“Anh sai rồi…” - Một lúc lâu sau, Tạ Minh Tường mới yếu ớt nói: “Anh không nên chuốc say thằng này, thật sự nặng quá…”
“Hay là... chúng ta cứ ném thằng này ở đây?” - Tôn Dật Thành nhỏ giọng đề nghị: “Dù sao thằng này cũng là kẻ da dày thịt béo, ngủ ở đâu cũng là ngủ…”
“Dù sao anh cũng không còn sức lực nữa…” - Tạ Minh Tường vô cùng lưu manh buông tay ra.
Khoé miệng Bạch Mộc hơi run rẩy, trán đầy vạch đen: “Như vậy… không hay lắm đâu!”
“Thôi đi, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, em thấy chúng ta vẫn nên có lương tâm một chút!” - Tôn Dật Thành chính nghĩa xua tay. Ngay lúc hai người Bạch Mộc còn đang cảm thấy khó hiểu, cậu ta liền đặt mông ngồi xuống người Sở Nam, vỗ mạnh lên khuôn mặt núc ních mỡ của tên mập: “Này mập, mày tỉnh lại cho tao!”
Nhìn thấy cảnh này, hai người Bạch Mộc và Tạ Minh Tường lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Chỉ mấy giây ngắn ngủi, trong lòng hai người đã phát sinh vô số suy nghĩ.
Trong lòng Bạch Mộc nghĩ thế này: “Sở Nam đáng thương, chẳng ngờ lại bị Tôn Dật Thành chà đạp tàn ác vô nhân đạo như vậy, vấn đề ở đây là cậu ta còn không biết…”
Còn Tạ Minh Tường thì nghĩ thế này: “Nguy hiểm thật, sau này tuyệt đối không được uống say. Ai biết được sau khi mình uống say, thằng này nó đối đãi với mình như thế này đây!”
Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, tuy thủ đoạn của Tôn Dật Thành có hơi tàn nhẫn nhưng hiệu quả lại không tệ. Một lát sau, tên mập cũng mơ màng tỉnh lại.
“Xem đi! Vẫn là em có cách đấy chứ!” - Tôn Dật Thành rất tự nhiên đứng dậy khỏi người Sở Nam, sau đó, vô cùng đắc ý liếc mắt nhìn hai người Bạch Mộc. Chỉ là cái nhìn này khiến hai người sởn cả gai ốc.
Tôn Dật Thành đá đá tên mập, tức giận nói: “Dậy chưa? Đi về ký túc xá!”
Lúc ngủ thì tên mập rất yên lặng, nhưng sau khi tỉnh dậy thì trái ngược hoàn toàn. Cậu ta lảo đảo đứng dậy, bày ra tư thế mời rượu: “Nào… uống… uống tiếp nào!”
“Uống con em mày ấy!” - Lửa giận trong lòng Tôn Dật Thành càng lúc càng lớn, cậu ta giận dữ hét lên: “Tiệc đã sớm tàn, mày không nhận thấy bây giờ đang ở trường sao? Ngay bây giờ, đi về ký túc xá cho tao!”
“À…” - Sở Nam dụi dụi mắt, lúc này mới phản ứng kịp. Nhưng mà, cậu ta lại đột nhiên phát hiện trên mặt mình có cảm giác bỏng rát, vì vậy tên mập phát huy bản lĩnh truy tìm nguyên nhân của mọi vấn đề, lắp bắp nói: “Này! Sao… mặt tao… lại đau… như vậy chứ?”
“À, là do vừa rồi mày uống say quá nên bị ngã, là tao đỡ mày dậy đấy!” - Tôn Dật Thành mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nghiêm trang nói dối không chớp mắt.
“...” - Bạch Mộc và Tạ Minh Tường lại liếc mắt nhìn nhau, hoàn toàn cạn lời.
Nhưng tên mập Sở Nam lại tin là thật, nhiệt tình ôm bả vai Tôn Dật Thành, cảm động đến chảy cả nước mắt: “Người anh em… vẫn là mày… mày đối xử với tao tốt nhất! Đâu… đâu có giống Tạ lão đại kia... không… không có nhân tính!”
Tạ Minh Tường nghe thấy vậy tức giận, định đạp cho cậu ta một cú, may mà có Bạch Mộc cản lại: “Được rồi, anh đừng chấp nhặt với cậu ấy!”
Lúc này Tạ Minh Tường mới hừ lạnh một tiếng, tha cho Sở Nam một lần.
Tôn Dật Thành đẩy đẩy Sở Nam: “Mày có tự đi về ký túc xá được không?”
“Không… không vấn đề!” - Mặc dù Sở Nam đi đứng lảo đảo nhưng cũng không cần ba người Bạch Mộc khiêng nữa, chỉ cần Tôn Dật Thành dìu một bên là được.
Đám người chậm rãi quay về ký túc xá, kết quả vẫn muộn giờ, cửa ký túc xá đã bị đóng lại. Nhưng việc này đối với Tạ Minh Tường mà nói chẳng phải là vấn đề gì khó khăn, mỗi ngày anh ta đều biếu thuốc xịn, rượu ngon cho ông quản lý ký túc xá cũng chính là vì tình huống như hôm nay.
Vì vậy sau khi Tạ Minh Tường nịnh nọt cộng với cam đoan một hồi, cuối cùng ông quản lý cũng mở cửa ra cho mấy người bọn họ vào trong.
