Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 39: Chương 39: Oẳn tù tì




Nghe rõ ngọn nguồn sự việc, Bạch Mộc không biết nói gì, nhìn sang Sở Nam: “Cậu gọi một cuộc điện thoại cho Tạ Minh Tường không được à?”

Người ta thường hay nói kẻ đang yêu sẽ trở nên ngốc nghếch, câu nói này quả nhiên không sai.

“Em cũng muốn chứ...” - Sở Nam xị mặt xuống, có chút bất đắc dĩ nói: “... Nhưng mà em quên mang điện thoại theo…”

“…”

“Thôi bỏ đi!” - Bạch Mộc lắc lắc đầu, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Tạ Minh Tường: “Minh Tường, bọn em bị bảo vệ chặn lại ở cửa rồi, anh qua đây một chút đi!”

Tạ Minh Tường không dám chậm trễ, vội vàng dừng công việc đang làm lại chạy qua đó. Thế nhưng khi anh nhìn thấy Sở Nam này thật sự đạp xe ba gác đến, trên xe chất đầy đồ ăn vặt, Tạ Minh Tường không kìm được mà nhăn mặt. Anh thật không muốn thừa nhận thằng này là bạn học của anh, mất mặt quá đi thôi…

So với Bạch Mộc, thì anh coi Sở Nam giống như một tên xấu xa vậy.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tạ Minh Tường vẫn đi qua giải thích vài lời với nhân viên bảo vệ.

Khi nhìn thấy Tạ Minh Tường, anh bảo vệ đã biết là mình hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Xin lỗi tiên sinh, còn bắt anh chạy đến một chuyến, nhưng chúng tôi cũng là giữ trách nhiệm đối với anh…”

“Không sao!” - Tạ Minh Tường xua tay, tỏ vẻ thông cảm.

Thấy Tạ Minh Tường cũng không để ý, lúc này các nhân viên bảo vệ mới thở phào một hơi, thầm nghĩ không hổ là người có giáo dục, không giống một số người giàu mới phất lên không coi ai ra gì, luôn làm khó cho công việc của bọn họ. Tạ Minh Tường đã nói như vậy, các nhân viên bảo vệ cũng dũng cảm hơn, một anh bảo vệ mới đến trong số họ không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, bạn học của anh sao còn có người đạp xe ba gác…”

“…” - Tạ Minh Tường bất đắc dĩ vỗ trán một cái, ỉu xìu trả lời: “Mặc kệ cậu ta, các anh cứ coi như cậu ta không tồn tại đi…”

“Ồ.” - Các nhân viên bảo vệ dường như hiểu ý gật gật đầu.

“Đi thôi Bạch Mộc, vào đi!” - Tạ Minh Tường chạy đến, nhiệt tình ôm vai Bạch Mộc, nhân tiện còn trừng mắt lườm Sở Nam một cái.

Tên mập da mặt dày, hồn nhiên không biết, thở phì phò đạp xe ba gác, ngân nga hát vài câu rồi đi vào trong.

“Bạch Mộc, đừng để ý nhé! Bảo vệ ở chỗ này đều nghiêm túc như vậy đấy.” - Tạ Minh Tường giải thích.

Bạch Mộc lắc lắc đầu, nói: “Không sao, chỉ là lát nữa khi Hân Uyển bọn họ đến thì đừng để bị ngăn lại ở bên ngoài, nếu không thì còn phải kêu anh ra ngoài đón, tránh làm chậm trễ chuyện quan trọng nhất.”

Tạ Minh Tường vỗ trán một cái: “Chú nhắc nhở anh rồi!”

Nói xong anh lại vội vàng chạy đến trước mặt nhân viên bảo vệ, lấy bức hình của Lãnh Hân Hân trong điện thoại ra, nói: “Nhìn cho rõ nhé, lát nữa nếu nữ sinh này cùng bạn cô ấy đến, tuyệt đối đừng chặn họ ở ngoài! Nữ sinh xinh đẹp như vậy, các anh sẽ không nhận nhầm chứ?”

“Yên tâm!” - Các nhân viên bảo vệ ai nấy cũng vỗ ngực nói: “Cam đoan không có vấn đề gì!”

Tạ Minh Tường hài lòng gật đầu, nhiệt tình dẫn Bạch Mộc đi vào mãi tận trong cùng.

Khi Bạch Mộc đến nơi, Tiêu Ninh cùng Tôn Dật Thành hai người đã đợi suốt mấy tiếng đồng hồ rồi. Lúc nhìn thấy Bạch Mộc, hai người lập tức nước mắt nước mũi tèm lem bước lên, khóc lóc: “Bạch Mộc à, anh phải làm chủ cho bọn em đấy! Tạ lão đại, anh ấy chà đạp hai người bọn em!”

“Sao… sao thế?” - Bạch Mộc giật thót người.

“Nghĩ lại vẫn thấy sợ!” - Tiêu Ninh vừa định khóc lóc kể lể gì đó, nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng Tạ Minh Tường nhìn sang, lập tức giật mình, ngậm miệng không nói nữa.

Bạch Mộc thở dài, không để ý đến mấy tên nghịch ngợm này nữa.

