Cứ thế cả gia đình chuyển về ngôi biệt thư cổ tại Trương Gia ở ngoại ô....
Cuộc sống nơi đây khiến Giản Bình hoàn toàn choáng ngợp.Nhất là khi cô nghe hết mọi người làm trong nhà, hàng ngày điều gọi cô là “ cô chủ “ cảm giác thật sự không quen chút nào...
Cũng may là mẹ chồng cô không hề bắt ép cô theo khuôn phép nề nếp gì.Nên mọi thứ cũng dễ chịu hơn nhiều...
Bất quá chỉ sau hai tháng đầu thai kì cô tăng cân thấy rõ...Nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của mẹ chồng.Các bữa ăn dinh dưỡng theo thực đơn.Giản Bình được cái là không thai nghén nặng..chỉ đôi lúc mới xảy ra tình trạng nôn ói....
Nhưng có lẽ người khổ sở nhiều nhất chính là Trương Hải...Với ai Giản Bình cũng dịu dàng cử chỉ trước sau vẫn một mực đáng yêu.Chỉ riêng từ khi mang thai tâm tình cô không ổn định cô chỉ đổ dồn lên người Trương Hải và hành hạ riêng một mình anh...
Như chuyện hôm nay....
-” Anh đi ra đi...Em không muốn gặp anh...”
-” Tiểu Bình, Tiểu Bình...mở cửa cho anh vào đi em “
Ông chồng nào đó khổ sở cào tóc chẳng hiểu cớ sự gì vì sao mình lại khiến cô giận và kết quả bị đuổi ra khỏi phòng...
-” Con lại chọc giận con bé gì đó,mẹ nói con rồi...Con tưởng mang thai dễ dàng lắm à...Cực khổ lắm con hiểu không... “
Huệ Minh nghe ồn ào nhanh chóng xuất hiện đã thấy một màn này, bà không ngừng lên giọng giáo huấn con trai...
Trương Hải cũng thật khổ sở,cô nói thèm ăn dâu rừng.Anh lặn lội đi mua về không hiểu sao lúc vừa rồi còn vui vẻ..bây giờ lại như thế này...
-” Mẹ..mẹ về ngủ đi, để con.......”
-” Con gì mà con..để đó mẹ vào dỗ con bé..hôm nay con sang phòng khách ngủ đi..”
-” Mẹ à...con...”
-” Nhanh đi...”
Trương Hải thở dài chán nản xoay lưng không cho anh ôm vợ...làm sao anh ngủ được....
-” Tiểu Bình...mẹ vào nhé”
Huệ Minh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa...Giản Bình thấy bà vào nhanh chóng ngồi dậy..ánh mắt to tròn nhìn bà rưng rưng tủi thân...
-” Mẹ.....”
Giọng nói non nớt dịu dàng như nước làm lòng Huệ Minh thương yêu...
-” Sao thế con...Hải! nó làm con giận à,con nói mẹ nghe,mẹ sẽ xử giúp con..để trong lòng sẽ không tốt cho bé cưng biết không?”
Huệ Minh vừa dứt lời Gỉan Bình đã òa khóc nức nở...làm Huệ Minh cũng hoảng...
-” Huhu...mẹ...mẹ..chồng con..chồng con..không còn thương con và cục cưng nữa...hức...anh ấy...anh ấy có người khác..
huhu...”
Huệ Minh chưa kịp tìm hiểu lí do, cửa phòng đã bị mở ra...Trương Hải như một cơn gió chạy đến bên cạnh giường ôm chặt Giản Bình vào lòng....
-” Bảo bối không khóc..anh Vẫn và luôn yêu em và con..Ngoan... đừng khóc...”
Mặc Huệ Minh bên cạnh..Trương Hải không ngừng dỗ dành cô vợ nhỏ không ngừng nức nở trong lòng anh...
-” Anh nói dối...Anh Phong nói...anh vừa tuyển cô thư kí.. vừa đẹp..chân lại dài..dáng người nóng bỏng..huhu...Cô ta lúc nào cũng liếc mắt đưa tình với anh nữa..hức..hức...”
Trương Hải nghiến răng kèn kẹt...Tên Dương Phong chết tiệt..anh sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu.. dám phóng hỏa đốt nhà anh còn khiến vợ anh đau lòng như vậy...
-” Anh thề! không có thật mà..Cô ta là do Joll tuyển dụng...anh không biết gì hết đến giờ anh còn không nhớ tên cô ta nữa mà...”
-” Mai con vào cho cô ta nghỉ việc đi...”
Huệ Minh hiểu ra sự tình.....Bà đưa ra quyết định, làm gì cũng được, miễn sao con dâu của bà thấy thoải mái là được..Bà đã trãi qua chuyện này khi phụ nữ mang thai luôn ở trạng thái lo lắng...sợ chồng mình sẽ có người khác...
