Thanh Xuân Có Nhau!

Chương 66: Chương 66: Thay đổi vào phút cuối




Ở hậu trường, đám người Tạ Minh Tường nghe thấy những lời này không nhịn được lại trêu chọc Bạch Mộc và Đường Hân Uyển.

Bạch Mộc và Đường Hân Uyển liếc nhau một cái, thản nhiên cười. Vận mệnh chính là thần kỳ như vậy, vốn giữa hai người cũng chẳng có gì nhưng thông qua lời gán ghép của những người này, qua một khoảng thời gian tiếp xúc, hai người cũng đến với nhau.

Nếu nói như vậy, mấy người nhiều chuyện này cũng xem như là đã nối dây tơ hồng cho hai người họ.

Mà những điều này nhất định cũng sẽ trở thành hồi ức quý giá nhất của hai người họ.

“Không sai! Chính là hai người họ!” - Lưu Tâm Vũ trên sân khấu cười nói: “Lúc trước bài post kia vừa ra, diễn đàn đã nổ tung trong thời gian cực ngắn. Mà cặp đôi “tiên đồng ngọc nữ” này lại khiến cho rất nhiều người vô cùng hâm mộ, cho nên hai tiết mục tiếp theo chính là liên quan đến họ.”

“Ồ!” - Trong nháy mắt những sinh viên dưới sân khấu đã kích động hẳn lên.

“Mời mọi người cùng thưởng thức màn vũ đạo do tất cả các sinh viên năm thứ nhất khoa nghệ thuật mang đến cho chúng ta, đây chính là bốn nàng hotgirl và một chàng hotboy đó nhé! Xin một tràng pháo tay hoan nghênh!” - Ninh Lâm tiếp lời.

“Đến chúng ta rồi!” - Lãnh Hân Hân nhìn mọi người nói: “Cố lên!”

Mọi người gật đầu, từ từ đi lên sân khấu.

Dưới ánh mắt chăm chú theo dõi của các sinh viên, Bạch Mộc ngồi vào chỗ đàn piano, ngay sau đó tiếng đàn êm ái du dương bắt đầu vang lên từ những ngón tay của anh.

Cùng lúc đó, mấy người Lãnh Hân Hân bắt đầu múa theo tiết tấu, bốn người giống như cánh bướm nhịp nhàng múa trên sân khấu.

Về thứ tự của tiết mục, Lý Dương cố ý sắp xếp như vậy. Các tiết mục trước đó đều khá sôi động, mà tiết mục này vừa ra liền khiến trong lòng khán giả bên dưới cũng tĩnh lặng theo.

Các sinh viên dưới khán đài ai nấy đều yên tĩnh, đắm chìm trong điệu múa duyên dáng này.

Hơn mười phút sau, cùng với đoạn kết của bản nhạc dương cầm, mấy người Lãnh Hân Hân cũng hoàn thành điệu múa của họ. Sau khi cúi đầu chào cảm ơn, họ cũng có chút lưu luyến rời khỏi sân khấu. Chỉ là tuy tiết mục đã kết thúc, nhưng các sinh viên dưới sân khấu vẫn chìm đắm trong đó, rất lâu vẫn không có cách nào thoát ra được.

“Thật là một điệu múa rất tuyệt vời!” - Rất lâu mới có người hồi phục tinh thần, không khỏi cảm thán nói.

“Đúng vậy, cả đời này tôi chưa từng thấy điệu múa nào tuyệt như vậy!” - Người bên cạnh nói phụ họa.

“Từ trong điệu múa này chúng ta có thể thấy được mấy người của khoa nghệ thuật đã đầu tư rất công phu! Bọn họ thật sự là nghiêm túc!”

“Hơn nữa nhạc đệm của họ cũng thật độc đáo, họ không dùng nhạc đệm có sẵn mà dùng piano để đệm trực tiếp, đây chính là điểm đặc sắc của họ!”

“Tôi đoán bản nhạc đệm kia của Bạch Mộc cũng là tự sáng tác?”

“Thật vậy ư?”

“Chắc hẳn là không sai đâu…” - Một người khác nói: “Tôi cũng từng học piano, cũng có nghiên cứu một chút về các bản nhạc piano. Nhưng mà phong cách của bản nhạc này tôi chưa từng nghe qua, chắc có lẽ chính là Bạch Mộc tự viết.”

“Bạch Mộc cũng lợi hại quá đi, thật là toàn năng mà! Không chỉ đẹp trai mà còn có tài, quả thực chính là một bạch mã vương tử mà!”

“Vậy thì cậu cũng chỉ có thể mơ mộng thôi, người ta đã là danh hoa có chủ từ lâu rồi!”

“Cả bốn mỹ nữ kia cũng rất xinh đẹp! Quả thực chính là nữ thần trong lòng tôi! Tôi quyết định, tôi sẽ dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình!”

“Nói có lý, tính thêm tôi nữa!”

