Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 42: Chương 42: Đấu rượu




Sau khi thương lượng địa điểm xong, cả đám kéo nhau đến một nhà hàng hết sức xa hoa. Vốn dĩ Bạch Mộc muốn ăn đại chút gì đó ở gần trường, nhưng những người khác lại không chịu.

Theo lời Tạ Minh Tường nói thì là khó khăn lắm mới tỏ tình thành công, đương nhiên phải chúc mừng cho đàng hoàng một chút!

Theo lời Tiêu Ninh bọn họ nói thì là khó khăn lắm mới có thể làm thịt nhà giàu một lần, đương nhiên chúng ta phải dốc hết sức “phát huy“.

“Ăn gì đây?” - Tạ Minh Tường lấy menu, nhìn mọi người.

Đối với việc này thì mọi người đều không có ý kiến: “Gì cũng được!”

Bạch Mộc và Đường Hân Uyển hai người đều không quá quan trọng việc ăn uống, mà bọn Tiêu Ninh lại càng không để ý những chuyện này. Đối với họ mà nói, chỉ cần có thể làm thịt Tạ Minh Tường một bữa là được, ăn gì cũng như nhau cả thôi. Hơn nữa họ cũng không thường xuyên ra vào mấy nhà hàng cao cấp kiểu này như Tạ Minh Tường, gọi món cũng chưa chắc đã bằng Tạ Minh Tường.

Thấy mọi người đều không có ý gì, Tạ Minh Tường liền tự mình làm chủ. Anh cũng không có hỏi Lãnh Hân Hân muốn ăn gì, bởi vì anh đã biết sở thích của Lãnh Hân Hân từ lâu. Mà thấy Tạ Minh Tường hết sức hiểu rõ sở thích của mình, Lãnh Hân Hân cũng âm thầm gật đầu, cô lại càng cảm thấy mình nhận lời tỏ tình của Tạ Minh Tường là quyết định vô cùng chính xác.

Bởi vì còn phải đợi một lúc mới có đồ ăn, sau khi gọi món xong, Sở Nam và Tô Nhu ở một bên bày tỏ tình cảm. Tạ Minh Tường nhìn ngứa mắt, anh cũng muốn chu môi tìm Lãnh Hân Hân để “hôn một cái”, nhưng sau khi Lãnh Hân Hân trừng mắt lườm anh một cái, Tạ Minh Tường lập tức ngoan ngoãn.

Đối với vẻ đắc ý của thằng ranh Sở Nam này, Tạ Minh Tường rất tức giận, hung hăng đá cậu ta một cú dưới gầm bàn. Mà đối với điều này, tên mập lại hồn nhiên không biết, không những không giấu giếm ngược lại còn càng không thèm kiêng nể gì.

Tạ Minh Tường tức đến nghiến răng, gọi nhân viên phục vụ đến: “Lấy hai chai rượu vang!”

Nói xong lại oán hận liếc Sở Nam một cái: “Cho mày đắc ý, xem lát nữa tao làm thịt mày thế nào!”

“Rượu thì đừng gọi nữa?” - Bạch Mộc đều nhìn thấy hết cả, lập tức hiểu ý đồ của Tạ Minh Tường, vội vàng cản lại. Chỗ này cách trường không gần, uống nhiều là không có cách nào quay về được.

“Haiz! Trong ngày vui như thế này sao có thể không uống rượu được chứ?” - Tạ Minh Tường giả vờ nổi giận, nhìn về phía Sở Nam: “Cậu nói đúng không mập?”

“Đúng! Đúng! Đúng!” -Tên mập luôn miệng phụ họa, không hề ý thức được mình đã bị Tạ Minh Tường gài bẫy.

“...” - Bạch Mộc lắc đầu: “Rõ ràng là mình đang giúp cậu mà!”

“Hì hì!” - Tạ Minh Tường đắc ý cười cười, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Ngay lập tức dường như anh lại nhớ ra gì đó, vội vàng cầm tay Lãnh Hân Hân lấy lòng: “Không phải mỗi lần nửa tiếng sao? Lúc nãy thời gian nắm tay chưa đủ, bây giờ bù thêm!”

Lãnh Hân Hân liếc nhìn anh một cái: “Anh không học tốt Ngữ Văn hả? Lúc nãy là lần đầu tiên, bây giờ chính là lần thứ hai!”

“Còn… còn có thể tính như vậy?” - Tạ Minh Tường xị mặt xuống nhưng nhớ đến hôm nay là thứ bảy, lại hưng phấn lên: “Không sao, sắp đến thứ hai, số lần sẽ được tính lại!

Nhưng Lãnh Hân Hân rất thông minh, làm sao để anh được lời như vậy chứ. Cô trầm ngâm một chút, như cười như không nói: “Thời gian mỗi tuần không phải tính từ thứ hai mà là tính từ bây giờ. Nói cách khác thì đến thứ bảy tuần sau số lần mới tính lại, tuần này chỉ còn lại một cơ hội!”

“Hân Hân…” - Tạ Minh Tường bắt đầu làm nũng: “Sao em có thể như vậy với anh chứ? Anh không chịu!”

“...” - Nhìn thấy Tạ Minh Tường “không biết xấu hổ” như vậy, mọi người nhìn nhau nín lặng, toàn thân lập tức nổi da gà.