Trương Hải nghe lời mẹ nói,gật đầu như giã tỏi...
-” Đúng rồi,ngày mai anh sẽ cho cô ấy nghỉ việc ngay...
Còn nữa sau nay tuyển dụng anh chỉ tuyển nam không tuyển nữ...ngoan..không khóc nữa..”
Giản Bình nằm trong ngực anh giọng nức nở cũng nhỏ lại,tâm cũng tịnh hơn...Cô biết mình hơi vô lí nhưng khi nghe Tuyết Thanh kể lại hàng ngày cô thư ký đấy không ngừng lượn lờ trước mặt chồng cô,cô ta còn rất xinh đẹp..làm sao cô không lo lắng....
-” Để mẹ xuống lấy sữa cho con “
Huệ Minh vuốt tóc Giản Bình,mỉm cười yêu chìu..còn quay sang dùng ánh mắt cảnh cáo Trương Hải...
Cánh cửa phòng đóng lại...Trương Hải nâng mặt cô lên..
-” Tiểu Bình! em không tin anh sao..Cuộc đời anh chỉ yêu mình em.Không được suy nghĩ lung tung nữa được không?”
-” Nhưng người ta rất lo nha...em giờ xấu xí...em...”
Đây là tâm trạng hầu hết của phụ nữ có thai, thường e sợ những chuyện như vậy, dù rõ ràng là chồng rất yêu thương nhưng tâm trạng vẫn luôn trong trạng thái nghi ngờ, sợ hãi vu vơ. Nói đến lại tủi thân.. giọng lại nghẹn ngào...
-” Ai nói thế..vợ anh xinh đẹp,đáng yêu như vậy.Tiểu Bình em phải hiểu rằng em và con rất quan trọng với anh...
Anh yêu em hơn ai hết trên đời này..Em đừng tự hù dọa mình..làm khổ mình..Anh cũng đau lòng, hiểu không...”
-” Thật sao...?”
Giản Bình hít hít mũi...nhìn anh...
Trương Hải hôn lên cái miệng nhỏ hé mở..
-” Đồ ngốc....muốn anh chứng minh sao nữa...”
Nói rồi anh mút nhẹ môi cô rồi..đè cô xuống nệm tránh cái bụng hơi nhô lên trao cho cô nụ hôn nóng bỏng muốn thông qua nụ hôn nói cho cô biết...Anh yêu cô thế nào....!!!
Cô giận vô cớ..cô trẻ con....cô làm nũng...cô ăn vạ...vô ghen tuông....thì đã sao? Không phải vì cô yêu anh mới thế sao....
Ngược lại cô càng lệ thuộc vào anh..anh càng yêu cô không lối thoát...
************
Khi Giản Bình mới bầu bì bốn tháng cúi đầu đã không nhìn thấy bàn chân nữa rồi.
Đến bệnh viện kiểm tra, là thai song sinh...
Huệ Minh và Trương Chính Bằng vui sướng tưởng chừng như bay trên mây...Vị trí Giản Bình trong nhà họ Trương lại tăng vọt...
không khác gì bà hoàng nhỏ...được cưng chìu hết mực...Trương Hải thì không cần phải nói đến..Anh vui vẻ đến mức..cả công ty điều nhận thấy điều đó...Hàng ngày chỉ mong tan ca về nhà được ôm bảo bối anh vào lòng...Được tẩm bổ mỗi ngày..gương mặt nhỏ nhắn của Giản Bình bầu bĩnh ra hẳn....trắng mịn..cưng không tả xiết...
************
Cả cuộc đời Trương Hải..anh nghĩ rằng mình vĩnh viễn không bao giờ quên được ngày hai đứa con anh chào đời...cũng là ngày người phụ nữ mà anh cưng chiều nâng niu trong vòng tay... phải chịu đau đớn..khiến cả tim gan anh như bị ai nhào nặng...
Tương Hải mặt mài xanh mét đứng trước phòng mỗ...
-” Tại sao con không nghe được tiếng vợ của con..Không được...con phải vào xem sao...”
-”Đứng lại...Trời ơi...Tiểu Bình nó sinh mổ mà, sao nó la hét được...”
Trương Chính Bình nhanh chân đứng lên.....
kéo Trương Hải ngồi xuống...Nhưng anh lại như lò xò tự động bật đứng dậy..đi lui đi tới...Khiến ai ngồi đó cũng phải chóng mặt..
-” Mẹ...Tại sao lâu đến thế này, con lo quá....”
-” Hải...con bình tĩnh đi...Trời ạ...con thật là....”