Sau khi trở về ký túc xá, Sở Nam đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng hỏi: “Tô… Tô Nhu đâu rồi?”
“Yên tâm đi! Đã về ký túc xá rồi.” Tôn Dật Thành bất đắc dĩ phải trả lời.
Lúc này Sở Nam mới yên lòng, lảo đảo ngã xuống. Tôn Dật Thành hoàn toàn không kịp đỡ, chỉ có thể nghe thấy một tiếng “bịch” thật lớn, tên mập té ngã xuống đất.
“Khò khò!” - Sau khi nhìn thấy thảm trạng này của tên mập, mọi người đều dở khóc dở cười, chẳng ngờ tên này lại có thể ngủ tiếp như thế.
Trong thời tiết buốt giá thế này, ngủ trên nền đất chắc chắn rất lạnh. Mọi người thở dài: “Thôi bỏ đi, đã làm người tốt thì làm đến cùng. Tiễn Phật phải tiễn tới Tây Thiên. Xem như giúp cậu ta thêm lần cuối đi!”
Nhưng ngay sau đó bọn họ lại gặp chút khó khăn, giường ngủ của tên này ở trên, họ vốn không thể đưa cậu ta lên đấy được.
“Hay là, lão tứ... cậu đổi chỗ với cậu ta đi! Cứ để cho mập ở chỗ chú một đêm trước!” - Tạ Minh Tường nhìn về phía Tôn Dật Thành, mở miệng đề nghị.
“Không được!” - Đầu Tôn Dật Thành lắc như trống bỏi, dứt khoát từ chối: “Sao anh không đổi với cậu ta đi?”
Tạ Minh Tường giật mình: “Vậy không được! Chân của thằng này thối quá, làm bẩn thánh địa thuần khiết của anh thì sao?
“…”
Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể thống nhất biện pháp là ôm chăn của cậu ta xuống, trải ra đất cho cậu ta nghỉ ngơi. Mặc dù làm vậy vẫn có chút vô nhân đạo, nhưng đây đã là biện pháp tốt nhất rồi.
Mọi người ai nấy trở về giường ngủ của mình. Tôn Dật Thành cũng uống không ít, chỉ chốc lát đã ngủ say. Còn Tạ Minh Tường thì trùm chăn nấu cháo điện thoại. Đương nhiên, trong lúc đó Tô Nhu cũng nhờ Lãnh Hân Hân hỏi thăm tình hình của Sở Nam. Sau khi biết tên mập đã ngủ, cô mới yên lòng.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm, Bạch Mộc thức dậy thì mấy người Tạ Minh Tường vẫn còn ngủ say, có người còn lẩm bẩm nói mớ, Bạch Mộc bất đắc dĩ cười cười nhưng không đánh thức họ dậy. Sau khi đánh răng rửa mặt xong liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Hân Uyển, hai người hẹn nhau cùng ăn bữa sáng xong, Bạch Mộc mới bước xuống lầu ký túc xá.
Bởi vì nhà ăn khá gần với ký túc xá nam cho nên chẳng mấy chốc Bạch Mộc đã đến nơi. Mấy phút sau, đến lượt Đường Hân Uyển xuất hiện. Hôm nay Đường Hân Uyển mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, dáng người thon gọn cùng với khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết. Lộ rõ vẻ tươi trẻ, khiến cho hai mắt Bạch Mộc bừng sáng hẳn lên.
Thời gian trôi qua, mọi người đã quá quen với mối quan hệ như thần tiên quyến lữ này của Bạch Mộc và Đường Hân Uyển rồi, không còn xuất hiện tình trạng chấn động mạnh như lúc trước nữa.
Có lẽ là vì cuối tuần, các sinh viên thường thích ngủ nướng, cho nên lúc này trong nhà ăn chỉ lác đác có mấy người mà thôi.
Bạch Mộc gọi một lồng bánh bao hấp, hai chén cháo trắng, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống ăn cùng Đường Hân Uyển. Sức ăn của hai người không nhiều, bữa sáng thế này là thích hợp với họ nhất.
Ăn xong, hai người họ liền đến phòng tập đàn. Trong quãng thời gian này, khi rảnh rỗi họ lại đến đây luyện đàn, lâu dần đã thành thói quen của cả hai.
Lúc Bạch Mộc mở cửa phòng tập đàn ra, không khỏi giật mình. 99 túi đồ ăn vặt của tên mập đã bày kín khắp phòng, cũng may là anh bảo vệ kia còn có chút lương tâm, không bày bừa lên chiếc đàn piano.
Thấy tình huống như vậy, hai người chỉ còn cách thu dọn gọn lại, sau đó bắt đầu luyện đàn.
Đắm chìm trong không khí này chưa được bao lâu, tiếng đàn êm ái đột nhiên bị một hồi chuông điện thoại cắt ngang. Bạch Mộc lấy di động ra, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là của kẻ đã mất tăm tích tối hôm qua, Tiêu Ninh!
Bạch Mộc bất đắc dĩ vỗ trán, nếu không phải do tên này đột nhiên gọi tới, có lẽ anh đã quên luôn cậu ta rồi. Bởi vì lo lắng cho tình trạng của Tiêu Ninh, Bạch Mộc nhanh chóng bắt máy... Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc của Tiêu Ninh vang lên bên tai anh, nhưng mà lần này giọng nói lại có vẻ vô cùng thận trọng.
“Bạch Mộc! Anh “bị ngủ” rồi! Hu hu hu!”