là được.”
Ba người nhìn cô không giữ chút hình tượng gì, bộ dáng bất đắc dĩ.
Giang Thần Hi và Loan Mộng đều không biết tại sao Thẩm Duy Nhiên thích ăn sườn heo chua ngọt như vậy, hương vị ngoại trừ chua chua ngọt ngọt thì chẳng có gì. Loan Mộng nhịn không được mà hỏi.
Thẩm Duy Nhiên không nói lời nào, chỉ cầm đũa gắp cho cô ấy một miếng sườn heo chua ngọt, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại bán đứng cô, giống hệt đứa bé bị người ta lấy mất cây kẹo.
Loan Mộng nếm thử, bỗng nhiên loáng thoáng hiểu ra gì đó, thứ Thẩm Duy Nhiên thích không phải sườn heo chua ngọt, cô ấy thích hương vị của nó, chua chua ngọt ngọt, tựa như cuộc đời con người, chua xót nhưng mang theo một chút ngọt ngào. Chua ngọt giao nhau, nhưng món sườn heo chua ngọt hôm nay có lẽ bỏ dấm hơi nhiều, vị ngọt bị lấp đi, vì thế mới chua như vậy.
Mà Thẩm Duy Nhiên ăn vội ăn vàng như thế bởi vì trong lòng đang vô cùng chua xót. Ăn sườn heo chua ngọt nhiều, cô cảm thấy dạ dày đều toàn vị chua xót, có lẽ chỉ như vậy, cô mới có thể che giấu nỗi đau trong tim.
Ăn hết một đĩa sườn heo chua ngọt, Thẩm Duy Nhiên cảm thấy tâm trạng đã tốt lên, cô ngẩng đầu, khôi phục bộ dáng không tim không phổi.
Nhìn đĩa đồ ăn trước mặt Giang Thần Hi chưa bị động vào, cô trực tiếp mở miệng trách cứ: “Tuy rằng mình có tiền nhưng tiền không phải từ trên trời rơi xuống, đồ ăn của ai thì người đó phải phụ trách ăn hết, không được lãng phí!”
Giang Thần Hi nhìn nụ cười vô hại của cô, tâm trạng cũng khá lên nhiều. Loan Mộng và Giang Thải Dĩnh chỉ lo ăn đồ ăn của mình, dường như sợ Thẩm Duy Nhiên đột nhiên ập tới. Không thể không thừa nhận, khí thế của cô thật khiến bạn học cảm thấy sợ hãi.
Tâm tình tốt lên, Thẩm Duy Nhiên bắt đầu nói nhiều trở lại, hai mắt nhìn chằm chằm Giang Thải Dĩnh đánh giá một phen, sau đó buồn bực nói với Giang Thần Hi: “Giang Thần Hi, cậu chắc chắn cô ấy là muội muội của mình chứ? Nhìn thế nào cũng không giống, giá trị nhan sắc của cô gái này cao vậy mà!”
Giang Thần Hi thật muốn bóp chết cảm xúc của cô, Giang Thải Dĩnh lại cười hì hì, một giây tiếp đến cũng có suy nghĩ giống anh trai nhà mình!
Thẩm Duy Nhiên tiếp tục: “Có điều tính tình không tốt cho lắm, tính tình này nhất định phải sửa, bằng không sau này không gả đi được thì phải làm sao? Nhìn Loan Mộng nhà mình xem, dịu dàng như thế, đúng là hiền thê lương mẫu mẫu mực.”
Loan Mộng nghe xong vẫn không có cảm giác, hoặc nói đúng hơn là cô đã quen với kiểu “không tim không phổi” này của Thẩm Duy Nhiên. Cô tiếp tục ăn mỳ, không thể không thừa nhận, đồ ăn ở nơi này quả thật không tồi!
Giang Thần Hi dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn Thẩm Duy Nhiên: “Duy Nhiên, cậu không tin thì hỏi nó xem mình có phải anh trai của nó không? Mình chỉ có một đứa em gái này thôi.” Thời điểm nói câu cuối, ánh mắt anh như muốn nói: Giang Thần Hi mình chỉ có mình nó là người thân!
Giang Thải Dĩnh không ăn nữa, trong mắt mang theo chút thương cảm, thuận miệng phụ họa: “Đúng vậy, tôi chỉ có một mình anh ấy là anh trai thôi!” Câu này tựa như trả lời Thẩm Duy Nhiên, cũng tựa như lầm bầm lầu bầu.
Thẩm Duy Nhiên tuy không rõ sự thương cảm của Giang Thải Dĩnh có ý nghĩa gì, nhưng cô biết cô ấy cũng giống mình đều là người giỏi ngụy trang, có một số việc chưa bao giờ đơn giản như bề ngoài như vậy.