Chưa bao giờ Huệ Minh cảm thấy Trương Hải phiền phức đến vậy...Bà cũng lo lắng kém gì anh nhưng bà và Trương Chính Bằng đã sắp xếp bác sĩ phụ sản giỏi nhất của bệnh viện vào trong đó...Nên bà cũng an tâm phần nào...
-” Ngồi xuống...Con ngồi xuống đi...mọi người ở đây bị con quay đến chóng cả mặt... đừng có lộn xộn nữa, chắc cũng không lâu nữa đâu...”
-” Mẹ...mẹ không biết đâu..Tiểu Bình rất sợ đau..lúc nãy cô ấy khóc rất nhiều...”
-” Haiz...Cái thằng này, con có thôi không...”
Trương Chính Bằng hết chịu nổi...Ông bực bội không thôi.. đây là con ông đấy sao? Thật mất mặt mà...
-” Oa.....oa....oa...”
Mọi người điều im bật khi nghe tiếng trẻ con khóc lãnh lót...lúc này...Huệ Minh...và Trương Chính Bằng..cũng không kìm chế được nữa....vui mừng lao nhanh đến cửa...
Cánh cửa mở ra hai cô y tá...mỗi người bế một bé đưa đến cho người nhà xem...
-” Chúc mừng cả nhà mẹ tròn con vuông, một trai...một gái...”
Huệ Minh và Thím Vương bế lấy hai bé....
Trương Hải mắt đỏ hoe nhìn hai thiên thần mắt khép nhẹ...khuôn mặt đáng yêu..ướt át đang ngủ say.....
Đến khi Giản Bình được y tá đẩy ra...Trương Hải như muốn nằm lên trên giường... giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên má anh...lúc này mặt anh kề sát khuôn mặt mệt mỏi của Giản Bình...miệng thì thào bên tai cô..
-” Bảo bối..vất vả cho em...”
Giản Bình mỉm cười..vuốt ve khuôn mặt anh..bàn tay nhỏ nhắn...lau giọt nước mắt mà anh rơi vì cô...Niềm hạnh phúc ngọt ngào..len lõi không nói nên lời...Bộ dáng Giản Bình lúc này vô cùng thảm hại, gương mặt đỏ bừng lấm tấm mồ hôi, mái tóc đen rối bời, quần áo ướt đẫm nhăn nhúm. Nhưng trong mắt Trương Hải khuôn mặt đó đó chính là diện mạo xinh đẹp nhất của cô mà anh từng thấy.Đây là mẹ của hai đứa con anh, người phụ nữ cả đời này anh yêu nhất...
******************
Ba năm Sau
-”Giản Bình mau tới đây chụp ảnh đi...bên này này.”
Trong khu vườn của đại học, một nhóm nữ sinh mặc trang phục thạc sĩ vui vẻ nói cười.
Ánh nắng sáng chói chiếu lên mỗi khuôn mặt họ. Nhất là Giản Bình...có được tấm bằng thạc sĩ khiến nụ cười của cô càng thêm sáng hơn. Hôm nay là lễ tốt nghiệp, thời gian ba năm qua đi, rốt cục cô cũng đã học xong tốt nghiệp đại học luật..và thêm hai năm cao học...thuận lợi tốt nghiệp...
Giản Bình vẫn đang mãi mê chụp ảnh... một nữ sinh khác đã lên tiếng.
-” Tiểu Bình...có hai chị xinh đẹp tìm cậu kìa..”
Cách đó không xa, Tống Linh và Tuyết Thang đang chậm rãi tiến lại gần. Trong tay Tống Linh cầm một bó hoa tươi....
-” Chúc mừng em...”
-” Anh Hải...anh ấy không đến ạ?”
Giản Bình nhìn xung quanh không thấy chồng mình đâu..cô bất mãn.. mặt buồn hiu...
-”Anh ấy đang chờ em...đi theo các chị..
nhanh lên để không kịp...”
Tuyết Thanh và Tống Linh đưa mắt nhìn nhau...Giản Bình chưa hiểu cớ sự gì đã bị hai người họ..lôi đi...
****************
Xe ngừng ngay bờ biển..Chỉ cần nhìn sơ..Giản Bình cũng nhận ra nơi này...đây là nơi cô đã đồng ý làm bạn gái anh....và trao cho anh nụ hôn đầu tiên...
Giản Bình bước xuống xe..được sự giúp đỡ của Tống Linh và Tuyết Thanh...Lúc này trên người Giản Bình không phải chiếc áo cử nhân mà là chiếc áo cưới trắng muốt kiểu dáng đuôi cá...ôm sát cơ thể mãnh mai của cô..mái tóc uốn loạn...bới nhẹ phía sau..kết hợp chiếc khăn voan chùm đầu dài qua eo...
