“Duy Nhiên, sao cậu lại không tập trung thế hả?” Loan Mộng nhìn Thẩm Duy Nhiên, giống như trái cà tím bị dập nát, bệnh dở ương ương mà hỏi Thẩm Duy Nhiên.
“Nghĩ chút việc thôi!”
“Nghĩ gì thế hả? Cũng không quan tâm tớ...”
Nghe Loan Mộng trách cứ khiến Thẩm Duy Nhiên cảm thấy mình lại phạm tội.
“Mộng Mộng à, cậu đừng lộn xộn, cứ giữ nguyên như thế, tớ chụp cho cậu một tấm!” Thẩm Duy Nhiên vui đùa quá trớn, cảm thấy nếu gửi tấm ảnh này cho Thượng Quan Thành, có lẽ anh ta sẽ hết giận. Đây đúng là cách hay.
“Duy Nhiên..”
“Ngoan, đừng lộn xộn, một chút là xong xong rồi.”
Tách... Tách...
Thẩm Duy Nhiên hào hứng chụp hình như vậy khiến Loan Mộng không thể chấp nhận, sao nói trở mặt là trở mặt chứ? Thẩm Duy Nhiên thì lại nghĩ, lát nữa gửi tấm ảnh này cho Thượng Quan Thành, không chừng anh ta còn phải cảm ơn mình!
“Duy Nhiên...” Loan Mộng bất lực quay đầu để cô chụp hình mình.
“Được rồi, chụp xong rồi nữ thần của tôi ơi.”
Loan Mộng được dỗ dành nên rất vui, nào biết Thẩm Duy Nhiên vì bán đứng cô mà cảm thấy bất an, nên mới dùng lời ngon tiếng ngọt.
Nhân lúc Loan Mộng không chú ý, Thẩm Duy Nhiên gửi tin nhắn QQ cho Thượng Quan Thành, thật ra cô và Thượng Quan Thành trở thành bạn trên QQ từ khi nào bản thân cô cũng đã quên mất.
Nhưng Thẩm Duy Nhiên đương nhiên không biết, tài khoản QQ của Thượng Quan Thành trên cơ bản đều là Giang Thần Hi cầm, cho nên...
Giang Thần Hi đang ở trong phòng ôm di động ngơ ngác ngắm hình của Thẩm Duy Nhiên, chuông báo QQ vang lên, khụ khụ... Khoảnh khắc anh mở ra xem, sửng sốt, không ngờ thứ Thẩm Duy Nhiên gửi tới lại là ảnh của Loan Mộng. Cái này, hình như nên giao cho Thượng Quan Thành.
“Thượng Quan Thành...” Giang Thần Hi rầu rĩ ngồi trên giường, không ngờ Thẩm Duy Nhiên lại nhắn tin cho Thượng Quan Thành. Được thôi, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận bình dấm chua của mình bị đánh nghiêng rồi.
“Sao thế?” Thượng Quan Thành đang chơi Liên Minh Huyền Thoại thì nghe Giang Thần Hi gọi, có điều anh đang đánh hăng say, chỉ thuận miệng hỏi lại một câu, cũng không có ý định qua phòng Giang Thần Hi.
“Mau qua đây!” Giang Thần Hi bắt đầu mất kiên nhẫn, tức giận nói.
“Đợi lát đi, bây giờ không có thời gian.” Thượng Quan Thành đang chơi game sao có thể dễ dàng vì một câu của Giang Thần Hi mà dừng lại? Đó chẳng phải phong cách của anh.
“...” Giang Thần Hi không nói gì nữa, thầm nghĩ có thể tán gẫu với Thẩm Duy Nhiên cũng là ý tưởng không tồi.”
“Cảm ơn.” Anh bắt chước cách nói chuyện Thượng Quan Thành trả lời Thẩm Duy Nhiên.
Dạo phố một ngày, Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng đều mệt, hơn nữa hôm nay còn xảy ra vài việc, cô giữ Loan Mộng ở lại nhà mình, dù sao phòng trống kia vốn chuẩn bị cho cô ấy.
“Nè, Mộng Mộng, tớ định đặt đồ ăn bên ngoài, cậu muốn ăn gì?” Thẩm Duy Nhiên nằm trên sô pha ngoài phòng khách hỏi.
“Sao cũng được.” Loan Mộng vốn định xuống lầu mua chút đồ, sau đó nấu cơm, có điều Thẩm Duy Nhiên đã hỏi ý mình, có lẽ cô ấy lúc này cũng không rảnh nghe cô ý kiến, huống chi lời mình nói căn bản không có sức nặng. Đừng hỏi vì sao Loan Mộng lại hiểu rõ như vậy, bởi vì chính cô đã trải nghiệm.