Nếu ở hậu trường ba người Tạ Minh Tường, Sở Nam và Tiêu Ninh biết được chỉ thông qua một tiết mục, các cô đã vô tình được rất nhiều người theo đuổi, không biết họ sẽ có cảm tưởng thế nào…

Sau khi rời khỏi sân khấu, mấy người Lãnh Hân Hân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ khó có thể che giấu được sự hưng phấn trong ánh mắt. Dựa vào phản ứng của đa số sinh viên dưới sân khấu, xem ra tiết mục lần này nhất định có thể đạt được một thứ hạng không tệ.

“Cảm thấy thế nào?” - Thấy Lãnh Hân Hân về tới hậu trường, Tạ Minh Tường bước lên đón đầu tiên.

“Cũng tàm tạm…” - Lãnh Hân Hân cười nói.

Sau đó, mấy người bọn họ lại bắt đầu bàn tán. Mà bên kia, Bạch Mộc nhìn về phía Đường Hân Uyển, cười nói: “Tiếp theo là chúng ta rồi.”

“Ừm…” - Đường Hân Uyển gật gật đầu, trong lòng cũng không khỏi có chút hồi hộp.

Lưu Tâm Vũ và Ninh Lâm lại đi lên sân khấu, hỏi: “Mọi người cảm thấy điệu múa của các cô gái có đẹp không?”

“Đẹp!” - Mọi người dưới sân khấu đồng thanh.

“Nếu Bạch Mộc đã lên sân khấu rồi thì sao có thể thiếu Đường Hân Uyển được chứ? Tiếp theo đây, mời mọi người cùng thưởng thức ca khúc “Tình Cờ Gặp Gỡ” do Bạch Mộc và Đường Hân Uyển dành tặng cho chúng ta. Bài hát này chính là Bạch Mộc và Đường Hân Uyển tự sáng tác. Mà cũng chính nhờ bài hát này khiến hai người họ cuối cùng cũng đến với nhau, mọi người tuyệt đối đừng bỏ lỡ nhé!”

“Tình cờ gặp gỡ!” - Các sinh viên dưới sân khấu lập tức hoan hô, bắt đầu từ lần phỏng vấn trước bọn họ đã mong chờ bài hát này. Bây giờ cuối cùng cũng có thể được nghe, sao họ có thể không hưng phấn được chứ?

Ninh Lâm thấy phản ứng của các sinh viên, cười nói: “Tiếp theo đây, xin mọi người vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh hai người lên sân khấu! Mọi người giơ gậy huỳnh quang trong tay lên đi chứ! Mở camera điện thoại lên, để chúng ta cùng nhau ghi nhớ màn biểu diễn tuyệt vời này!”

Các sinh viên nghe thấy vậy mới kịp phản ứng, ai nấy cũng rút điện thoại di động ra. Mà nhìn thấy cảnh này, mấy phóng viên của đài truyền hình đến ghi hình cũng nhanh chóng lên tinh thần. Vốn dĩ bọn họ không ôm hy vọng quá lớn đối với đêm hội mừng năm mới của một trường học, thế nhưng bắt đầu từ điệu múa vừa rồi bọn họ đã cảm thấy được chút gì đó không giống bình thường. Hơn nữa bọn họ cũng nghe được từ miệng những sinh viên bên cạnh, bài nhạc đệm êm ái vừa rồi là do một sinh viên tự sáng tác, họ lại càng thêm kinh ngạc.

Mà bây giờ bài hát bọn họ được nghe này lại do chính người biểu diễn tự sáng tác, khứu giác mẫn cảm của bọn họ lập tức đánh hơi được tin tức quan trọng.

Theo tiếng vỗ tay của các sinh viên, hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển chậm rãi lên sân khấu. Mà khi nhìn thấy hai người họ lên sân khấu, mọi người dưới khán đài cũng nhanh chóng yên tĩnh lại, sợ âm thanh của mình quấy rầy bọn họ.

“Ủa, lần này là Đường Hân Uyển đệm đàn, Bạch Mộc hát à? Đường Hân Uyển cũng biết đánh đàn sao?” - Nhìn thấy Đường Hân Uyển ngồi trước piano, có người lập tức nghi ngờ.

“Điều này có gì ngạc nhiên sao? Lần trước khi phỏng vấn, không phải người ta đã nói rồi sao, bản nhạc này vốn là Đường Hân Uyển viết, chỉ là cùng nhau soạn lời mà thôi. Hai người họ vốn là quen biết nhờ bản nhạc này đấy!”

“Hay quá, rốt cuộc mình cũng có thể được nghe nam thần hát rồi!”

“Cậu kích động như vậy làm gì? Cũng đâu phải bạn trai của cậu!”

“Mình đây là sùng bái! Sùng bái đấy, hiểu không?”

“Cậu thì vui rồi, mình còn muốn nghe thử giọng hát của đại mỹ nữ cơ!”

“Ơ, không đúng, vừa rồi nhân viên công tác của hội sinh viên cũng đặt một cái micro trên đàn piano, đoán chừng là hai người bọn họ hát song ca.”

“Hát song ca tình ca? Mình thích!”

“Shut up! Đừng nói chuyện nữa, yên lặng nghe hát!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.