Giản Bình như một thiên thần.. vừa trong sáng lại xinh đẹp...cô từng bước tiến về phía trước...
Khung cảnh trước mắt...khiến Giả Bình..
không kìm chế được xúc động....đôi mắt to tròn ẩn chứa hơi nước long lanh...
Trên bãi biển lộng gió của một khung cảnh lễ cưới được trang trí với tông màu trắng bằng hoa hồng trắng, nhẹ nhàng mà cực kỳ thanh lịch và sang trọng....phía gần cổng hoa là các cô gái xinh đẹp đồng loạt hòa tấu ca khúc “ I Will Always Love You “ du dương bằng những chiếc đàn violon....
Quan khách đã đến đông đủ ngồi hai bên hàng ghế...chính giữa là thảm hoa hồng trắng nổi bật trên làn cát vàng mịn màng...
Mọi người ai cũng quay đầu nhìn cô....
Trương Chính Bằng bước đến nắm tay cô đặt lên khủy tay ông..từng bước dắt cô đi về phía trước...trao tay cô cho Trương Hải....
Người đàn ông của cô toàn thân khoác bộ vest trắng..anh nhu chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích...mà cô chính là cô bé lọ lem may mắn nhất trên đời này....
Trương Hải hôn nhẹ lên môi cô..xoay người cô lại..
-” Tiểu Bình...anh yêu em...”
-” Em cũng yêu anh..chồng ơi”
Đứng dưới cổng hoa, trước đại dương mênh mông, cô dâu và chú rể trao nhau lời thề nguyền yêu thương trọn đời. Cùng với sự chúc phúc của chúa trời...và các khách mời còn cả thiên nhiên đất trời đã minh chứng cho tình yêu của họ. Quả là một khung cảnh xúc động và lãng mạn như trong mơ...
-” Hôn...đi...hôn đi...”
Sau khi trao nhẫn...mọi người phía dưới đồng loạt hô to..
Giản Bình ngại ngùng đỏ mặt..họ còn nghe được tiếng trẻ con non nớt vang lên..chỉ cần nhìn xuống là có thể nhìn thấy hai tiểu thiên thần xinh xắn của Trương Hải và Giản Bình đang ngồi trên đùi của Trương Chính Bình và Huệ Minh..
Trương Nghiêm được diện trên người bộ vest trắng giống hệt Trương Hải....còn cô gái rượu Trương Tiểu Đan xinh xắn khoác trên vóc dáng bụ bẫm là chiếc đầm công chúa màu trắng...
Nghe mọi người hò hét..hai bé cũng vỗ tay nói theo..khuôn mặt ngây thơ..non nớt chẳng hiểu sự đời...nhìn ba mẹ mà cười khanh khách...làm ai cũng phải cười theo...
Trương Hải không chậm một giây..ôm lấy Giản Bình....trao cô nụ hôn say đắm...môt khung cảnh quá đẹp..quá lãng mạng...khăn voan nhẹ nhàng bay trong gió....Giản Bình tay vòng qua cổ Trương Hải..mắt nhắm hờ hưởng trọn nụ hôn nồng cháy của anh....
Khi hai người còn say đắm trong nụ hôn..Trương Hải cảm nhận ai đang kéo nhẹ vạt áo mình...
-” Ba...ba...”
-” Mẹ...mẹ...hôn con...hôn con nữa...”
Hai người lúc này mới quyến luyến buôn nhau ra..Nhìn hai tiểu quỷ phá đám không ngừng đòi bế....
Trương Hải và Giản Bình phì cười...ngồi xuống..ôm lấy hai cục cưng bé nhỏ...hôn chụt vào hai khuôn mặt phúng phính mấy cái..mới khiến hai bé vừa lòng...ôm cổ ba mẹ cười ngây ngô..
Dưới lời chúc phúc..tiếng cưới vui vè hòa lẫn tiếng sóng biển...Trương Hải hạnh phúc ôm trọn ba mẹ con vào lòng....
Dù có sóng gió...anh sẽ luôn bảo vệ họ trong vòng tay...
Trên bãi biển mênh mông..phía chân trời lửng lơ đám mây đượm màu hạnh phúc, nhẹ nhàng đưa theo hương vị tình yêu cùng họ.Vào lúc này Trương Hải chỉ mong rằng...
Hai cục cưng của anh và cô sau khi trưởng thành, cũng sẽ giống ba mẹ chúng, vẽ nên một bức tranh tình yêu tuyệt vời!
Còn anh sẽ nắm chặt tay cô...dù là khi mái tóc đã bạc màu...anh vẫn mãi yêu thương..
chìu chuộng..cưng chìu cô như ngày nào...
Vì đơn giản cô là người phụ nữ anh yêu...!!!!
End