Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 7: Chương 7: Dắt dây tơ hồng




“Mình rất ngưỡng mộ cô ấy…” - Đường Hân Uyển đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

“Hả?” - Bạch Mộc không nghe rõ, quay đầu qua nhìn cô.

Sắc mặt Đường Hân Uyển ửng đỏ, vội vàng quay đầu đi, chuyển đề tài nói chuyện: “Nói như vậy cậu cũng là người rất thâm tình đó! Ít nhất thì Tạ Minh Tường biết cô gái mình thích ở đâu.”

Bạch Mộc lắc lắc đầu, không nói.

Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, lát sau Đường Hân Uyển không nhịn nổi bèn hỏi: “Nhưng nhỡ đâu cậu không tìm được cô ấy thì sao? Cậu có bỏ cuộc không?”

Bạch Mộc sững lại một lát, khóe miệng lộ ra một vẻ đau khổ, nói: “Mình không biết…”

“Xin lỗi, mình không phải cố ý đả kích cậu.” - Đường Hân Uyển liên tục nhận lỗi. Thực ra Đường Hân Uyển rất muốn hỏi, nếu anh không tìm được cô ấy thì có thích người con gái khác không? Nhưng cô không có dũng khí đó.

Lúc này, trận so tài uống rượu của Tạ Minh Tường bên đó cũng đã gần kết thúc. Thế nhưng anh ta rõ ràng không cam tâm để vuột mất cơ hội tốt như vậy, nên tiếp theo đó bèn đề nghị đi hát.

Đám người Tiêu Ninh vốn dĩ đã có hơi lơ mơ rồi, nhưng nghe đến đề nghị này lại lập tức nổi hưng phấn. Kiến nghị này nhanh chóng được đa số mọi người thông qua. Bạch Mộc vốn không muốn đi nhưng thời gian thấm thoát đã quá mười một giờ, giờ này trường cũng đã khóa cửa rồi, chỉ có thể đồng ý thôi.

Mấy người thanh toán xong thì đi ra khỏi khách sạn, Tạ Minh Tường vừa muốn đi lái xe thì bị Bạch Mộc kéo lại: “Để em lái cho, anh đã uống nhiều rượu như vậy rồi.”

Một chiếc xe rõ ràng không chở hết nhiều người như thế, may mà bên đám nữ sinh Lãnh Hân Hân cũng có xe của mình, nhưng ai lái xe lại trở thành vấn đề cực lớn. Trong nhiều người như vậy mà người duy nhất không uống rượu cũng chỉ có hai người là Mộc Bạch và Đường Hân Uyển, nhưng Đường Hân Uyển lại không biết lái xe. Cuối cùng mấy người đành để xe lại ở đó rồi gọi xe đi.

Sau khi đến KTV, mấy người Tạ Minh Tường lại bắt đầu thi uống rượu. Không còn cách nào khác, anh ta quả thực hát hết ra tiếng rồi. Thế là việc hát phải giao cho mấy nữ sinh khoa nghệ thuật.

Giọng hát của Lãnh Hân Hân quả thực rất hay, giọng của cô ấy cực kỳ ngọt, dù có so sánh với ca sĩ thật sự cũng không hề thua kém. Chỉ một bài hát thì đã đẩy nhịp điệu đi vào cao trào.

“Nè... nè... nè!” - Sau khi hát mấy bài, Đỗ Khả Nhi đột nhiên nói: “Chúng ta chỉ biết tự mình lên hát thôi, đừng quên khoa nghệ thuật của chúng ta còn có một đại soái ca đó! Bạch đại soái ca, nào... nào... nào... để bọn tôi nghe thử giọng hát của anh!”

Vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Bạch Mộc, ngay cả Đường Hân Uyển cũng không ngoại lệ.

Tạ Minh Tường đặt ly rượu xuống, cười nói: “Đúng vậy, Bạch Mộc. Hãy hát một bài để họ nghe thử, không thể làm mất mặt con trai bọn mình.”

Mắt Tôn Dật Thành sáng lên, nói: “Đúng thế Bạch Mộc, mình rất mong đợi đó! Mình nói cho các cậu biết nhé, Bạch đại soái ca của bọn mình không những hát hay mà còn giỏi các loại nhạc cụ nữa đó! Quả thực chính là toàn năng, so với anh ấy thì bọn mình quả thực là rất kém đó.”

“Đúng thế! Đúng thế!” - Sở Nam cũng nói một cách hưng phấn: “Không chỉ như vậy, Bạch đại soái ca của bọn mình còn biết tự viết nhạc nữa!”

Tự viết nhạc? Lúc này ánh mắt của tất cả nữ sinh nhìn về phía Bạch Mộc đều tràn đầy vẻ kinh ngạc, ngay cả Đường Hân Uyển cũng nhìn anh với vẻ mặt mong đợi. Cô đột nhiên rất muốn nghe thử bài hát do chính Bạch Mộc viết.

Thế nhưng tiếp sau đó, trong lòng Đường Hân Uyển lại có hơi thất vọng... Bài hát này của anh ấy chắc là viết cho người con gái trong lòng anh ấy nhỉ?

Lãnh Hân Hân mỉm cười, nhìn về phía Bạch Mộc nói: “Có thể cho bọn tớ nghe thử không... Bạch Mộc?”