Tạ Minh Tường không cho nói, Tiêu Ninh hai người cũng chỉ có thể chôn vùi đoạn lịch sử “khuất nhục” kia tận sâu dưới đáy lòng. Thật ra trước khi Bạch Mộc đến, Tạ Minh Tường đã lấy lý do luyện tập, bảo hai người họ đóng làm “Lãnh Hân Hân” một lần… Nhớ lại Tạ Minh Tường đứng trước mặt mình, nhìn mình bằng ánh mắt đầy thâm tình nói ra lời thổ lộ chan chứa tình cảm của anh ấy, hai người liền nổi da gà khắp người, tâm hồn nhỏ bé cũng như bị một cú đánh mười ngàn điểm.

Nhất là sau khi Tạ Minh Tường “thổ lộ” xong, hỏi một câu nếu cậu là Hân Hân thì cậu có đồng ý không? Mặc dù trong lòng hai người có mười ngàn câu quyền rủa trong bụng, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười gật đầu. Biết sao được, ăn của người ta cái này thì phải trả lại người ta cái khác, ai bảo lần nào cũng là hai người bọn họ kêu gào bảo Tạ Minh Tường mời khách nhiều nhất chứ! Lần nào cũng nhiệt tình trợ giúp mấy người nhà giàu “đốt tiền” nhưng hôm nay thì phải hoàn trả toàn bộ lại rồi.

Khi nhìn thấy quà do Tạ Minh Tường chuẩn bị, bọn Bạch Mộc lại kinh ngạc lần nữa, tên này lại còn thuê tận hai chiếc xe tải, bên trên chất đầy hoa hồng và pháo hoa.

“Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, bố trí đi!” - Tạ Minh Tường nhìn đồng hồ, căn dặn.

Bởi vì thời gian cấp bách, chỉ dựa vào mấy người này thì quả thật là không đủ nhân lực, vì thế Tạ Minh Tường lại thuê mấy người bảo vệ đến. Dưới sức hút của đồng tiền, mọi người đều bỏ ra 200% sức lực, chỉ nửa tiếng sau tất cả mọi thứ đều đã được bố trí xong xuôi.

Nhìn hình trái tim cực lớn được xếp từ hoa hồng và pháo hoa, Tạ Minh Tường hài lòng gật đầu, nói: “Kế hoạch của anh là thế này, khi anh tỏ tình với Hân Hân, lão nhị và lão tứ hai người các cậu sẽ đốt pháo hoa, Bạch Mộc phụ trách bật máy chiếu. Ừm, như vậy là hoàn mỹ!”

Nghe vậy, Tôn Dật Thành cùng Tiêu Ninh hai người lập tức xị mặt xuống, chán nản nói: “Tạ lão đại, nhiều pháo hoa như thế bọn em phải đốt đến khi nào chứ? Đốt xong tất cả thì chẳng phải bọn em mệt chết luôn à!”

Tạ Minh Tường cười vẻ thần bí khó lường: “Anh đã nghĩ đến những thứ này từ lâu rồi, chỗ pháo hoa này đều là loại đặc chế, mặc dù nhìn thì là 99 cây, nhưng thật ra là nối lại với nhau, cho nên các chú chỉ cần đốt một cây là được rồi.”

Nối lại với nhau? Mấy người run run khóe miệng. Tiêu Ninh càng không nhịn được nhìn về phía người thợ lắp đặt pháo hoa, bội phục nói: “Chú ơi, chú vất vả rồi…”

“Cũng tạm ổn…” - Người thợ lắp đặt thở dài một hơi, anh ta khổ sở trong lòng. Pháo hoa vốn đã nguy hiểm, huống chi là nhiều pháo hoa như vậy lại còn nối lại với nhau, lỡ mà không cẩn thận là sẽ dẫn đến cháy nổ làm chết người. Cái này cũng là bởi vì anh ta to gan, cộng thêm Tạ Minh Tường tăng gấp ba lần tiền phí lắp đặt, nếu không thì anh ta còn lâu mới nhận công việc này!

Thấy Tạ Minh Tường đều đã “điều động” cả ba người Bạch Mộc rồi, Sở Nam có chút không vui, mang vẻ mặt ai oán nói: “ Tạ lão đại, tốt xấu gì anh cũng phải để lại cho em một người để giúp em chứ!”

“Khung cảnh nhỏ như của cậu mà còn cần người khác giúp sao?” - Tạ Minh Tường bất mãn nhìn cậu ta.

Tên mập không nói gì mà nhìn anh chằm chằm với cặp mắt hình viên đạn, nhưng ánh mắt vừa u oán mà lại đáng thương…

Cuối cùng Tạ Minh Tường vẫn thua cậu ta: “Được rồi... được rồi, cho cậu một người…” - Ngay sau đó anh nhìn sang Tiêu Ninh và Tôn Dật Thành hai người, hỏi: “Các cậu ai qua đó?”

Hai người ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ không nghe thấy.

“Này! Các người không thể như thế được!” - Tên mập cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: “Còn có thể đùa giỡn vui vẻ không?”

“Hay là, anh qua đi?” - Tôn Dật Thành dù gì cũng là bạn cùng lớn lên của Sở Nam, thời khắc quan trọng vẫn đáng tin một chút, lúc này cũng có chút không nhẫn tâm. Nhưng mà nếu bảo bản thân cậu ta đi qua đó thì tuyệt đối không thể.

Tiêu Ninh lắc đầu: “Dựa vào cái gì mà là anh? Sao cậu không qua đi?”

“Vậy... hay là oẳn tù tì?”

“Đồng ý!”

“Đá, kéo, bao!”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.