“Được.” Lần này Thẩm Duy Nhiên rất nghe lời, tùy ý chọn, nhưng vẫn không quên món sườn heo chua ngọt mình thích nhất.
Ting.
Không ngờ Thượng Quan Thành thế mà trả lời tin nhắn của mình, đúng là kỳ lạ! Hình như đây là lần đầu tiên cô nhắn tin với anh trên QQ thì phải!
Thẩm Duy Nhiên mở to hai mắt, nhìn hai chữ “Cảm ơn” trên khung thoại. Anh ta mà cảm ơn mình sao, chẳng lẽ nam sinh yêu đương đều thành kẻ ngốc?
“À, không có gì.” Thẩm Duy Nhiên nghĩ nghĩ, khách sáo trả lời lại mấy chữ, dù sao đối phương cũng đã cảm ơn, cô cũng nên hào phóng không so đo với anh nữa.
Giang Thần Hi bên kia vẫn nhìn chằm chằm màn hình di động, chờ Thẩm Duy Nhiên trả lời.
Một phút... Hai phút... Ba phút...
Ting.
Di động vang lên, Giang Thần Hi nhìn nội dung Thẩm Duy Nhiên trả lời, quả nhiên giống hệt dự đoán. Khóe miệng không tự chủ mà cong lên. Chỉ là, anh nên nhắn lại sao đây? Suy nghĩ hồi lâu, anh cuối cùng anh đánh lên biểu tượng mặt cười.
Nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, vội xóa đi, mặt cười hay mặt khổ, hay là cái khác?
“A!” Giang Thần Hi thở dài, một mình nhìn khung thoại của Thẩm Duy Nhiên tới đờ đẫn.
Thẩm Duy Nhiên bên này thấy Thượng Quan Thành không trả lời mình, không lẽ anh ta cảm thấy cô chưa đủ thành ý? Còn muốn thế nào nữa?
Thẩm Duy Nhiên đành phải nhắn trước: “Còn giận à?”
Thẩm Duy Nhiên cảm thấy mình đúng là quá mất hình tượng, hôm nay thế mà ăn nói khép nép. Còn không phải vì vô tình khiến hình tượng của anh ta xấu hơn trước mắt Loan Mộng sao? Hình như cũng không quan trọng lắm! Thẩm Duy Nhiên nghĩ như vậy, nhưng cô lại không có sự tự tin vào bản thân mình.
Giang Thần Hi căng thẳng, bây giờ trả lời hình như không đúng lắm, khi ấy đã xảy ra chuyện gì, anh không biết, bây giờ phủ định Thẩm Duy Nhiên thì không thích hợp. Có lẽ vì quá rối rắm, anh không biết làm sao, chỉ nhắn lại một chữ “Ừ“.
Khoảnh khắc đó, Giang Thần Hi cầm di động, thật sự muốn đập đầu vào tường. Sao lại thế này?
Thấy Thượng Quan Thành trực tiếp thừa nhận mình đang còn giận, Thẩm Duy Nhiên không khỏi căng thẳng, cô không biết tại sao mình lại có cảm giác này, thật giống như đối phương không phải Thượng Quan Thành, mà là... Giang Thần Hi.
Thẩm Duy Nhiên quyết định nhắn lại icon kinh ngạc, sau đó bổ sung một câu: “Không đến mức đó chứ!”
Chuyện ngoài lề:
Loan Mộng: Tại sao mỗi lần gọi cơm bên ngoài đề có sườn heo chua ngọt?
Thẩm Duy Nhiên: Bởi vì cậu quá gầy, cần bồi bổ.
Loan Mộng: Cậu có chắc là cho tớ ăn không?
Loan Mộng nghiêm túc gắp một miếng sườn heo chua ngọt.
Thẩm Duy Nhiên: A! A! A! Sao cậu có thể làm vậy chứ? Sao có thể ăn sườn heo chua ngọt của tớ!!!
Loan Mộng: Cậu bảo tớ ăn mà!
Thẩm Duy Nhiên: Cậu nói bậy! Tớ không bao giờ nói thế!
Loan Mộng: Giang Thần Hi, Duy Nhiên lại quên uống thuốc.
Giang Thần Hi: Duy Nhiên, qua đây, chúng ta ăn đường.
Thẩm Duy Nhiên: Sao cậu lại từ bỏ trị liệu vậy?