Bạch Mộc lắc đầu áy náy, nói: “Xin lỗi mọi người. Bài hát này của mình vẫn chưa viết xong đâu! Chờ khi nào viết xong rồi sẽ cho mọi người nghe thử... được không?”

Bạch Mộc đành chịu, nhận lấy rồi sau đó một bài hát dịu dàng êm tai đã rửa tai của mọi người.“Xí! Lại còn ra vẻ thần bí!” - Đỗ Khả Nhi nói một cách bất mãn: “Vậy anh hát một bài khác thì chắc là được chứ?” - Nói rồi, cô đưa micrô đang cầm trong tay qua.

“Anh cứ tưởng có thể bớt đau lòng,

Anh cứ tưởng anh có thể sống rất tốt,

Ai biết rằng vừa nhớ đến em,

Nhớ nhung khổ sở không chịu được,

Không có nơi nào để trốn tránh.”

Bài này vốn là dành cho nữ hát nhưng lại được Bạch Mộc hát ra một cảm giác khác, bớt đi một chút mềm mại nhưng thêm một phần nặng trĩu. Mọi người không nén nổi nghe có hơi say mê. Ngay cả mấy người Tạ Minh Tường cũng đặt ly rượu trong tay xuống, chăm chú nghe ca khúc động lòng người này.

Bài hát kết thúc, mọi người lại có cảm giác ngây ngất trong đó, một lúc lâu mà vẫn không thể tự thoát ra khỏi.

Bất giác, Đường Hân Uyển nước mắt đã lưng tròng. Cô biết, bài hát này không phải hát cho họ nghe mà là hát cho người trong lòng Bạch Mộc. Bạch Mộc đã sửa đổi một chút về ca từ, là đang nói với chính bản thân anh.

“Hân Uyển, cậu sao vậy?” - Lãnh Hân Hân là người đầu tiên nhận ra bộ dạng khác thường của Đường Hân Uyển, cô hỏi với vẻ quan tâm.

“Không có gì…” - Đường Hân Uyển lắc lắc đầu, quẹt nước mắt ở khóe mắt, cầm lấy micrô: “Mình cũng muốn hát một bài!”

“Được!” - Đám người Tạ Minh Tường dĩ nhiên là tán thành cả hai tay: “Bọn mình cũng rất muốn nghe thử giọng hát của đại mỹ nhân!”

Lãnh Hân Hân lại nhìn Đường Hân Uyển một cách sâu xa và không nói gì. Tuy thời gian tiếp xúc chưa lâu nhưng cô lại rất hiểu Đường Hân Uyển.

“Cô ấy là một cô gái rất trầm tính, với tính cách của cô ấy thì thường sẽ không yêu cầu hát. Vậy mà hiện tại lại làm vậy... là vì Bạch Mộc ư? Thế nhưng xem ra hai người họ cũng thật là xứng đôi đó chứ!”

Lãnh Hân Hân nghĩ ngợi.

Giọng hát của Đường Hân Uyển cũng cực kỳ hay. Lúc cô hát, ánh mắt cứ luôn nhìn chăm chú vào Bạch Mộc. Điểm này bị Lãnh Hân Hân nhạy cảm chú ý đến, cô nhìn về phía Đường Hân Uyển, khóe mắt bất giác hiện ra một nụ cười. Sắc mặt của Đường Hân Uyển đỏ lên, vội vàng quay đầu đi.

Bạch Mộc trước sau vẫn luôn cúi đầu, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Tạ Minh Tường tiến đến gần, vỗ vai Bạch Mộc rồi hỏi nhỏ: “Cảm thấy thế nào?”

“Cái gì mà thế nào?” - Bạch Mộc sững người, có chút không biết vì sao.

“Cô ấy á!” - Tạ Minh Tường chu miệng về phía Đường Hân Uyển, sau đó hướng về phía Bạch Mộc cười cười đầy mờ ám.

“Đang nói cái gì vậy?” - Lãnh Hân Hân đột nhiên cũng sáp lại. Cô cảm thấy với tư cách là bạn thân thì nên giúp Đường Hân Uyển một tay.

“Đang dắt dây tơ hồng!” Tạ Minh Tường cười cười một cách thần bí. Chỉ chỉ hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển.

Lãnh Hân Hân cũng lập tức nổi hứng, phấn khởi nói: “Anh cũng cảm thấy vậy ư? Em cũng thấy hai người họ rất xứng đôi. Bạch Mộc, tớ nói cho cậu biết nhé! Hân Uyển chắc chắn có ý với cậu, mình trước giờ chưa từng thấy nha đầu này đột nhiên lại như vậy!”

Bạch Mộc buông tay với vẻ không biết làm sao, nói: “Thôi cho xin đi, bọn tôi mới gặp mặt lần đầu tiên đấy?”

“Chính là vì vậy mình mới cảm thấy kỳ lạ!” Lãnh Hân Hân nói: “Mình và Hân Uyển ở cùng một phòng, cậu ấy trước giờ vẫn luôn yên lặng, mình chưa từng thấy cậu ấy như vậy đó! Các cậu mới gặp lần đầu thì có thể trò chuyện nhiều như vậy. Đây tuyệt đối là có mờ ám!”

“Đúng vậy!” Tạ Minh Tường vỗ vỗ vai của Bạch Mộc, nói: “Chú đừng giấu giếm nữa, cứ dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình. Đều là đàn ông cả, anh hiểu mà.” Tạ Minh Tường nháy mắt với Bạch Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.