Sở Nam đấm ngực giậm chân: “Vẫn là lần đầu tiên tôi gặp người vô liêm sỉ như thế này!”

Tạ Minh Tường tức giận trừng mắt lườm cậu ta.

Mà cũng đúng lúc này, anh chàng bảo vệ trước đó giúp Sở Nam mang đồ ăn vặt về trường cũng quay lại, đưa chìa khóa phòng đàn cho Tạ Minh Tường, nói: “Thưa anh, tôi đã cất đồ giúp anh xong rồi.”

Tạ Minh Tường gật gật đầu, nhận lại chìa khóa: “Được, cảm ơn! Không có gì thì anh về trước đi!”

“Khoan đã!” - Nhìn thấy anh bảo vệ quay người định đi, tên mập hơi gấp gáp: “Hai trăm đồng tiền đặt cọc xe ba gác đó của tôi thì sao?”

Tạ Minh Tường sắc mặt hơi tối đi, cái thằng mập này cũng mất mặt quá, vội vàng xua tay: “Không cần, số tiền đó coi như là tiền boa cho anh!”

“Thế này làm sao có thể chứ?” - Tiểu Bàn Tử kinh hãi, nhìn Tạ Minh Tường với vẻ đáng thương, nhưng Tạ Minh Tường lại không hề nhúc nhích, trực tiếp bảo anh chàng bảo vệ đi. Vốn dĩ anh đã hơi tức vì thằng ranh Sở Nam này cứ thể hiện tình cảm trước mặt anh, bây giờ lại càng không chịu để cho cậu ta được như ý.

“Hừ!” - Sở Nam hừ lạnh một tiếng, oán hận nghĩ lát nữa nhất định phải ăn bù lại hai trăm đồng này.

Tốc độ làm việc của nhà hàng lớn đúng là không tầm thường, chỉ chốc lát sau, toàn bộ các món ăn Tạ Minh Tường gọi đã được mang lên.

Tạ Minh Tường bưng ly rượu, đứng lên: “Hôm nay rất cảm ơn mọi người giúp đỡ, tôi xin cạn ly này!”

Sau khi uống xong, Tạ Minh Tường chọc chọc Sở Nam ở bên cạnh đang dốc sức nhét đồ ăn vào miệng: “Đến cậu!”

“Hả? Ồ!” - Lúc này Sở Nam mới kịp phản ứng lại, hôm nay mình đã thành công ôm được mỹ nhân về thì cũng nên kính mọi người một ly. Mặc dù trong lòng cậu ta cho rằng mình thành công hoàn toàn là dựa vào nỗ lực của bản thân, chẳng có tí xíu quan hệ nào với những người này cả.

Tên mập đứng dậy, miệng lúng búng nói không rõ: “Cảm ơn! Cảm ơn!”

Uống xong hai ly rượu này, mọi người thoải mái ăn uống. Ngoảnh đi ngoảnh lại, hai chai rượu vang đã sắp hết rồi.

Trong lòng tên mập luôn oán than bất bình về chuyện hai trăm đồng của mình, cậu ta thề lần này nhất định phải ăn hết tiền của Tạ Minh Tường. Mặc dù thường ngày vẫn là Tạ Minh Tường mời khách nhưng tiệc thịnh soạn như thế này, trừ lần khai giảng ra thì cũng chỉ có lần này, Sở Nam làm sao lại từ bỏ cơ hội cực tốt này chứ. Không ngừng gắp đồ ăn đến trước mặt Tô Nhu: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút!”

Tô Nhu có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn rất cảm động trước sự yêu thương này của Sở Nam: “Anh cũng ăn đi, gần đây anh gầy rồi!” - Tô Nhu nhìn sang tên mập với ánh mắt nhu tình.

“...” - Mọi người trợn trừng mắt, trong lòng không nói nên lời: “Sở Nam mặt bóng mỡ thế kia, cậu nhìn ra cậu ta gầy ở đâu? Với lại, cậu ta gầy một chút càng tốt, nếu không thì trông như quả bóng à?”

Mà nhìn thấy cảnh này, cuối cùng trong lòng Tạ Minh Tường cũng bộc phát: “Mày cố tình có phải không?”

Thế là anh gọi nhân viên phục vụ mang hai thùng bia đến: “Hôm nay nếu tao không chuốc cho mày say, tao không phải họ Tạ!”

Lúc đấu rượu thì không thể lấy rượu vang được, uống rượu với mấy thằng chung phòng ký túc xá này lâu như vậy rồi, Tạ Minh Tường cũng biết quá rõ tửu lượng của bọn họ. Nếu lại lấy rượu vang đắt tiền như vậy ra đấu rượu, Tạ Minh Tường thật sự sợ túi tiền của mình không chịu nổi.

“Sao đột nhiên lại gọi bia?” - Tôn Dật Thành lập tức hơi ngây người, cậu ta thấy có chút khó hiểu.

“Bia càng tốt!” - Sở Nam khoát khoát tay: “Rượu vang uống căn bản là không đã!”

Từ đầu đến cuối, Bạch Mộc đều không tham gia nhưng nghe thấy câu này của Sở Nam, trong lòng không khỏi trào dâng một chút thương cảm đối với thằng này: “Tên mập thực sự quá đáng thương, đã bị người ta bán mà còn đếm tiền giúp người ta nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.