“Không được! Chú không thể không biết được!” - Tiêu Ninh ở đầu dây bên kia nhỏ giọng khóc lóc kể lể: “Người anh em, chú phải giúp anh!”
Bạch Mộc nhăn mặt lại, vội nói: “Anh đừng gấp, hay là để em hỏi Minh Tường giúp anh? Chắc là anh ấy phải có kinh nghiệm…”
“Được được được!” - Tiêu Ninh mừng rỡ nhưng vẫn không yên tâm dặn dò: “Bạch Mộc, chú nhanh lên! Cứ như vậy trước đi, lát nữa anh lại gọi qua cho chú!”
Tiêu Ninh liếc nhìn lượng pin điện thoại, chỉ còn lại chưa tới 10%, cậu lập tức giật mình. Bạch Mộc cần một khoảng thời gian để từ phòng đàn về ký túc xá, cậu cũng không thể cứ giữ cuộc gọi mãi được, ngộ nhỡ điện thoại hết pin thì phải làm sao?
Tuy là trong khách sạn có thể sạc pin được, nhưng Tiêu Ninh không dám ra ngoài. Ngộ nhỡ vừa ra ngoài nhìn thấy Đỗ Khả Nhi tỉnh lại thì xấu hổ biết bao. Giờ phút này cậu chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho Bạch Mộc đi nhanh một chút, Đỗ Khả Nhi có thể ngủ thêm một lúc.
Cúp điện thoại, Bạch Mộc nhìn về phía Đường Hân Uyển, có chút bất đắc dĩ nói: “Không ngờ chuyện lại phát triển thành như vậy, mình về ký túc một chuyến, cậu ở lại đây chờ mình hay là...?”
Đường Hân Uyển nghĩ một lát, nói: “Mình cũng về ký túc xá! Đợi sau khi giải quyết chuyện này cậu lại gọi điện cho mình?”
Bạch Mộc gật đầu, anh cũng không biết bao lâu mới có thể xong việc nhưng anh cảm thấy không thể xử lý xong trong thời gian ngắn được, Đường Hân Uyển đợi ở phòng đàn cũng không phải là cách.
Bạch Mộc do dự một chút, vốn định bảo Đường Hân Uyển đừng vội nói với Lãnh Hân Hân bọn họ, tuy chuyện này sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết, nhưng có thể giấu được lúc nào hay lúc ấy. Ngộ nhỡ bọn họ biết sớm, nói ra ngoài, việc có thể sẽ thay đổi.
Nhưng nghĩ đến tính cách của Đường Hân Uyển, Bạch Mộc cũng thấy yên tâm, Đường Hân Uyển vốn không phải kiểu người nhiều chuyện.
Sự việc cũng giống như Bạch Mộc nghĩ, sau khi trở về, Đường Hân Uyển hoàn toàn không nói những chuyện này. Khi Lãnh Hân Hân bọn họ hỏi, cô chỉ nói là Bạch Mộc có chuyện khác cần giải quyết. Mà mấy người Lãnh Hân Hân cũng không nghĩ nhiều về mấy chuyện này.
Sau khi trở lại ký túc xá, thấy mấy người Tạ Minh Tường vẫn còn nằm ngáy khò khò, Bạch Mộc không khỏi cạn lời. Bạch Mộc đến trước mặt Sở Nam, vỗ vỗ khuôn mặt ú nu của tên mập này: “Này, Sở Nam, dậy đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Đừng ồn!” - Sở Nam mơ mơ màng màng gạt tay Bạch Mộc ra, xoay người một cách lười biếng, lầm bầm nói: “Trừ khi tận thế, nếu không đừng gọi em dậy!”
Bạch Mộc dở khóc dở cười, sau đó anh lại đến trước giường Tôn Dật Thành và Tạ Minh Tường, định đánh thức hai người này. Chỉ đáng tiếc là kết quả cũng giống Sở Nam, hai người này căn bản gọi không dậy, nhất là Tôn Dật Thành rất ghét việc thức dậy sớm, trực tiếp kéo chăn phủ kín đầu.
Bạch Mộc rất lo lắng, liệu thằng này có bị mùi hôi của chính mình làm cho trúng độc không?
Không còn cách nào, Bạch Mộc chỉ có thể đứng giữa phòng ký túc xá, hô một câu: “Dậy hết đi! Tiêu Ninh xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Cái gì? Xảy ra chuyện lớn?” - Tạ Minh Tường lồm cồm bò dậy từ trong chăn: “Xảy ra chuyện gì?”
“Lão nhị xảy ra chuyện?” - Tôn Dật Thành đưa tay hất chăn của mình ra, vốn đang ngái ngủ lập tức lại tỉnh hẳn: “Em đã nói để một người uống nhiều đi ra ngoài rất dễ xảy ra chuyện mà! Nhưng dù thế nào thì anh ấy cũng là anh em của chúng ta, anh ấy bị người ta ức hiếp, sao em có thể khoanh tay đứng nhìn được?”
Sở Nam cũng không ngủ được nữa, ngồi bật dậy từ trên đất, vội vã nói thêm: “Đúng vậy! Ai ức hiếp anh ấy? Em giúp anh ấy báo thù!”
Bạch Mộc trợn mắt há mồm, anh rất nghi ngờ cơ thể “đầy đặn” của tên mập này sao có thể bật lên được như vậy.
Tên mập chưa dứt lời cũng nhìn thấy “tình cảnh” hiện tại của mình, không khỏi nghi ngờ: “Ấy, sao em lại ngủ dưới đất?”
“…” - Mọi người im lặng.
Bị ánh mắt của ba người nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, Bạch Mộc khẽ ho mấy tiếng, nói: “Người ức hiếp Tiêu Ninh là Đỗ Khả Nhi!”
“Đỗ Khả Nhi?” - Mọi người sững sờ: “Có ý gì?”
Bạch Mộc bất đắc dĩ giải thích nói: “Theo như chính cậu ta nói, cậu ta cùng Đỗ Khả Nhi “ngủ chung”…”
“Cái gì?” - Mấy người ngạc nhiên đến muốn rớt cằm, Sở Nam dùng tay ra hiệu: “Anh nói là ngủ chung đó ư?”
Bạch Mộc gật gật đầu.
“Không ngờ em nằm mơ vậy mà lại biến thành sự thật…” - Tôn Dật Thành lẩm bẩm: “Hai người họ vậy mà lại thật sự cùng nhau…”
Bạch Mộc cạn lời: “Cậu còn mơ kiểu này ư?”
“Sao?” - Tạ Minh Tường thản nhiên liếc nhìn Tôn Dật Thành và Sở Nam: “Không phải mới vừa rồi còn hô hào ghê lắm sao? Đi báo thù cho lão nhị đi?”
Hai người ngại ngùng cười cười: “Chuyện riêng nhà người ta thế này, chúng ta không tiện nhúng tay vào…”
Tạ Minh Tường nhìn về phía Bạch Mộc, trong ánh mắt như có ngọn lửa nhiều chuyện đang cháy hừng hực: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bọn anh cần nghe chi tiết!”
“…” - Bạch Mộc cạn lời: “Tôi đi đâu lấy chi tiết cho mấy người đây?”
“Gọi điện cho Tiêu Ninh đi!” - Bạch Mộc nói xong, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Ninh: “Như vậy thì mọi người có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra!”
“Nhanh nhanh nhanh!” - Tạ Minh Tường không nhịn được liền thúc giục, nhưng ngay sau đó anh ta lại hơi “ghen”: “Sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà lão nhị lại không nói với anh trước?”
“Sao lại không nói với anh?” - Bạch Mộc liếc anh ta một cái: “Nghe nói gọi cho mọi người mấy cuộc đều không ai nghe máy, sau đó mới gọi cho em!”
“Thật sao?” - Mấy người gãi gãi đầu, vẻ mặt không tin lấy di động ra, khi nhìn thấy ba bốn cuộc gọi nhỡ đến từ Tiêu Ninh, bọn họ không khỏi có chút lúng túng: “Ha ha… Ngủ ngon quá, không nghe thấy…”
Sau khi điện thoại được kết nối, Tạ Minh Tường vội vã hỏi thăm: “Lão nhị, nghe nói cậu cùng người ta ngủ chung hả?”
----
Lúc này Tiêu Ninh đang ngồi trên bồn cầu lo lắng chờ tin của Bạch Mộc. “Bạch Mộc à! Sao chú lâu thế?”
Mà cũng đúng lúc này chuông điện thoại của Tiêu Ninh chợt vang lên làm cậu ta giật mình: “Đáng chết, sao mình lại quên để chế độ im lặng? Nếu đánh thức Đỗ Khả Nhi thì phải làm sao?”
Tiêu Ninh vội vàng nghe điện thoại, còn chưa đợi cậu ta lên tiếng, Tạ Minh Tường đã lớn tiếng hét vào tai cậu ta: “Lão nhị, nghe nói cậu với người ta ngủ chung hả?”
Sắc mặt Tiêu Ninh nhăn mặt, trong lòng lửa giận bừng bừng, chỉ muốn phát hỏa. Nhưng cậu ta chợt nghĩ ra bản thân cần nhờ vả, cuối cùng vẫn nén nhịn, ỉu xìu trả lời: “Đúng vậy!”
Đúng là như vậy?
Mọi người khiếp sợ, vội vàng nhao nhao hỏi.
Tạ Minh Tường: “Cậu chắc chắn thật sự cùng người ta ngủ chung?”
Tôn Dật Thành: “Anh chắc chắn cùng người ta ngủ chung chứ?”
Sở Nam: “Anh chắc chắn người ngủ với anh là Đỗ Khả Nhi?”
“Này! Mọi người có ý gì?” - Tiêu Ninh rất muốn nổi giận nhưng lại sợ làm Đỗ Khả Nhi tỉnh giấc, chỉ có thể hạ thấp giọng, bực dọc trả lời: “Đúng, tôi chắc chắn!”
“Chậc chậc!” - Tôn Dật Thành không nhịn được, cảm thán: “Lão nhị, anh được đấy! Em vốn tưởng trong phòng ký túc xá của chúng ta, người phá “tờ-rinh” trước nhất sẽ là một trong hai người Sở Nam hoặc Bạch Mộc, người sau cùng là Tạ Minh Tường, không ngờ lại là anh! Hơn nữa anh lại còn bị động... Thật là vượt ngoài dự kiến của em! Lão nhị, anh rất mạnh mẽ, giám định hoàn tất. Người anh em, em thật sự rất phục!”